Chương 13 - Chương 13
Kỳ thực Duệ cô cô căn bản không muốn nhìn thấy công chúa Đại Chu, bà ấy thực hận nàng, vô số lần nghĩ đến, nàng chết đi sẽ tốt hơn, nếu nàng chết, thái tử sẽ không hồ đồ đến thế.
Nhưng khi nàng thực sự nhìn thấy vị công chúa ấy chết trước mắt mình, bà liền kinh hãi ngã xuống đất.
Trong chốc lát, Duệ cô cô vô cùng vui mừng vì cuối cùng Chiêu Dương cũng đã chết.
Nhưng trong chốc lát, bà bàng hoàng nghĩ, làm sao người đó có thể chết được? Nếu nàng chết, thái tử phải làm sao?
Bà biết vị công chúa này quen nói dối, cho nên dùng ngón tay cảm nhận hơi thở của của nàng, lạnh lẽo, im lặng, vô hồn.
Nàng chết, công chúa Đại Chu chết ở Đại Diễn Cung, cũng là chết ở Đại Châu cung trước đây.
Duệ cô cô hoảng hốt trong giây lát, bà nghĩ mình nên gọi cho ai đó, nhưng cổ họng dường như bị tắc nghẽn.
Công chúa trên giường giống như đóa hoa mận mùa đông, mỏng manh lạnh lẽo, nàng nhắm chặt mắt, khuôn mặt xinh đẹp bình tĩnh như đang ngủ say.
Bà chộp lấy lá thư trên bàn và chiếc còi đại bàng đặt trên đó rồi bước ra ngoài.
Trong điện Thái tử có vô số ánh nến.
Duệ cô cô cúi đầu bước vào thư phòng như cách bà đã báo cáo tình hình của công chúa vô số lần trong quá khứ.
Bà đang nghĩ cách báo tin này mà không chọc giận Thái tử.
Nhưng bà không ngờ rằng khi bà nói: “Công chúa Đại Chu, nàng ấy… nàng ấy đã tự sát.”
Thái tử nhướng mi nhìn bà một cái, sau đó nhẹ nhàng đáp lại.
Bình tĩnh đến kì lạ.
Duệ cô cô nhớ lại những gì bà đã nói với Thái Tử khi mẫu thân ngài qua đời vài năm trước.
Lúc đó Gia Luật Tranh mới tám tuổi, khi biết tin, ngài ấy đã nói “Ồ” cực kỳ bình tĩnh và thờ ơ.
Mẫu thân ngài từng yêu một người đàn ông người Hán nhưng bị ép kết hôn với Đại hãn Bắc Yến, lúc đó vẫn còn là hoàng tử.
Có lẽ mẫu thân và thê tử của hắn chưa bao giờ yêu hắn.
Chỉ có Duệ cô cô biết rằng khi Gia Luật Tranh còn rất nhỏ, hắn thường trốn vào góc tường nhìn lén mẫu thân, mong bà sẽ quay lại nhìn hắn.
Duệ cô cô từng nghĩ rằng sự thờ ơ của hắn khi mẫu thân qua đời chỉ là vì thất vọng, lạnh lùng của hắn đối với mẫu thân.
Phải đến nhiều năm sau, khi hắn tra tấn kẻ đã giết chết mẫu thân của hắn, bà mới thực sự hiểu.
Nhưng bây giờ, công chúa Đại Chu tự sát, nàng không muốn sống, cũng không muốn hắn nữa.
Bà đặt lá thư và chiếc còi đại bàng trước mặt Thái tử, muốn rời đi và tìm người đến chôn cất công chúa.
Khi bà bước ra ngoài, đột nhiên không khí thật yên tĩnh.
Giọng nói của Thái tử lạnh lùng vang lên: “Không ai được phép mang nàng đi nếu không có lệnh của ta.”
Khi bước ra khỏi cung điện, Duệ cô cô quay đầu nhìn lại.
Bà chợt nhớ tới tiếng nhạc Hồ Gia mà bà nghe được t
không phải là nhịp điệu của Bắc Yến mà là nhịp điệu của người Hán, bà vẫn nhớ năm ngoái vị công chúa đó đã từng dạy Thái tử từng chút một.
Sau khi Duệ cô cô rời đi, Gia Luật Tranh hạ tay xuống, nhìn chằm chằm vào bức thư trên bàn.
Một lúc lâu sau, hắn mở lá thư ra.
Trong thư viết chỉ có năm chữ – công bằng với người Hán.
Bóng người trên tường im lặng hồi lâu, sự im lặng khiến thời gian dường như dừng lại.
Khoảnh khắc tiếp theo, mảnh giấy mỏng trôi vào đống lửa than, cháy rụi, biến thành tro bụi.
Ánh nến lung linh, chiếu sáng chiếc còi và túi đặt cạnh nhau trên bàn.
Chiếc còi đại bàng trên bàn đã được tặng cho người khác từ nhiều năm trước nhưng dường như đã được bảo quản kỹ càng và thậm chí còn sạch đẹp hơn so với lúc mới được tặng.
Chiếc túi đặt cùng với chiếc còi đại bàng có kiểu dáng đơn giản, đường thêu trên đó không đều, như thể nó được tạo ra bởi một người mới học, tuy nhiên, chiếc túi đơn giản này lại rất mềm mịn, như thể ai đó đã cầm và vuốt ve vô số lần.
Đêm đó, Duệ cô cô nghe được tiếng sáo Hồ Gia vang lên suốt đem, tiếng sáo Hồ gia thuộc về người Hán suốt đêm không ngừng vang lên.
Đến ngày thứ hai, bà không thể ngồi yên, mặc dù thời tiết mùa đông rất lạnh nhưng đặt một thi thể trong phòng cũng không thể được.
Bà đi một lúc lâu, mở cửa phòng công chúa, mới phát hiện trong phòng trống rỗng.
Từ cửa sổ phòng, Duệ cô cô nhìn về phía Đông cung rồi đóng cửa lại, rời đi.
Từ đó trở đi, nàng công chúa cuối cùng của Đại Chu dường như đã biến mất trong lịch sử, không ai nhắc đến nàng nữa, cũng không ai nhớ đến nàng.