Chương 3 - Quá khứ - Chỉ Linh đã chết, từ giờ chỉ tồn tại một Bạch Liên duy nhất của hiện tại mà thôi!
- Trang Chủ
- Tam Thứ Lỡ Duyên Nhất Thứ Tương Ngộ
- Chương 3 - Quá khứ - Chỉ Linh đã chết, từ giờ chỉ tồn tại một Bạch Liên duy nhất của hiện tại mà thôi!
Nàng vừa mừng vừa lo, tâm trạng rối bời, chỉ mong được tái sinh về kiếp này, có thể làm con của cha mẹ chàng một lần nữa.
Lão gia đau buồn ủ rũ nhưng không dám thể hiện ra ngoài. Bởi lẽ đứa con gái vừa qua đời của người, sự độc ác tàn bạo của nàng cả thiên hạ này đều biết. Giờ đây những kẻ quỳ rạp đang khóc lóc thảm thương kia, chẳng qua cũng chỉ là làm trò hề cho thiên hạ, nhưng thực chất trong lòng đang mừng thầm, bởi từ nay sẽ không còn địa ngục trần gian nào trên đời này nữa. Còn ngoài kinh thành rộng lớn kia, ai nấy đều bàn tán về cái chết của nàng, nói nàng là một con quỷ đội nốt người, lúc sống ác độc tàn bạo, nên lúc chết không được nhắm mắt. Cho dù thương nữ nhi của mình, nhưng người biết làm thế nào đây?
Nàng dừng bước, hơi thở vẫn còn dồn dập vì cố gắng chạy thật nhanh tới chỗ cha. Nhìn thấy người, trong lòng như trút đi được hàng ngàn gánh nặng, nàng vui mừng tới bật khóc, mắt ngấn lệ nhưng miệng vẫn nở một nụ cười thật tươi, nàng chạy tới ôm trầm lấy cha, vừa khóc vừa nói:
“Cha, không ngờ rằng kiếp này, con lại được làm con gái của cha một lần nữa.”
Lão gia không tin vào mắt mình, rõ ràng đã thấy con gái không còn hơi thở, vậy mà giờ nàng lại..
Người cố gắng đính chính:
“Bạch Liên.. con.. vẫn còn sống?”
“Vâng.. Chỉ Linh vẫn còn sống cha à, con vẫn còn sống..”
“Chỉ.. Chỉ gì cơ? Con?”
Nàng nhận ra đây không phải cha của nàng đã tái sinh về kiếp này, chỉ là cha của Bạch Liên mang dung mạo giống với cha mà thôi, suy nghĩ vừa thoáng qua trong đầu, nàng vội gạt đi, hỏi lão gia về mẫu thân để đánh lạc hướng.
Phu nhân vừa nghe tin nàng qua đời đã ngất đi không biết gì nữa, nàng vội vã đi gặp mẫu thân. Không ngờ rằng người cũng có dung mạo giống với mẹ của nàng, tuy rằng họ không có kí ức của kiếp sống đó, nhưng cũng tốt, họ sẽ không phải chịu sự khinh thường, đau khổ túng thiếu nữa, việc đính chính rõ ràng đối với nàng đã không còn quan trọng, việc mà nàng quan tâm nhất đó chính là hoàn thành lời hứa mà mình đã với hứa với quận chúa Bạch Liên, và hiếu thảo với cha mẹ, bởi nàng coi họ như cha mẹ ruột của nàng.
Phu nhân vừa tỉnh dậy, nhìn thấy nàng, bật khóc nức nở, tưởng là linh hồn của nàng hiện về thăm, nhưng khi nghe nàng gọi vài tiếng mẫu thân mới hốt hoảng bật dậy, hỏi chuyện nàng:
“Con không phải đã..”
“Mẫu thân, người nhìn Bạch Liên đi, con vẫn khoẻ mạnh như vậy. Khi nãy, chẳng qua là mệt quá nên con mới ngất đi thế thôi, vậy mà mọi người đã than khóc như thế rồi, bây giờ con khoẻ lắm, trong người cũng không có gì bất thường cả, người yên tâm.”
Phu nhân như được sống dậy một lần, ôm trầm lấy con gái. Cả Bạch Nhân phủ đêm ấy được một phen hoảng hốt đến giờ vẫn chưa thể hoàn hồn. Kẻ hầu người hạ ai nấy đều tròn mắt, tưởng rằng nàng đã chết, vậy mà giờ lại khoẻ mạnh một cách đáng kinh ngạc như thế, họ nghĩ rằng địa ngục của họ lại quay trở về rồi. truyện tiên hiệp hay
Hôm sau, mọi thứ lại trở về bình thường, điều bất thường là ở nàng. Ai cũng cho rằng nàng đã mất trí nhớ, chỉ là còn hoài nghi về bản tính của nàng.
Nàng hành xử nhẹ nhàng cẩn mật, như một quận chúa khuê các danh môn, khiến ai nấy đều không thể tin vào mắt mình. A Nhược luôn cận kề quận chúa, mọi lần chỉ cần khẽ làm rụng một sợi tóc, hoặc là chọn trang phục không vừa ý nàng, đều sẽ bị nàng mắng chửi, thậm chí là phạt roi, nhưng hôm nay, từng cử chỉ đều dịu dàng điềm tĩnh, miệng luôn mỉm cười. A Nhược vẫn còn run lẩy bẩy, những chuyện kì lạ đêm hôm qua vẫn còn ám ảnh trong tâm trí cô.
Thấy A Nhược sợ hãi như vậy, nàng nhanh chóng trấn an:
“Ngươi làm sao vậy A Nhược?”
“Quận chúa.. từ đêm hôm qua.. người đã thay đổi nhiều quá.. trước đây người..”
Nàng nắm lấy tay của A Nhược, khẽ nói:
“Từ giờ trở đi, ngươi không phải sợ ta như vậy nữa. Ta sẽ không đánh ngươi, mắng ngươi, hay làm tổn thương tới ngươi, ta lấy danh dự của quận chúa Bạch Nhân phủ để hứa với ngươi. Ta có thể nhận ra ai nấy đều ghét ta, tuy rằng cúi đầu kính cẩn, nhưng vẫn là bằng mặt không bằng lòng. Nhưng ngươi thì khác, ngươi luôn ở bên cạnh ta, chăm sóc cho ta chu đáo, vì vậy ngươi không cần lo lắng, ta sẽ không làm hại ngươi, ngược lại còn bảo vệ ngươi, được không?”
Nghe những lời của quận chúa, A Nhược đã cảm thấy an tâm hơn, và cũng nhận ra nàng đã thay đổi rất nhiều, từ hành động tới cử chỉ, và cũng không còn sợ nàng nữa. Nàng thấy A Nhược đã bình tĩnh, muốn hỏi chuyện quá khứ:
“Giờ ngươi hãy ngồi xuống đây, kể tường tận những chuyện trước kia cho ta nghe. Vềcon người ta, về cuộc sống ở đây, tất cả mọi thứ.”
Vậy là A Nhược bắt đầu kể về nàng, từ trước tới nay, nàng vốn ngang ngược bướng bỉnh, tàn ác thô bạo. Người hầu kẻ hạ đều khiếp sợ, tới cha mẹ cũng chẳng thể nói nổi nàng, thậm chí nàng còn cãi lại, chưa từng hiếu thảo với cha mẹ dù chỉ một lần, điều này đã biến nàng trở thành kẻ “máu lạnh” mà ai ai cũng biết.
Kể nửa ngày trời, tới nàng còn sợ hãi, nghĩ thầm trong đầu:
“Bạch Liên quận chúa, tại sao phải sống một cuộc đời như vậy? Tới khi chết cô mới khao khát sự lương thiện sao?”
Nàng thực sự không hiểu tại sao một người lúc còn sống lại tàn ác, nhưng lúc chết lại muốn sự lương thiện, trong này rốt cuộc có uẩn khúc gì, tại sao nàng lại làm như vậy?
Nàng đã nhận lời của quận chúa, vậy nhất định phải hoàn thành lời hứa, và phải sống thật tốt, thật lương thiện. Chỉ Linh đã chết rồi, từ nay không còn tồn tại bất cứ Chỉ Linh nào cả, quá khứ đau thương đó đã kết thúc kể từ khi Chỉ Linh chết đi rồi, từ giờ trở đi, nàng là Bạch Liên quận chúa, nàng phải sống thật tốt cuộc đời này, phải báo hiếu cha mẹ, phải trân trọng những giây phút quý hiếm như thế này, bởi vì trở về kiếp này, nàng còn có thể gặp được họ.
Bạch Nhân phủ bỗng yên ắng lạ thường, Bạch Liên thắc mắc thì A Nhược vội đáp:
“Lão gia đã vào cung rồi, ngày nào cũng vậy, có khi còn không về phủ trong một thời gian dài. Nải nải của nàng đang bị bệnh, vì vậy phu nhân cũng phải rời phủ về chăm sóc, chuyện này thường xuyên diễn ra, thường thường trong phủ chỉ có nàng mà thôi. Và nàng thường tới phủ của Dương Tiêu lão gia, cùng Tư Mặc công tử đọc sách, nói chuyện cho đỡ buồn.”