Chương 28 - Bà cô nhỏ khó tính
Có Tông Nhiếp “bản đồ sống”, hai người không phí quá nhiều sức đã tìm đến “Điểm múc nước”.
Chỉ là trong núi không có đường đi, leo lên vách đá có chút phiền phức.
Cũng may đồi núi không cao. Xung quanh cũng có nhiều dây đằng, hai người theo sợi dây trèo được non nửa vách đá thì có tiếng nước chảy gần đó.
Tới gần mỏm đá, đẩy sang đám dương xỉ, tìm được một dòng nước róc rách
chảy.
[Tinh ——]
[Thu thập thành công!]
Nhận được [Nước suối Tạ Dương] (lam) 1 phần.
[Độ thuần thục] +3.
Nam Tinh cầm ống trúc đựng đầy nước, tò mò đánh giá nước suối.
Hệ thống có chú thích, nói: [Nước suối Tạ Dương] là một trong những di sản kết tinh của “Trái Đất cổ”. Dòng suối này trong mát, cứ vào ngày trăng
rằm dòng suối này được cô đọng lại từ những gì thuần túy nhất của ánh
trăng. Không những vậy, khi mặt trời mọc xuyên qua tầng mây, những ánh
ban mai ngọt ngào như sương sớm lại nhu hoà chiếu một mảng hồng rực,
dòng suối trắng muốt được thiên nhiên mẹ ôm ấp vào lòng như đám mây bồng bềnh….
Vì đi kèm có hiệu ứng đặc biệt nên khi người chơi dùng
nước suối này để: nấu nướng, ủ (quá trình lên men) sao trà, chế dược,
luyện kim có thể kích phát hiệu quả đặc thù.
Trong lòng hơi hơi động.
Ngay lập tức áp xuống mấy suy nghĩ lung tung.
Trước tiên hoàn thành nhiệm vụ đã.
Nhiệm vụ kỳ thật rất bình thường, không có gì để nói. Tuy nhiên, trên đường trở về thành, thì xảy ra một tình huống nhỏ.
Ngay sau khi mặt trời vừa mọc —— trong trò chơi 《 Đạp Cổ 》 này tham khảo
hoàn lại thời điểm bình minh và hoàng hôn của Trái Đất cổ. Tùy địa điểm
và thời gian sẽ có sự khác biệt. Ví dụ như ở Cô Tô thành, mặt trời sẽ
mọc trước 6:30 —— do vậy buff của [Y phục dạ hành] lúc này chính là đã
hết hiệu lực…
Vì thế Nam Tinh bị NPC thủ vệ phát hiện là hồng danh, bị đuổi theo suốt hai con phố!
May mà có Tông Nhiếp với thành này đã quá quen thuộc, hai người rẽ trái
phải chạy trốn vào một miếu Thổ thần (1), tạm thời trốn được dưới tầm
mắt của NPC… Lợi dụng khoảng cách, Nam Tinh rất mau mặc lên trang bị
[Áo choàng dệt kim], ẩn lên kỹ năng [Ẩn nấp].
(1) Miếu Thổ thần
Thất quải bát loan (2), đi khắp hang cùng ngõ hẹp.
(2) Thất quải bát loan: nhiều chỗ gấp khúc, không ngừng chuyển biến.
Bên cạnh nam nhân cao lớn tuấn tú bỗng từ hư không xuất hiện một thanh niên trẻ tuổi. Hiệu quả đạo cụ lại biến mất lần nữa, Nam Tinh lập tức khẩn
chương nhìn bốn phía xung quanh, sợ đột nhiên phi ra một đám thị vệ tới.
“Không sao đâu.” Tông Nhiếp trấn an, “Chỉ cần tránh đi tuyến đường chính, sẽ ít gặp được NPC quan binh.”
Sau khi xác nhận bản thân đã an toàn, Nam Tinh mới thở phào nhẹ nhõm, nhịn
không được oán giận: “Đây là một cái bẫy mà… Vậy về sau nhận nhiệm vụ
ngày thì không phải đệ không thể vào thành lúc ban ngày hay sao? Quá bất công.”
Tông Nhiếp giọng điệu lại càng nhẹ nhàng hơn: “Đệ có áo dệt kim mà, vào thành cẩn thận chút là được.”
“Không phải là NPC bình thường đều bài xích hồng danh sao, sẽ không dễ kích phát nhiệm vụ.”.
“Đúng là vậy… Nhưng”
Tông Nhiếp suy nghĩ một chút, nói: “Sẽ luôn có biện pháp giải quyết. Hoặc có thể dùng đạo cụ tẩy hồng danh?”
“Đệ chưa rõ… Đúng rồi! Trước mau đi trả nhiệm vụ, vậy giao xong tên NPC tiểu nhị có khen thưởng không?”
“Hẳn là sẽ có.” Tông Nhiếp cũng không quá xác định là có phần thưởng hay không.
May mắn 《 Đạp Cổ 》 cũng không lúc nào cũng lừa người. Tiểu nhị căn bản
không để ý Nam Tinh có phải hồng danh hay không, nhìn thấy hai người lấy ra nước suối, liền vui vẻ cười ngay tại chỗ.
Thái độ nhiệt tình, luôn miệng cảm tạ, một bên khen thưởng một đống kinh nghiệm còn đưa
thêm cho cậu 100 văn “tiền hàng”. Một bên còn nói: “Hai vị thiếu hiệp… Tiểu tử có một chuyện khác muốn làm ơn hai vị, không biết…”
Nam Tinh sợ con vịt ngậm trong miệng rồi còn bay mất, vội vàng nói: “Ngươi cứ việc phân phó!”
Tiểu nhị liền nói “Không làm phiền”, một giây sắc mặt đã thay đổi, một bộ
dáng đau khổ lộ ra: “Hai vị thiếu hiệp hẳn là đã đi thiên hạ, nhất định
là đã đi qua không ít vùng đất… A, lại nói tiếp, ta đây cũng xa rời
quê hương nhiều năm, biên cảnh loạn lạc, đã lâu không có liên hệ gì với
người thân.”
[Tinh ——]
[Hệ thống] Chúc mừng người chơi Tam Phân Tam và Tông Nhiếp kích hoạt được nhiệm vụ ẩn: [Truyền tin]
[Người chơi có hay không tiếp nhận ủy thác của Tiểu nhị — Nhất Phẩm Tiên?]
Hai người cùng nhau chọn “Có”.
Hoàn toàn không có lời mô tả cho nhiệm vụ này.
Nam Tinh bất đắc dĩ hỏi: “Vậy cho chúng ta hỏi một chút. Tiểu huynh đệ, quê quán ngươi ở nơi nào? Thư này đưa đến tay ai?”
Tiểu nhị này cũng không tỏ vẻ chuyện bí mật gì: “Ta đến từ Ly Hoả, trấn Vĩnh Châu, thỉnh hai vị đưa tin tới tay cha của ta.”
“Ly Hỏa?”
Nam Tinh mở ra bản đồ Thế giới, bắt đầu tìm kiếm.
Liền nghe Tông Nhiếp đã lên tiếng: “Địa phận Vĩnh Châu khá lớn, có thể báo cho ta vị trí chính xác của Ly Hỏa không?”
Tiểu nhị cười “ha” một tiếng: “Ly Hỏa là tên tộc ta, không phải là địa
danh.” Giọng điệu có chút ngữ khí kiêu ngạo, “Gia tộc của ta là hậu duệ
thần Gió, sinh sống gần Hạ Lan, tộc nhân dựa săn bắn tự cung tự cấp.
Không có chỗ ở cố định.”
Nam Tinh âm thầm “chậc” một tiếng: Quả nhiên nhiệm vụ ẩn chính là làm khó người khác.
Từ từ, Hạ Lan…
Có phải là chỉ núi Hạ Lan hay không?
Tiểu nhị còn đang nói: “Cha ta tuổi già sức yếu không thể đi săn thú được
nữa, lần trước cha ta gửi thư tới, nói rằng hiện tại ông ấy chỉ có thể
kiếm củi và nhặt ít than để bán.”
Nam Tinh hỏi: “Vậy xin hỏi, phụ thân ngươi… gọi tên là gì?”
Tiểu nhị liếc mắt nhìn cậu một cái: “Tiểu tử ngươi, sao có thể gọi thẳng tên huý (3) của cha ta?”
(3) Tên húy: tên gọi ở nhà từ khi còn nhỏ bố mẹ hay gọi.
Nam Tinh: “…”
Quanh núi Hạ Lan nhiều thành trấn như vậy, tìm một người không biết tên biết họ có thể so với mò kim đáy bể.
Ước chừng tên NPC kia cũng tự cảm thấy chính mình hơi làm khó, nghĩ một
chút liền đổi giọng, nhắc nhở: “Tiểu là Tử, họ một chữ Kha.”
Dừng một chút, ý vị thâm trường nói: “Nếu là hai vị thiếu hiệp đem phong thư này tới tận tay gia phụ ta, ông ấy nhất định sẽ không bạc đãi hai
người.”
Nam Tinh nghe xong liền oán trách: Nhiệm vụ ngươi giao
làm khó dễ bọn ta như vậy, có thật sự ngươi muốn cùng người trong nhà
liên lạc không vậy?
Sau đó lại nghĩ lại: Đây là nhiệm vụ ẩn chắc
sẽ có nội tình gì đó, tất nhiên độ khó khăn càng cao, khen thưởng càng
phong phú. Nháy mắt nghĩ tới phần thường liền vui sướng trở lại.
“Thư này, Tông ca giữ đi.” Nam Tinh tỏ vẻ, “Đệ là hồng danh, cấp bậc cũng
vẫn thấp, vạn nhất bị người ta giết, làm rơi mất thì thì sao.”
Tông Nhiếp khẽ gật đầu: “Nhiệm vụ này không giới hạn thời gian, chờ chuyện tìm người của đệ xong rồi lại làm, được không?”
Nam Tinh mỉm cười: “Cũng phải chờ nhiệm vụ phụ của huynh hoàn thành nữa…” Nói liền lại lo lắng, “Nhiệm vụ của huynh chắc cũng sắp đến hạn rồi,
nếu không làm cái ấy trước đi…”
“Không sao.” Tông Nhiếp lắc đầu, “Trước đi tìm Lý An Nhiên, nàng ta thích làm khó dễ người khác.”
Người tốt tính như Tông ca còn nói đối phương “hỉ nộ vô thường”, “thích làm
khó dễ người khác”… Điều này càng làm Nam Tinh thêm tò mò.
Vậy không trì hoãn nữa, hai người thẳng tiến đến An Tế Phường.
…
Người tìm thấy rồi.
Nhiệm vụ hoàn thành, thế nhưng không phần thưởng… Thẩm Tiên Nhân, thật là trước sau như một! (Thích hố người khác)
Nam Tinh đã quen rồi.
Quay lại về NPC Lý An Nhiên: Không nghĩ tới, Lý An Nhiên là một tiểu cô
nương, thấp bé tròn tròn, nhìn là một bé gái chưa tới mười tuổi.
Nam Tinh đem lệnh bài màu vàng giao cho đối phương, tự xưng mình là đệ tử
của Thẩm Tiên Nhân, chỉ nghe đối phương nói một tiếng “Nói dối”.
Rõ ràng, tiểu cô nương thoạt nhìn là người hay cười, nhưng tính cách lại
cố chấp, mặc kệ Nam Tinh nói gì dùng giọng điệu dỗ dành vui đùa, đều một mực che tai tỏ vẻ không muốn nghe.
Nam Tinh nghĩ ra một ý tưởng, lấy ra cây [Lục lạc], đưa đến trước mặt cô bé, nói một câu dỗ dành…
Món đồ chơi trong chớp mắt bị giật lấy thô bạo bị ném xuống đất.
“Chỉ có tiểu hài tử mới chơi lục lạc. Hai ngươi xem thường ta à?”
Đối mặt với đôi mắt to tròn xoe, Nam Tinh không thể làm gì khác nhặt chiếc
lục lạc lên, lại móc ra [Vải hoa lụa] trong túi, trên mặt nở nụ cười làm lành: “Nào dám xem thường tiểu cô nãi nãi (dì nhỏ), ta không phải đang
lấy lòng ngươi sao?”
Quả nhiên tất cả các cô gái kể cả lớn hay
nhỏ đều yêu thích hoa lụa, cho dù người đó tính tình có kém đến mức nào, cũng đều là phái yêu cái đẹp.
Lý An Nhiên nhẫn nhịn nhìn tấm vải trong tay cậu, lại không cưỡng được nhận hoa lụa, nhưng ngoài miệng
không chịunhận thua: “Nếu kêu ta là ‘tiểu cô nãi nãi’, ta nói gì hai
ngươi có nghe lời hay không?”
Nam Tinh nào dám nói không nghe?
“Ta đang luyện Thiên trùng bách hoa tán, thiếu một ngàn con mao lạt tử (4), ngươi thay ta đi thu thập.”
(4) Mao lạt tử (con sâu gai xanh)
Một, một ngàn! Nam Tinh câm nín.
“Như thế nào?” tiểu cô nãi nãi bĩu môi hắng giọng, “Không nguyện ý?”
Nam Tinh hữu khí vô lực: “Nguyện ý, ta nguyện ý!”
Tiện đà hỏi luôn nơi tìm kiếm: “Nhưng nơi nào có thể tìm được nhiều mao lạt tử như vậy?”
Cô bé lại không hiểu cái gì với gì: “Cô nãi nãi ta nếu là biết nơi nào để có, thì đến lượt ngươi giúp ta chắc?”
“…”
May mắn, nhiệm vụ thu thập mao lạt tử này cũng không hạn chế thời gian. Nam Tinh cũng không vội.
Lời ngon tiếng ngọt dỗ “tiểu cô nãi nãi”, hai người nhanh chóng chào tạm
biệt rồi chạy biến đi trước khi đối phương hết kiên nhẫn.
Sau đó cùng Tông Nhiếp đi dạo phố.
Hai người vì muốn mau chóng hoàn thành sau nhiệm vụ càng sớm lên cơm sáng còn chưa có ăn, mức độ no đã sắp chạm dưới 50 điểm.
Nam Tinh đối với tửu lầu trong thành cảm thấy rất hứng thú, đặc biệt là
những quán mà người chơi tự mở. 《 Đạp Cổ 》 hiện đang là trò chơi thực tế ảo rất hot lên số lượng gia nhập càng ngày càng nhiều, ở các chủ thành
lớn hầu như có không ít người chơi đến mở tửu lâu.
Sáng nay vừa
lúc có một quá mới khai trương. Với chiêu thức có từ hàng ngàn năm,
những chiêu thứ hai khai trương đại hạ giá vẫn như cũ được rất nhiều
người ưa chuộng. Nam Tinh lôi kéo Tông Nhiếp xuyên qua đám đông, hai
người tìm một bàn cạnh cửa sổ trên lầu hai.
“Trước kia đệ có
nói, một ngày nào đó sẽ mời Tông ca ăn bữa cơm lớn.” Nam Tinh cười,
“Không biết đầu bếp tiệm này so với tay nghề của Tông ca như thế nào
nhỉ?”
Tuy trong người không có nhiều tiền, nhưng từ trước tới giờ cậu luôn đối rất hào phóng với bạn bè, còn chưa kể giành được khách
nhân thứ 100 được giảm giá tới 50%.
Tông Nhiếp ngồi xuống đối
diện, sau khi nghe Nam Tinh vẫn nhất quyết muốn mời mình, không khách
khí nữa lật lật thực đơn, nói: “Tiệm này cũng làm món Quảng Đông, đều là món ta không rành lắm. Tất nhiên tay nghề sẽ khác…”
“Chà, điểm tâm sáng Quảng Đông nghe đâu rất nổi tiếng,nhìn xem một chút…”
Cháo hải sản sao? Đúng vậy bữa sáng nên ăn cháo.
Sủi cảo nhân tôm? Có vẻ khá ngon, đương nhiên gọi một phần.
Bánh cuốn? Đã nghe nói từ lâu, nhưng chưa lần nào có cơ hội nếm thử, tất nhiên không thể bỏ lỡ.
Còn có chân gà sốt tương đen, bản thân tương đối thích gặm chân gà, nghe thôi đã ứa nước miếng…
Không cẩn thận gọi một hồi, mấy món điểm tâm đã chiếm nửa cái bàn. Nam Tinh
lúc này mới sực tỉnh, hậu tri hậu giác đau lòng cho ví tiền.
Vẫn đem thực đơn đưa cho đối diện: “Tông ca, ngươi muốn ăn cái gì cứ việc gọi!”
“Đã nhiều rồi, ta không gọi nữa.”
“Như vậy sao được? Là đệ lần này mời huynh. Cho nên huynh thấy món nào ngon cứ gọi, đệ có tiền mà!”
Tông Nhiếp bật cười: “Ta nói thật, mấy món đệ gọi nãy giờ ta đều thích cả. Thế nên không cần gọi thêm.”
“…”
Tổng cộng gọi mười món thêm phiếu giảm giá 50% chỉ còn 100 văn.
Vừa vặn nhiệm vụ hàng ngày ở “Nhất Phẩm Tiên” được thưởng 100 văn, Nam Tinh mạc danh kỳ diệu có cảm giác kiếm lời.
“Rất rẻ… Lão bản tiệm này có thể trả nổi tiền thuê nhà sao?”
Tông Nhiếp nghe được cậu lẩm bẩm nói nhỏ, nhẹ nhàng lắc đầu: “Đều là đồ ăn không thuộc tính, cũng không quá đắt.”
“—— À, vậy sao?!”
Thế mới biết, nấu đồ ăn có thuộc tính tiêu hao nhiều thực phẩm tủ lệ thành
công cũng không cao, bời vì sinh lực cũng bị giới hạn. Vì vậy hầu như
đầu bếp mở quán bán chủ yếu đồ ăn không thuộc tính, đồ ăn có thuộc tính
cũng bán một ít, giá cả đắt hơn gấp mười lần, đều gọi là “món tủ”.
“Thức ăn không thuộc tính cũng hơi mắc”. Nam Tinh lẩm bẩm: “Tông ca, huynh
nếu như cũng mở cửa tiệm. Vậy không phải là túi như núi hay sao!”
Tông Nhiếp cười khẽ, không nói nữa.
Nghĩ tới giá thành rồi thị hiếu mọi người
Cũng có thể lúc đầu, sẽ có người chơi mở cửa tiệm có bán đồ ăn thuộc tính.
Nhưng bản chất thức ăn phải có sự hấp dẫn của nó sẽ khiến người ta thử
mà dứt được. Nhưng đối với người tương lai dựa vào dịch dinh dưỡng mà
sống qua ngày, họ nào có biết mùi vị đồ ăn nguyên bản sẽ ngon ra sao.
Trên thực tế hiện này vì ô nhiễm phóng xạ, gien càng ngày càng ăn mòn, v.v…. Không thể trực tiếp đem động thực vật nấu thành đồ ăn được nữa, còn may sao trong trò chơi này lại không bị hạn chế như vậy. Chỉ cần có tiền,
muốn ăn cái gì thì ăn cái đó, muốn ăn nhiều thì ăn nhiều, không cần lo
lắng gây tổn hại cho thân thể.
Haizzz ——
Vì cái gì tại sao bản thân lại là sát thủ phòng bếp?
Nếu không, dựa vào ưu thế là “cổ nhân”, nói không chừng cậu có thể trở thành đệ nhất đầu bếp ở 《 Đạp Cổ 》 đấy!
“Suy nghĩ gì mà tập trung như vậy?”
Nam Tinh hoàn hồn: “Không có gì, Tông ca huynh thật sự nghĩ không mở quán cơm sao?”
Đối phương nhẹ nhàng lắc đầu: “Mở cửa tiệm rồi thì không rời đi được, ta thích đi đây đi đó, mỗi nơi nhìn một chút.”
Nam Tinh nghe xong hơi tiếc, nhưng cũng không khuyên người ta tiếp nữa: Mỗi người đều có tham vọng riêng của bản thân mà!
Lúc này, đồ ăn đã được bưng lên bàn.
Kết thúc cuộc tám nhảm của hai người, Nam Tinh cầm lấy thìa múc một muỗng cháo hải sản… Ặc! Quá nóng!
Theo bản năng thổi thổi cho nguội, gấp đến nỗi không thể chờ nổi ăn muỗng thứ hai:
Qúa —— ngon —