Chương 40: Ngũ Gia Bì chuyển chức rồi!
- Trang Chủ
- Tại Võng Du Tôi Trở Thành Dược Sư - Ninh Nhạn Nô (full)
- Chương 40: Ngũ Gia Bì chuyển chức rồi!
Edit: Thanh Tú
Truyện đăng duy nhất tại w.a.t.t.p.a.d @tranthicam98
– –
Nam Tinh vào “Vấn phù bình” đăng bán rất nhiều phương thuốc không ngờ tới sẽ bị vô số người chơi lạ mặt khác gửi thư, may mà cậu trước đó đã cài đặt chặn tin nhắn quầy rầy.
Vậy mà vẫn không ngờ, hòm thư của cậu vẫn “Nổ”(1) một cách bất ngờ.
(1) Nổ (炸) – trác: có nghĩa là như thế nào hoặc cái gì thổi lên. Để mô tả những điều trở nên thực sự tồi tệ, khó kiếm xoát. Ví dụ, tâm trí tôi bùng nổ
Nam Tinh nào có thời gian rảnh rỗi để xem từng thư một, đại khái lướt qua vài tin có thể tóm tắt được điều mà mọi người gửi tới: Họ đều là muốn mua đan dược của cậu…
Vội vã mở ra quầy giao dịch, Nam Tinh rất ngạc nhiên khi thấy bài đăng của cậu từ khi đăng bán thêm “Tinh hoa lộ” mọi người đều dồn dập mua!
Thảo nào!
Treo bán tổng cộng hơn 12 loại phương thuốc phương. Nhưng chỉ trong một ngày, doanh số mà cậu bán được đã vượt 15.000 bản. Không ngoài dự đoán của cậu, các loại đan dược về hồi máu như [Bổ huyết đan] và [Xuân tinh hoa lộ] rất được nhiều người yêu thích và đặt mua, tổng số đơn đặt mua của riêng hai loại đã gần 10.000 bản.
Tổng số lợi nhuận nhận được là 161,200 tính toán các chi phí đưa cho diễn đàn thì chỉ còn hơn 110 vạn.
Nam Tinh nhìn con số cuối cùng mà chết lặng.
Đúng lúc này, thông báo trên diễn đàn lại nhắc nhở, có một người lúc nãy vừa mua toàn bộ phương thuốc.
Không khỏi cảm thấy áy này: trước khi cậu treo bán, sẽ không nghĩ tới lại có nhiều người mua như vậy, nên khi định giá đã để tự động về con số cao nhất. Tức là tất cả các loại phương thuốc cấp bậc màu lam đều giá là 10 điểm tín… Lúc này thấy doanh số thu về lớn như vậy, mới thấy mình lòng dạ thật quá đen tối.
(Có gì đâu nhỉ, hiện tại chỉ có ẻm làm ra được mấy loại dược như vậy thì tiền chênh cao có sao. Nhưng nghĩ game này kiếm tiền cũng hơi khó, tội tội)
– – Chủ yếu là lúc đó cậu không có bảng giá để so sánh thị trường mua.
Giống như các bài đăng thông thường khác, bài đăng ở khu giao dịch này cũng sẽ khu bình luận về sản phẩm.
Nhiệt độ dưới mỗi phương thuốc của Nam Tinh nóng tới mức có hơn triệu bình luận. Cậu vừa mừng vừa sợ, có chút kinh hoảng, thử bấm xem ở dưới mọi người đang bàn luận gì về dược phẩm của cậu:
Có người vui mừng, cảm tạ cậu đã điều chế ra nó và chia sẻ cho mọi người biết; có người hơi oán trách vì nhìn trình tự của cậu thử làm mà mãi không học được, đã chi khá nhiều điểm tín. Có người muốn ôm cái đùi lớn, mặt dày gọi cha gọi ca loạn thất bát tao. Một loạt icon ánh mắt “Trìu mến” thả tim vào các hình ảnh của phương thuốc. Có soi mói chỉ trích, nói cậu để giá quá cao, còn không có ưu đãi gì, hoặc là thẳng thắn bày tỏ thuộc tính của dược phẩm chưa đủ tốt…
Từ nhỏ đã trải qua một hồi “Thân kinh bách chiến” trên Tieba (diễn đàn) người nào đó – nhìn thấy đủ các loại ngôn luận, lòng không gợn sóng.
Cho đến khi Nam Tinh phát hiện ra một ID tên là “Sơn Khẩu”, là một người rất nổi tiếng trên diễn đàn, người này hay đi giao bán sản phẩm cho mọi người.
Đối phương ở dưới bình luận một bên nói giá cậu đưa quá đắt, một bên lôi kéo mọi người vào trang của mình, sản phẩm giá cả luôn phải chăng và nếu họ mua nhiều sẽ có ưu đãi lớn.
Nam Tinh cũng bị hấp dẫn bởi lời nói của đối phương, mất mấy phút để load được trang chủ. “Sơn Khẩu” cũng treo bán 12 loại phương thuốc, từ tên gọi các dược phẩm đến sắp chữ đều giống như các loại phương thuốc của cậu như đúc. Nhưng giá cả đúng là rẻ hơn 2-3 đồng.
Cậu ta còn ghi chú rất rõ bên dưới: Nếu mua toàn bộ sẽ chiết khấu 12%, mua theo nhóm sẽ giảm 5%.
Nam Tinh ghi nhớ rõ số ID của cậu ta, yên lặng trở về trang chủ của mình vào mục lịch sử người mua…
Nam Tinh “Hừ” một tiếng, cười khẩy.
Các loại phương thuốc cũng giống như công thức nấu ăn. Vì 《Đạo Cổ》 là khu giao dịch mở, nếu họ đăng bất kỳ sản phẩm nào lên khu giao dịch sẽ không bao giờ tồn tại cái gì mà “Bản quyền” hay “Độc quyền” hoặc có thể nói bên phía chính nhà phát hành không muốn người chơi có thể độc quyền sở hữu nó.
Cho nên cậu cũng đã chuẩn bị rất nhiều tâm lý, một khi phương thuốc đã công khai treo bán, sẽ có rất nhiều [Dược sư] như cậu cũng có thể học tập được toàn bộ qúa trình và tất nhiên sẽ càng nhiều loại phương thuốc được nhân bản lên thôi… Cho dù cậu có thể bán được rất nhiều đi nữa, thì cũng không thể thay đổi được gì.
Nam Tinh cũng không phải là một người tự đại tự đại.
Cậu cũng chưa bao giờ cảm thấy, nếu bản thân lĩnh ngộ được phương thuốc thì sẽ kiểm soát được độc quyền. Dù sao cậu cũng chỉ là được truyền dạy, kế nhiệm những kiến thức cha ông xưa và có thể vận dụng ra được mà thôi.
“Người đầu tiên ăn được con cua thật đáng khâm phục, nếu không phải là dũng sĩ thì ai dám ăn?” (2)
(2) Nhưng ai là người đầu tiên trên thế giới ăn cua?. Câu nói của nhà văn Lỗ Tấn. Câu trên dùng để mô tả người đầu tiên dám làm điều gì đó. Hồi xưa con cua hay phá hoại ruộng mương và kẹp tay người, được gọi là “Sâu bọ” trong lúc tình cờ có người đã đốt nó và ăn thử….
Kiếm được một đồng cũng được gọi là kiếm tiền.
Nhưng cách làm của “Sơn Khẩu” có hơi tiểu nhân. Cậu ta mua toàn bộ phương thuốc của người ta, rồi trong khu mua bán của đối phương quảng cáo câu khách về cho mình. Còn chưa kể khoe khoang với mọi người về nhân cách đạo đức của mình, hạ bệ Nam Tinh vì ra giá cắt cổ… Cách này cũng quá nhàm chán rồi.
Đều là người làm ăn, không ai cao quý hơn ai cả.
Buôn bán chính là dựa vào công thức và nguyên dược liệu để định giá về sản phẩm, có thiết lập giá cao giá thấp… Dù để giá cao hay không thì hệ thống vẫn cho phép bán.
Nam Tinh lười tranh cao thấp với những người như thế này, nhưng cũng không muốn đối phương thoải mái khi chiếm tiện nghi của mình.
Suy nghĩ 3 giây, cậu quyết định quay về điều chỉnh lại giá cả — Không quan tâm dược xanh dược hồng cấp bậc ra làm sao. Nam Tinh đều để con số thấp nhất. Về việc nó có thể làm thay đổi đến toàn bộ thị trường giao dịch các loại phương thuốc hay không
Cậu không quan tâm lắm…
Nam Tinh đăng lại tất cả các loại phương thuốc xong, vào mục tìm kiếm chọn từ khoá…
Hay lắm, cuộc chiến về giá cả đã bắt đầu.
– – Trong khu tìm kiếm lúc đầu chỉ có lẻ loi một hai loại thuốc lẻ tẻ, nhưng trong mấy phút cậu sửa giá bây giờ đã xuất hiện tới hơn tám đơn thuốc giống y xì.
Nam Tinh im lặng.
Cậu cũng chẳng còn tâm trạng soi các nhà khác này có phải giống như “Sơn Khẩu” mua phương thuốc của cậu rồi về bán hay không. Dù sao thì con cua đầu tiên này cũng khiến cậu kiếm được không ít tiền vào túi rồi.
Cho dù về sau thị trường cạnh tranh kịch liệt như thế nào đi nữa, thì không thể phủ nhận kỹ năng của sáng tạo của Nam Tinh.
Mà còn chưa đề cập tới 2 phương thuốc tạm thời bị bang hội Thiên Vương Tinh mua đứt là [Hội sinh], [bột Đảng sâm], và 7 loại độc dược còn chưa thông báo ra ngoài. Nhu cầu sử dụng các loại độc dược vẫn còn ít, khả năng để lĩnh ngộ được nó lại càng khó hơn. Đây sẽ coi như là át chủ bài mà cậu nắm trong tay. Cái gì càng hiếm lại càng được người ta săn lùng.
Với công thức độc dược trong tay này, tuy sẽ không phổ biến nhưng với những người chơi cần thì không phải như “Vàng trước mắt” hay sao. Nó sẽ luôn được cập nhập, duy trì nhiệt độ và sẽ luôn chiếm một phần nhỏ trong diễn đàn… Sẽ vẫn luôn thu hút những người chơi mới tò mò thử mua.
Nam Tinh có thể tự tin rằng, một thời gian không xa nữa cậu sẽ càng lĩnh ngộ được càng nhiều loại phương thuốc có chất lượng tốt hơn mà thôi.
Huống hồ, trong 《 Đạo Cổ 》 theo đuổi sự tự do khám phá, cạnh tranh công bằng, cũng rất sát hiện thực, sẽ luôn cập nhật liên tục. Giống như [Xuân tinh hoa lộ] cùng [Bổ huyết đan · tốt], được hệ thống phân loại thành phương thuốc bậc xanh lam và đã được hệ thống nâng lên 1 bậc.
Những người chơi chức nghiệp [Dược sư] nếu không chuyên tâm học hỏi, hoặc giống như Nam Tinh trên người có sẵn “Kỹ năng”. Thì họ mãi chỉ “Máy móc” làm theo trình tự có sẵn của hệ thống làm ra được các loại sản phẩm có công dụng tương đồng.
Dù cho không treo bán phương thuốc trên giao dịch, hay chỉ đơn thuần bán dược thôi, thì Nam Tinh so với đại đa số [Dược sư] khác thì cậu vẫn có lợi thế hơn người.
Người khác chỉ có thể chế ra được [Tinh hoa lộ] (lục), nhưng cậu có thể làm ra và bán ra [Xuân tinh hoa lộ] có dược hiệu cao hơn.
Tục ngữ không phải có câu như này sao “Cái gì người ta không có, tôi có, cái gì người khác có, tôi có.” Vì vậy Nam Tinh không quá lo lắng về việc nếu như cậu không kiếm ra tiền.
Nam Tinh không phải người có tính tình dễ nóng nảy, cậu rạch ròi đâu đó sẽ không vì chuyện cỏn con mà mất bình tĩnh:))).
“Sơn Khẩu” không có gì đáng để cậu quan tâm.
110 vạn sáng lấp lánh long lanh, vàng ròng bạc trắng, không làm cậu vui vẻ tới mười năm sao?
Thực sự không ngờ rằng trong trò chơi mà vẫn có thể kiếm được nhiều tiền như thế, vậy là có thể khẳng định rằng việc cậu đi theo con đường người chơi chuyên nghiệp rất có khả năng xảy ra.
Theo chính sách hiện tại, nếu số tiền để dành được đạt tới 100 vạn, không cần nhận bảo lãnh “Năm cứu hộ” (5) của nhà nước nữa.
(5) Năm cứu hộ – 五保户 (Hệ thống hỗ trợ năm đảm bảo ở nông thôn): Năm đảm bảo” đề cập đến việc cung cấp năm biện pháp đảm bảo cuộc sống cho những người nhận hỗ trợ đủ điều kiện, bao gồm thực phẩm, quần áo, nhà ở, chăm sóc y tế và chôn cất (giáo dục trẻ mồ côi).
Giông giống cứu trợ, thoát hộ nghèo bên mình. Vì bây giờ Nam Tinh vẫn ở chung cư cho người hỗ trợ, và nhận tiền hàng tháng đó.
Mặc dù không còn mỗi tháng nhận được 500 tệ cứu tế nữa, và thậm chí năm sau còn phải trả phí thuê nhà “Tái định cư” — nhưng phí thuê cũng không nhiều, giống như căn chung cư cao 30m mà cậu vẫn đang sinh sống ở “Tinh hà xa xôi” này, mỗi căn chỉ có giá 500 tệ một năm– Nam Tinh không cảm thấy đau lòng lắm mà ngược lại thở phào nhẹ nhõm.
Cho dù mai sau có thể trở thành căn nhà bỏ hoang đi nữa, thì với một nam thanh niên – Nam Tinh- trẻ khoẻ mà vẫn luôn dựa vào tiền trợ cấp của chính phủ để kiếm cơm. Về tình hay về lý đều không hợp chút nào.
Bây giờ một tảng đá lớn trong lòng cuối cùng đã rơi xuống. Nam Tinh cả người cảm thấy thoải mái vô cùng, chơi trò chơi lại càng cảm thấy vui vẻ, khụ!
Quay trở lại diễn đàn nào.
Bất tri bất giác mà phát hiện, sau khi cậu sửa đổi giá về thấp nhất lại càng khiến khu giao dịch nóng hơn gấp bội lần, có rất nhiều người lại tiếp tục đặt mua.
Trong đó có một ID gọi là “Bạch Anh”
Nam Tinh cũng đã xem các bài viết của đối phương, nhưng vì hai người đều là các chức nghiệp khác nhau nên cậu cũng không quan tâm người này…
Nhưng lần này đối phương cũng có mua phương thuốc của mình, Nam Tinh tò mò ấn mở trang giao diện.
Hoá ra đối phương lại chính là [Paris] của bang hội Thiên Vương tinh.
Chợt như hiểu ra được điều gì đó.
Lương tâm trong lòng Nam Tinh lại càng thấy hổ thẹn thêm.
Vốn dĩ mấy ngày trước lấy số tiền của Paris xong, còn muốn lập kế hoạch hầm tiền của đối phương nữa. Lại không ngờ tới, đối phương lại là người “Làm việc tốt không lưu danh”, ở trên diễn đàn mua bán hỗ trợ tuyên truyền các sản phẩm của cậu…
Thật xứng đáng là một đại bang hội lớn mạnh, quả là một người hành xử có khuôn mẫu trước sau.
Vì vậy Nam Tinh bí mật nâng [Paris] từ danh sách không thân quen nhanh chóng nâng người ta “Khách Vip”! Trong danh sách bạn bè trên diễn đàn lại xuất hiện thêm một người bạn nữa tên là “Bạch Hoa” và một cái ID quen thuộc:
“Sát Thủ Máu Lạnh” – Là khách lâu dài đầu tiên của cậu.
Mặc dù ở trang giao diện của đối phương không giống “Bạch Hoa” có hàng triệu người theo dõi, cũng nằm trong danh sách những người có bài viết nổi bật, lại không ngờ rằng đối phương đã bật theo dõi mình và cũng đã chia sẻ rất nhiều bài về vật phẩm của Nam Tinh.
Nam Tinh rất cám ơn tấm lòng của cậu.
Lại nhìn những bài viết gần đây của “Sát thủ máu lạnh” không nghĩ tới người này cũng mở bán một ít đồ
Vì khá tò mò lên Nam Tinh cũng thử ấn mở…
Có rất nhiều loại từ thượng vàng hạ cám như: thức ăn cho thú cưỡi, khẩu phần lương thực cho sủng vật, thậm chí có cả hai loại phân bón và một ít dầu hạt cải và dầu vừng. Cái gì cũng có xem mà một hồi choáng váng.
Nam Tinh nhớ tới vị sát thủ trung nhị sát thủ, hồi trước muốn theo đuổi phong cách lãnh khốc và cô độc, còn nói không muốn tham gia nghề nghiệp sinh hoạt cuộc sống.
Mới mấy ngày không gặp, sao đã thay đổi tính cách rồi?
Sau đó thấy bài đăng mới nhất của của đối phương lên tiếng bày tỏ bức xúc về việc mở rương —
“Sát thủ máu lạnh” rất nghiện mở “Đập trứng vàng” (6), bỏ ra hơn 10 vạn tệ mua vàng để lấy trứng, trong lòng tin tưởng sẽ là Châu Âu sáng lạn, có thể mở ra ánh sáng bảy sắc cầu vồng, sau nhiều lần cuối cùng nhận được một thần thú quanh người một màu đỏ rực “Kim Mao Hống” (7)!
(6) Đập trứng vàng: hoạt động trong lễ kỷ niệm, giải trí. Thường sẽ để phần thưởng bên trong.
(7) Kim Mao Hống: là sư tử, vật cưỡi của Quan Thế Âm Bồ Tát, nhân vật trong Tây Du Ký.
đăng duy nhất tại w.a.t.t.p.a.d @tranthicam98
Đổ mồ hôi sôi nước mắt mới mở ra được trân thú, sát thủ “tuổi teen” vui đến phát khóc, liên tiếp lên mấy bài khoe khoang với mọi người. Nhưng chỉ qua mấy ngày, “Sát thủ máu lạnh” đã trở lên rất lo lắng.
Cậu ta mấy ngày nay đang tìm hiểu về việc ấp ấu thú Kim Mao Hống, mới phát hiện ra được rằng. Nuôi không hề dễ chút nào, để có thể nuôi lớn thuần thục cần phải có khẩu phần lương thực có chất lượng cao, phải tỉ mỉ nuôi nấng, thì mới có thể khỏe mạnh trưởng thành…
Lúc này mới hiểu ra tất cả đều là chiêu moi tiền của bên tổ thiết kế, đại khái là hầu hết tất cả thần thú đều là thổ hào, mỗi lần chi tiền đều không chút nào nương tay. Một phần thức ăn có giá lên tới ba, bốn trăm vạn, còn chưa kể không thể mua trực tiếp mà phải mua rương về để mở.
Tất nhiên là nếu điều kiện không thể mua rương để mở được thì vẫn còn cách khác, nhưng thần thú không giống như dã thú. Nếu cho ăn thức ăn ở Thương thành dễ khiến nó sinh bệnh và ốm yếu. Không chỉ ảnh hưởng tới tuổi thọ bị giảm xuống còn khiến khi thần thú phát triển sẽ trông không được đẹp.
Một trong những ví dụ kinh điển nhất vẫn luôn được mọi người nhắc tới, là thú cưỡi của vị nằm trong bảng tài phú “Kim Xán Xán”.
Ngoài thu thập các loại ngựa, hắn ta còn may mắn mở được ra ấu thú “Kim Sí Đại Bàng Điêu (8)” chỉ nghe thôi đã biết sẽ hùng mạnh như thế nào, nhưng vì lúc đó không hiểu lại bị nuôi thành “Con gà vàng hói đầu, trụi lông”. Nghe cái tên thôi đã khiến mãnh nam rơi lệ.
(8) Kim Sí Đại Bàng Điêu: nhân vật trong Tây Du Ký.
Từ đó đến nay, hắn ta vẫn luôn chăm chỉ không ngừng đổ tiền mở trứng vàng, không ngừng nỗ lực thu thập tất cả BMW, cũng đồng thời mong muốn có thể mở ra được một Kim Sí Điểu lần nữa.
Có bài học đẫm máu và nước mắt của “Kim Xán Xán”, vị sát thủ lại càng chăm sóc tỉ mỉ con thú của mình hơn. Đặc biệt là khi còn là ấu thú cơ thể của Kim Mao Hống quá nhỏ, nếu nuôi tới lúc thành niên rồi, nó sẽ đủ cao để có thể cưỡi, lúc đó mới đủ uy phong.
“Sát thủ máu lạnh” hết lần này tới lần khác mở rương, nhưng đáng tiếc lần này bàn tay vàng không độ được cậu ta nữa, tay rất đen, chưa một lần mở ra được thức ăn cho sủng vật của mình. Vậy nên mới có bài viết tố khổ, khóc lóc kể lể, nói rằng rất có thể không còn khả năng nuôi nổi nó nữa.
Cuối cùng cũng xin được vài thùng thức ăn cho sủng vật. Từ đó thay đổi phong cách, sững sờ là chuyển chức thành [Nông Phó] (9)
(9) Nông phó (农副); phó (phụ, sản phẩm phụ): là sản phẩm phụ do sản xuất nông nghiệp mang lại: phân bón, thức ăn, dầu,…
[Nông Phó] tên giống như nghĩa, chính là gia công sản xuất các loại nông sản phụ, bao gồm tất cả nhưng không giới hạn phụ phẩm như phân bón, ngũ cốc, dầu, lương thực cho gia súc và thức ăn cho sủng vật…
“Sát thủ máu lạnh” cũng rất có năng lực, chỉ trong mấy ngày, đã lấy được không ít công thức.
Nam Tinh cũng rất tò mò về hình dáng “Thần thú” như thế nào mà khiến không ít người táng gia bại sản.
Kim Mao Hống, nghe cũng rất quen tai. Có phải là con quái trong 《Tây Du Ký》 bị Hầu ca lừa gạt gọi là “Ngoại công” hay không, là vật cưỡi của Quan Âm Bồ Tát. Trong phim truyền hình, nguyên hình là một con vũ sư (lân sư tử)…
“Haha!”
Nhìn thấy “Sát thủ máu lạnh” chia sẻ hình ảnh ấu thú, không nhịn được phải bật cười: Này không phải là một chú chó đốm có cái lông xù xù sao?
Đã có rất nhiều người giống Nam Tinh bật cười khi nhìn thấy hình dáng của trân thú.
“Sát thủ máu lạnh” tức giận bất bình, biện giải là vì lúc đầu vì không đủ tiền mua thức ăn tốt lắm nên dẫn tới không đủ chất dinh dưỡng, sau này sẽ dần cải thiện khẩu phần ăn và chăm sóc tỉ mỉ, sẽ lập tức trở thành khoái một Kim Mao Hống, rất hung dữ rất oai phong!
Nam Tinh không nhịn được cười: Chó đất biến thân thành linh cẩu, rất hung dữ, ngược lại… Cũng rất oai phong:)))
(Vì không chăn kĩ nên lông mọc không được đẹp, nhìn rất giống con chó đất này) 😂😂
Cười đủ rồi lại nổi lên chút lo lắng.
Con ngựa của nhà hai người họ “Tuyết Lí Thanh”, cùng với quốc bảo Phán Phán, màu lông và ngoại hình của hai đứa (ở trong mắt cậu) nhìn vẫn có vẻ ổn. Nhưng dù sao thì vết xe đổ của “Kim Xán Xán” quá mức dọa người. Quan trọng nhất về việc nuôi thú chính là khẩu phần thức ăn của chúng phải chọn lựa cực kỳ thận trọng… Bằng không rất có khả năng, con ngựa chân ngắn sẽ thành con la, gấu trúc sẽ biến thành con chuột lông tạp mất.
Mà không thể nạp tiền mua rương về mở, chỉ còn cách…
Sau khi lục tung tất cả bài viết liên quan tới vật cưỡi (sủng vật), Nam Tinh thoát khỏi diễn đàn, gửi một tin nhắn cho Nạp Nỗ Tạp (Sát thủ máu lạnh). Đầu tiên là cảm ơn ý tốt của đối phương khi đã chia sẻ rất nhiều về các phương thuốc cậu bân, sau đoa là hỏi một chút về vấn đề nuôi sủng vật và thú cưỡi.
[Trò chuyện riêng] Nạp Nỗ Tạp: [Thức ăn gia súc · Hoa rum khô (11)] (lam), [Khẩu phần lương thực · Quả tổng hợp] (lam). Cậu xem hai loại này thuộc tính có hợp không? Đây là hai khẩu phần lương thực tốt nhất mà hiện tớ có làm ra được.
(11) Hoa rum hay còn gọi là Hồng hoa
Nam Tinh ở dưới bài post cũng đã nhìn thấy hai công thức của thứ này, công thức rất quý tất cả đều là cấp phẩm màu tím. Đúng là trước mặt đây là khẩu phần lương thực có chất lượng cao nhất mà người chơi chức nghiệp [Nông Phó] có thể sản xuất ra.
“Tuyết Lí Thanh” chỉ là một con ngựa chân ngắn bình thường, còn về con gấu trúc cũng không được xếp vào loại “Thần thú”. Nên cho hai tụi nó ăn cũng sẽ không jesn chọn như Kim Mao Hống.
[Trò chuyện riêng] Tam Phân Tam: Cậu có bán không?
[Trò chuyện riêng] Nạp Nỗ Tạp: Cậu muốn bao nhiêu?
[Trò chuyện riêng] Tam Phân Tam: Nếu có thể cung cấp lâu dài không? Thức ăn gia súc và lương thực mỗi tuần cho tớ một tổ.
[Trò chuyện riêng] Nạp Nỗ Tạp: Trao đổi chứ?
Nam Tinh cười.
[Trò chuyện riêng] Tam Phân Tam: Cậu ra giá đi.
[Trò chuyện riêng] Nạp Nỗ Tạp: Tớ cũng không rõ giá như nào, vậy thì dựa vào độc dược mà đổi nhé.
[Trò chuyện riêng] Tam Phân Tam: OK. jpg.
[Trò chuyện riêng] Nạp Nỗ Tạp: Gần đây có làm ra loại độc nào mới không vậy? Hiện ra các loại độc dược bậc lam tớ dùng không đủ.
Nam Tinh hơi chột dạ.
Mấy ngày trước còn có giao dịch qua với cậu ta, lại quên mất nếu lĩnh ngộ được độc dược mới thì báo một tiếng…
[Trò chuyện riêng] Tam Phân Tam: [Hoàng Lương Nhất Mộng · bình thường] (lam)m [Thiên Trùng Bách Hoa tán · xấu ] (lam).
[Trò chuyện riêng] Nạp Nỗ Tạp:!!!
[Trò chuyện riêng] Tam Phân Tam: Hoàng lương nhất mộng cần lấy nấm độc, còn loại thuốc Thiên Trùng Bách Hoa tán này phải dùng rất nhiều sâu bọ đấy. Nguyên vật liệu không dễ lấy, phải mất hai ba ngày.
[Trò chuyện riêng] Nạp Nỗ Tạp: Nấm độc thì tớ không biết ở đâu sâu, nhưng này là nói về sâu bọ gì, có thể tìm chúng ở dã ngoại không? Nếu cậu bận cứ giao cho tớ?
Thực sự là không thể chờ đợi được nữa rồi…
[Trò chuyện riêng] Nạp Nỗ Tạp: Quá tuyệt! Thực sự là quá tuyệt!
[Trò chuyện riêng] Tam Phân Tam:?
[Trò chuyện riêng] Nạp Nỗ Tạp: Ý tớ là đang nói về Thiên Trùng Bách Hoa tán. Cái này là “Nguyền rủa”, có thể trực tiếp biến thành sát thương… Quá tuyệt! Cậu nghĩ mà coi, trong khi đối phương đang nuốt thuốc hồi máu, tung một bột này ra không phải càng lên máu thì máu lại chảy hay sao. Haha, quá sung sướng!
Nhìn thấy đối phương cuồng nhiên bày tỏ khen ngợi, Nam Tinh tâm lý thư thản: Cậu cũng rất tự hào khi có thể lĩnh ngộ được [Thiên Trùng Bách Hoa tán].
Quyết đoán không khách khí nữa, đem [Mao Lạt Tử] và [Cuốn chiếu]… Và mười loại côn trùng gửi tới thư cục cho cậu ta.
Chế dược là sở thích của cậu, hái thuốc tất nhiên sẽ thiếu mấy dã thú nhỏ, bất luận quá trình điều chế dược liệu rườm rà như nào ghì tỷ lệ sẽ luôn thấp. Nhưng tất cả đều là những thứ khiến cậu hứng thú.
Vẫn luôn một mình thu thập sâu bọ, nghĩ thôi đã sắp phát điên rồi! Không may là ở trên chợ cũng không có ai bán độc trùng, mà những thứ đấy đều là nguyên liệu cậu đang rất cần ngay lúc này.
– – Thật ngưỡng mộ Tiêu Phong, lại có thể suốt ngày chơi đùa với sâu bọ.
[Trò chuyện riêng] Tam Phân Tam: Vậy làm phiền cậu rồi, cậu lấy được càng nhiều thì tớ cũng sẽ làm càng nhiều cho cậu.
[Trò chuyện riêng] Nạp Nỗ Tạp: Cám ơn ông chủ! Ôm quyền.gif
(*)
[Trò chuyện riêng] Tam Phân Tam: Độc của rắn cạp nong khá ít, nếu được cậu thu giúp tớ vài con.
[Trò chuyện riêng] Nạp Nỗ Tạp: Hiểu rồi!
[Trò chuyện riêng] Nạp Nỗ Tạp: Vậy tớ đi làm mấy phần thức ăn/lương thực đã. Lát nữa gửi cho cậu xem.
[Trò chuyện riêng] Tam Phân Tam: Cực khổ rồi. Cười.jpg
[Trò chuyện riêng] Nạp Nỗ Tạp: Không có gì, không có gì khổ cực, chỉ là… Kia cái gì, Hoàng lương nhất mộng tớ cũng muốn lấy một ít, có thể cho tớ xin trước mấy tổ không?
[Trò chuyện riêng] Tam Phân Tam: Không thành vấn đề.
Sau đó lại nhắn tới cho Lão Bạch mua một ít nấm độc.
Song phương đều vô cùng vui vẻ.
Thoát khỏi khung trò chuyện, tâm trạng của Nam Tinh vô cùng tốt.
Hiện tại có Sát thủ sang chức nghiệp [Nông Phó] rồi, tất nhiên điều kiện để nuôi Kim Mao Hống sẽ tốt hơn. Cậu không còn phải lo lắng nguồn thức ăn cho thú cưỡi hay sủng vật nữa. Còn về quốc bảo Quốc gia không cần phải lo tìm đâu ra gậy trúc nữa…
Ở phần mô tả của [Khẩu phần lương thực · Quả tổng hợp] đã bao gồm rất nhiều loại trái cây như: bí ngô, khoai lang, táo tây, măng trúc, cây mía,…
Nam Tinh rất có lòng tin vào tay nghề của Nạp Nỗ Tạp.
Nếu có thời gian không bằng đi dạo chợ thử vận may một chút– Nam Tinh thầm nghĩ — biết đâu lại có người bán sữa nhỉ. Nếu thực sự có tốt nhất nên dự trữ mấy chục bình nữa, dù sao cũng bán được rất nhiều phương thuốc như vậy, kim tệ cũng không vội đổi. Trò chơi du hí còn nhiều điều chưa khám phá hết, phung phí một chút chắc cũng không sao
“… Còn chưa nghỉ ngơi sao?”
Người nào đó lười biếng nằm trên giường trúc ngoài sân cùng Phán Phán nô đùa, thấy tiếng gọi liền hướng hướng người ta vẫy tay: “Yo ~ “
Tông Nhiếp ngồi xuống, nhìn một người một con gấu ấu trĩ chơi đùa, mỉm cười, không lên tiếng nữa.
Được rồi hắc bạch công tử cáu kỉnh nào đó, vì quá nhàm chán đã tự bò vào lên “Đánh đu” tự ngồi chơi rồi. Cái này là Nam Tinh cố ý làm thành một cái nôi nhỏ đặt dưới gốc cây hợp hoan.
Hai sợi dây thừng lảo đảo, cái nôi nhỏ đựng Phán Phán khẽ đong đưa, bảo bảo ngồi ở bên trong, “Hừ hừ” nói nhỏ, thể hiện sự bất mãn.
Nam Tinh nhìn thấy ánh mắt của bạn tri kỷ, ho khan một tiếng, nói sang chuyện khác: “Sao giờ mới về?”:)))))
Bây giờ đã gần một giờ sáng, làm nhiệm vụ sư môn gì mà mất cả buổi tối sao?
Tông Nhiếp trả lời: “Đi tẩy lại võ đài.”
Đấu trường mỗi ngày chỉ có được miễn phí 20 lượt, và nếu (số lần tích lũy không được vượt quá 100 lần), rất thuận tiện cho những người muốn sử dụng đấu trường lúc cần thiết.
Nam Tinh vẫn còn đang bỏ ngỏ về việc phải đánh lôi đài, Tông Nhiếp nhắc đến khiến cậu rất hứng thú: “Vậy uy danh của anh là bao nhiêu rồi?”
Đối phương chia sẻ danh hiệu “Danh vọng giang hồ” cho cậu xem.
” [Vô Danh]… Haha, sao lại có cả danh hiệu này hả. Không phải anh cũng lọt vào top 100 hay sao?”
Tông Nhiếp giải đáp rõ: “Bảng xếp là dựa vào trình độ tu luyện.”
So với các trò chơi bàn phím khác, du hí lại là một đẳng cấp khác, thứ tự này sẽ dựa vào thao tác, tu vi của người chơi mà sắp xếp. Còn về đẳng cấp thì chỉ là “Dữ liệu trên giấy”.
Nam Tinh lại tin một điều rằng, sức chiến đấu của Tông ca mạnh hơn rất nhiều so với những “Dữ liệu trên giấy”. Chỉ có điều anh ấy không quá coi trọng việc đánh đấm, lôi đài có khi anh ấy lâu lâu chỉ ghé qua soát độ tồn tại mà thôi… Nó không giống như bảng “Danh vọng Giang hồ” đều là những người cuồng chiến đấu, phô bày kỹ năng của bản thân.
“Vậy thành tích thế nào?”
“May mắn thắng liên tục.”
Nam Tinh nhíu mày: “Khiêm tốn quá mức chính là kiêu ngạo!”
Tông Nhiếp cười cười lắc đầu: “Nào có, mấy trận trước còn thua hơn mười ván.”
“Sao như vậy được… Không phải trước anh mới nhận được công pháp hay sao? Không phải anh còn có thể tự nghĩ ra tuyệt chiêu à?”
“Ừm.”
“Tông ca, anh rất dũng cảm đấy!”
Nam Tinh nói nhỏ nhỏ: ” Danh hiệu [Vô danh] thôi cũng phải tích lũy 1 vạn điểm danh vọng, chưa tính số lần bại trận liên tục, nhưng ít cũng phải thắng hơn một nghìn lần… Trâu bò v! Dựa vào tự nghĩ tuyệt chiêu, còn thắng được nhiều như thế… Vậy ở ngoài hiện thực anh khẳng định cũng rất mạnh, anh từ trường quân đội ra sao? Hay là trong nhà mở võ quán?”
Lại nói ở Thế Giới còn có võ quán tồn tại hay sao?
Tông Nhiếp cười khẽ: “Ừm, có luyện công.”
“Ra vậy sao…”
Nam Tinh rất nhanh nói sang chuyện khác — nói về hiện rất dễ dàng khiến hai người lúng túng — sau đó Nam Tinh như dâng bảo vật, lấy ra thu hoạch đêm nay: “E hèm, [Ốc xà cừ] và [Đá hoa đào], hai cái này cho anh.”
Tông Nhiếp nhìn hai vật trong tay cậu, có chút khó hiểu.
Nam Tinh đắc ý dạt dào, bắt đầu kể: “Ngày hôm em nay cực kỳ may mắn, cọ được ra một nhiệm vụ ẩn…”
Bla blap, giải thích tỉ mỉ về nhiệm vụ ẩn.
“Vậy là biến thành nhà giàu sau một đêm sao?!”
Vừa nghe xong đối phương nghi hoặc, Nam Tinh vung tay vung chân biểu diễn ngày hôm nay thu hoạch như nào.
“Ồ đúng rồi! Ốc sên cùng trân châu này. Tông ca, anh xem một chút có thể làm ra được một số trang sức hay không. Giúp em đi mà!”
Tông Nhiếp nhìn vật liệu, cười cười: “Anh vừa mới đổi được một ít công thức làm bội sức hạt tràng trong Tháp Đấu trường. Vừa hợp ý.”
Chẳng những là phương pháp bậc tím lại là đồ vật có thể nâng cấp lên.
Nam Tinh kinh ngạc: “Vậy anh đổi bao nhiêu danh vọng rồi?”
Tông Nhiếp thản nhiên trả lời: “Ừm, 1 vạn điểm, khá tốt đấy nhỉ.”
“Ai cái này…” Cảm thấy rất đau răng hộ cho số điểm bạn tri kỷ đã bỏ ra.
1 vạn điểm danh vọng cũng không dễ tích góp đây, đổi được một công thức màu tím… Nhưng nghĩ lại mà nói thì, để có thể có một món phụ kiện màu tím còn hiếm hơn là một vũ khí màu tím.
Lúc này, từ trên đầu lại phát ra một tiếng “A Tinh” gọi người nào đó đang mất hồn —
“Xem một chút những hương liệu này.”
“Cây hương trầm, mộc dược (*)?” Nam Tinh kinh ngạc, giọng điệu dò hỏi “Cái này ở đâu ra ạ?”
(*) Mộc dược
Tông Nhiếp mỉm cười: “May mắn gặp được thương nhân Ba Tư “. Dừng một chút: ” Tò mò hỏi hắn, lại không ngờ có thể gặp hai loại hương liệu cùng một lúc… Có thể làm thành đồ gia vị không?”
Nam Tinh im lặng, mấy giây sau mới trả lời: “Hai loại này có thể làm thuốc vừa có thể là gia vị để nấu ăn. Nhưng chủ yếu cây hương trầm và mạc dược vẫn là dùng để làm thuốc, lưu thông máu, giảm đau giải độc gì đó. Chúng thường được dùng chung với nhau, hơn nữa tác dụng còn lớn hơn khi khùng 1 loại… Tự nhiên rất muốn lượn chợ một vòng!”
Dựa theo thế giới quan trong 《 Đạo Cổ 》, trên nguyên tắc là không có cách nào sản xuất ra được hai loại hương liệu này.
[Hệ thống] Bạn nhận được quà tặng từ “Tông Nhiếp” [Cây Hương Trầm] (lam) x50 cái.
[Hệ thống] Bạn nhận được quà tặng từ “Tông Nhiếp [Mộc dược] (lam) x50 cái.
“Hả?”
Tông Nhiếp nói nhỏ bên tai: “Nếu là dược liệu, vẫn nên đưa cho em mới phải.”
Nam Tinh vẻ mặt bồn chồn, giả vờ đáp: “Vậy không tốt lắm, cái này đã tốn rất nhiều tiền rồi?”
Người đàn ông ngồi bên cạnh, từ tốn lắc đầu: “Vốn chỉ mất 800 đồng, cùng tên thương nhân Ba Tư giao dịch cũng khá nhiều lần, còn được chiết 20%.”
Đó cũng là giá của các vật liệu cấp phẩm màu lam trên ở sạp ngoài chợ…
Nam Tinh tâm lý vui vẻ, vội hỏi: “Vậy nếu lần tới gặp lại thương nhân Ba Tư, nếu anh thấy hắn bán hương liệu. Không chỉ riêng hai cây này hay băng phiến, đá vẩy (12), nhụy hoa nghệ tây. Tông ca nhất định phải mua tất cả chúng nó… Những nguyên liệu này cũng rất cần thiết cho chế hương sư. Vậy không bằng chưa bị các đại bang hội chiếm hết, nên lưu trữ một ít.”
(12): Đá vẩy
Nam Tinh lật lại xem các phương thuốc, cũng có rất nhiều các loại thuốc cần bỏ thêm cây hương trầm hay mộc dược vào, rất có thể 《 Đạo Cổ 》 cũng đã tham khảo.
Tông Nhiếp tất nhiên là đồng ý.
Nam Tinh vui vẻ đem dược liệu thu nhập cất vào [Dược quầy]: “Vậy trước em sẽ cất, nếu anh mình lấy cứ bảo em nha.”
“Được.”
“Lại nói, vì sao em chưa bao giờ gặp được thương nhân Ba Tư thương vậy?”
Tông Nhiếp giải thích: “Thương nhân Ba Tư nếu nắm rõ được lộ tuyến thì rất dễ gặp. Họ chỉ đi đúng một con đường thôi. Đi qua Địch Hoà ở Ích Châu tới Đôn Hoàng ở Vĩnh Châu. Cuối cùng là tới Trường An thì quay lại.”
Nam Tinh gật gật đầu ghi nhớ lại, bỗng nhiên tỉnh ngộ: “Đúng á, là con đường tơ lụa. Khờ quá đi, vậy mà không nghĩ tới…”
Tông Nhiếp nói bổ sung: “Muốn mua đặc sản ngoại vực, đi tới Đôn Hoàng, đi gần tới cuối đường sẽ có NPC dẫn đường sẽ tìm được thương nhân.”
Nam Tinh: “Đồ vật đều bán trên đường sao?”
Tông Nhiếp gật đầu phụ họa, nói: “Đến thành Trường An. Hầu như đều sẽ bán các đặc sản Tây Bắc.”
Như lông lạc đà, lông dê, thuộc da,..Thậm chí còn có thể thấy các vật liệu màu tím — Với trình độ hiện tại của người, tất nhiên không thể độc lập sản xuất vật liệu may mặc có chất lượng cao được — Nếu muốn có trang bị cực phẩm, chỉ có thể ngồi xổm ở thành Trường An chầu trực thương nhân Ba Tư thôi.
Nam Tinh một bên nghiêm túc nghe, một bên gật đầu.
Đột nhiên là “Haha..” một tiếng, không hiểu sao muốn cười một cái
Tông Nhiếp dừng lại, nghi hoặc mà nhìn về phía cậu.
“Không có gì.” Người nào đó lung tung mà xua tay, không nhịn được nói: “Đột nhiên cảm thấy Tông ca, rất giống như một NPC dẫn đường vậy A ha ha ha!”
May mà nhờ có một “NPC dẫn đường”, cậu mới có thể nhanh như vậy thích ứng được với các loại trong trò chơi này.
Nam Tinh cười một lúc, xong cũng tự ảm thấy được mình cười tới ngốc luôn rồi. Trong lòng không hiểu sao có chút đau, hắng giọng một cái, nói sang chuyện khác: “Nhắc tới Đôn Hoàng, em cũng muốn nói một chuyện, Lê Tiểu Minh nói với em rằng — Người đã cùng đi với [Paris] — nói, ở Đôn Hoàng có thể lấy được cỏ Hoàng Trúc.”
Tông Nhiếp hồi: “Hình như đó là thức ăn tốt nhất hả?”
“Nó không chỉ là thức ăn cho thú cưỡi đâu.”
Hiếm khi bắt tin tức nhanh hơn bạn tri kỷ, Nam Tinh bộ dáng đắc ý dạt dào: “Anh không biết sao, cỏ Hoàng Trúc còn có thể làm tăng sinh lực đó.”
Tông Nhiếp hơi kinh ngạc: “Như thế nào?”
Nam Tinh lấy ra đan dược mà Lê Tiểu Minh lần trước gửi tới: “Chính là Nhị Nhất Đan, sẽ hồi được nhiều hơn khi dùng bánh… Cho nên, nếu lúc nào anh bị cạn kiệt sinh lực, chủ cần ăn hai cái.”
“Cảm ơn.”
Nam Tinh lắc đầu biểu đạt không cần cám ơn: “Hai chúng ta là ai chứ, anh em cùng cha khác mẹ, không có gì nha~ “
Tông Nhiếp khẽ cười theo tiếng.
“Ai? Vậy mà đã là một rưỡi sáng rồi sao? Thảo nào đầu óc thấy hơi choáng váng.”
“Muốn đi nghỉ ngơi không?”
“Vâng, còn chưa thử qua giường mới…”
Ngày hôm nay nhiều việc trải qua quá, trong lòng vô cùng kích động nên tầm này còn chưa có đi ngủ. Hôm nay lại là ngày “tân gia” Mà là vào ở nhà mới ngày thứ nhất, không biết đêm nay có bị mất ngủ hay không nữa.
“Ngủ ngon, Tông ca.”
“Ngủ ngon.”
Nam Tinh không nhịn được vừa đi vào vừa cười, ôm lấy Phán Phán đã mơ màng cuộn tròn như cục bông lại, bên môi ngâm nga một khúc hát nhỏ, khẽ hát, bước chân nhẹ nhàng, trở lại gian phòng của mình.
Trên chiếc giường ấm áp, một thú một người yên ổn ngủ, còn không quên lâu lâu lại thò tay véo một cái vào đống thịt.
Một ngày tốt lành đã kết thúc!