Chương 27: Diệu thủ không không*
- Trang Chủ
- Tại Võng Du Tôi Trở Thành Dược Sư - Ninh Nhạn Nô (full)
- Chương 27: Diệu thủ không không*
Diệu thủ không không*: là là tuyệt kỹ của Chu Thông-đứng thứ hai trong Giang Nam thất quái
Ông dùng môn võ công này lấy đồ trong người của bất kỳ ai dù võ công cao đến đâu mà địch nhân không hề hay biết.
Edit: Thanh Tú
Truyện đăng tải duy nhất trên w.a.t.t.p.a.d tranthicam98
———
Đã lâu lắm rồi không thức khuya như vậy, khi Nam Tinh bị Tông Nhiếp đánh thức, đầu có chút choáng váng.
Nhìn đến người nào đó bộ dạng ngơ ngốc mơ hồ, Tông Nhiếp không khỏi bật cười, giọng nói vốn đã dịu dàng lại như càng dịu dàng hơn: “Nếu không, ngươi ngủ tiếp một lát nữa đi?”
Nam Tinh “A” một tiếng, hơn nửa ngày mới tỉnh táo lại, chậm rì rì mà hỏi: “Mấy giờ rồi?”
Là cậu tối hôm qua đặc biệt nhắc nhở Tông Nhiếp, phải nhắc mình rời giường vào sáng sớm để đi làm nhiệm vụ “Nhất Phẩm Tiên” lúc 6 giờ sáng.
Là một người chơi có thâm niên, Nam Tinh tự nhận bản thân rất có gan dạ.
Tông Nhiếp đã thu dọn đầy đủ, nghe thấy câu hỏi liền trả lời: ” Giờ là 5 giờ 45, từ đây đến ‘Nhất Phẩm Tiên’ mất năm phút.”
Nam Tinh lười biếng mà “Ồ” một tiếng.
Vẫn còn khá “sớm”, có thể nằm thêm năm phút nữa. Dù sao nguyên liệu nấu ăn hôm qua đã chuẩn bị hết rồi, nộp đạo cụ chỉ tốn 30 giây… Không vội.
Tông Nhiếp nhìn tư thế tê liệt của cậu, không nhúc nhích – một con cá mặn điển hình. Cũng không thúc giục, ngồi ở trước giường tầng, nhìn chăm chú vào người nào đó đang cọ đệm cọ chăn, trong mắt hiện lên ý cười.
Ánh mắt dịu dàng, đầy cưng chiều như ngắm nhìn một con mèo nhỏ.
Nguyên bản Nam Tinh đang mê mang lại bị nhìn đến ngượng ngùng…
“Khụ, Tông ca chờ ta hai phút.”
Tông Nhiếp thuận miệng đáp: “Không vội.”
Nam Tinh nhanh chóng rửa mặt.
—— Dù sao cũng chỉ là một trò chơi, người chơi có thể ăn uống các loại, nhưng sẽ không có sự bài tiết (giúp cơ quan thải bỏ những chất lỏng và chất hòa tan dư thừa từ cơ thể ra môi trường ngoài). Trên nguyên tắc là không cần rửa mặt, đánh răng. Nhưng đối với cậu mà nói, 《 Đạp Cổ 》 giống như bản thân vẫn sống trong hiện thực, với cậu đây chính là “Thế giới thứ hai” vẫn giữ một ít thói quen sinh hoạt thường ngày.
Một bát nước giếng lạnh lẽo làm cơn buồn ngủ còn sót lại nháy mắt biến mất.
“Được rồi! Tông ca, chúng ta xuất phát thôi!”
Nam Tinh động tác sấm rền gió cuốn, nói hai phút thì chưa tới một giây đã xong.
“…Chúng ta đi hướng nào?”
“Hướng tây, ngõ Bạch Hoa.”
“Trí nhớ thật tốt.”
“Ngõ Bách Hoa nằm đối diện với phố Phúc Kiến bên kia sông.”
“Phố Phúc Kiến là ở đâu?”
“Tối hôm qua chúng ta có đi qua, nằm ở con đường chính bên kia, phủ quan, tiền trang, tiệm cầm đồ đều ở trên con đường đó.”
” Khắp nơi toàn là ngõ nhỏ, để nhớ đường thì khá đau đầu, đệ căn bản không nhớ được đường đâu.”
Tông Nhiếp cười khẽ: “Đệ có thể lựa chọn bản đồ địa phương để đánh dấu tọa độ.”
Nam Tinh được vỗ nhẹ đầu một cái: “Xem trí nhớ của ta này… À,vậy bản đồ này nói chỉ được đánh dấu ba điểm?”
“Đây là bản đồ địa phương” đối phương gợi ý, “Đệ mau đánh dấu ba chỗ này: ngõ Bạch Hoa, tiêu cục Phi Hổ và doanh trại là được.”
Hầu hết những nơi trọng điểm ở Cô Tô đều tập trung rải rác quanh ngõ Bạch Hoa chỉ cần đánh một cái là đủ rồi; tiêu cục Phi Hổ và doanh trại lần lượt nằm ở thành tây và thành bắc của thành trấn này. Hơi xa một chút nhưng đánh dấu xong sẽ không lạc đường.
“Chạy nhiệm vụ vài lần sẽ thuộc bản đồ.” Tông Nhiếp nói.
Nam Tinh gật đầu “Ừm ừm” một tiếng.
Trong lúc hai người vừa đi vừa nói chuyện, con đường cũng dần dần nhộn nhịp lên. Một ngày mới lại bắt đầu, trời mới tờ mờ sáng thôi mà con phố này đã có rất nhiều người chơi như vậy, làm Nam Tinh nhịn không được cảm khái: Đều là một đám gan đế (1) a!
(1) Một đám gan đế (肝帝): để chỉ việc thức khuya. Mà thức khuya hại gan, dùng ở đây để diễn đạt rằng muốn đạt được mục đích (ra những vật phẩm quý hiếm) thì phải bỏ thời gian, công sức, thức khuya dậy sớm.
“Bốp…” một tiếng vang lên, có ai đó đi ngược hướng va vào cậu, sức lực của Nam Tinh không lớn bị va vào vai có chút đau.
Nam Tinh bất giác nhíu mày, còn chưa kịp mở miệng đã nghe thấy đối phương liên tục nói “Thực xin lỗi cậu”.
Nhìn lướt qua bộ dạng và trang phục của đối phương đã biết là người chơi, khuôn mặt đối phương non choẹt, trông có vẻ là người trẻ tuổi…
Nam Tinh theo bản năng trả lời: “Không sao đ…”
Còn chưa nói hết câu, đã thấy Tông Nhiếp bắt lấy tay của mặt non choẹt.
Giọng điệu vẫn dịu dàng như cũ, nhưng thái độ lại rất nghiêm túc ——
“Trả lại đồ cho cậu ấy.”
Mặt non choẹt chép chép biện hộ: “Ta không biết ngươi đang nói cái gì, mau thả ta ra. Đại thúc à, bộ dáng này rất giống biến thái đó!”
Tư thái tự nhiên, tự tin đáp trả không chút sợ hãi, đôi mắt người này to to trợn lên, đã cho thấy đối phương là một đứa giảo hoạt, rất thông minh. Nam Tinh vẻ mặt chết lặng đứng bên cạnh xem kịch.
Tông Nhiếp không để ý bị nói thành “biến thái”, vẫn nắm chặt cổ tay người không thả, nhìn về phía người vẫn đang đứng bên cạnh tò mò xem kịch: “Mau kiểm tra trong túi thiếu cái gì?”
“… A?”
Nam Tinh nghe vậy mở túi đồ ra, phát hiện [Hoàng lương nhất mộng] vừa mới làm sớm nay thiếu mất một phần, lập tức nổi giận, trừng mắt nhìn về mặt non gắt lên: “Ngươi trộm dược của ta!”
Đối phương không thừa nhận: “Không có!”
“Vẫn không chịu đưa ra?” Tông Nhiếp thần sắc hiếm khi nghiêm nghị như vậy, giọng nói sắc lạnh “Vẫn muốn gây rối sao!”
Nam Tinh căm phẫn gật đầu: “Đem dược trả lại cho ta, sẽ không làm khó ngươi, nếu không…”
Muốn buông lời hung ác, nghĩ nửa ngày không nghĩ ra nói từ gì có thể hù dọa người ta được.
Vẫn là Tông Nhiếp nhanh trí: “Lao ngục không phải là vật trang trí.”
Đúng!
Trong 《 Đạp Cổ 》 người chơi có thể sẽ bị bỏ tù, tỷ như người mang hồng danh, có thể trực tiếp giết hoặc cũng có thể bị bắt sau đó ném vào nhà giam.
Thời hạn ngồi tù trong game thực tế ảo giống như ở bên ngoài, “Thời hạn thi hành án” tính toán theo thời gian online, nếu người chơi không chấp hành đủ bạn sẽ không thể ra tù… Trừ phi cướp ngục.
Nhưng ở giai đoạn này, trình độ của hầu hết người chơi còn thấp hơn cai ngục, nếu tổ đội đủ 20 người còn có cơ may, nếu không thì nằm ngủ một giấc đi.
Không nghĩ tới tên mặt non choẹt kia vừa nghe nhắc tới nhà tù ngược lại gào to hơn: “Có bản lĩnh ngươi đem ta ném vào nhà giam đi… Anh trai ta trong Cuồng Chiến là — “Tiêu Sái” đó!”
Nam Tinh: “…”
Thật thiếu đánh, chơi game còn có cây chống lưng sao, giống như là nói “Mày biết tao là con trai của ai không. Ba tao là Lý X”! (2)
(2). “Ba tôi là Lý Cương” vụ tai nạn Lý Cương, thủ phạm đâm hai nữ sinh tại ĐH Hà Bắc khiến 2 nạn nhân tử vong và thương nặng. Nhưng chỉ nói ra “…nếu bạn có khả năng, hãy kiện cáo đi. Ba tôi là Lý Cương” — phó giám đốc sở công an thành phố Bảo Định.
Tức giận đến ngứa cả răng.
Lại nói, “Cuồng Chiến” là cái gì, rất lợi hại sao… Bỗng nhiên nhớ tới, “Cuồng Chiến” là nhân vật bị bang hội “Hải Vương Tinh” truy sát hay sao!
“Tiểu Quách!”
Chợt là một tiếng quát chói tai vang lên đằng sau.
Vang to tới mức làm Nam Tinh giật mình, theo tiếng gọi nhìn qua….
Người thanh niên đang vội vã hướng bên này đi đến, tuổi xấp xỉ Tông ca, một thân đồ đỏ nhìn có vẻ hào hoa và sang trọng, cùng ngũ quan tuấn mỹ sắc bén phá lệ tương xứng.
Vừa thấy là cùng một bọn với tên mặt non choẹt kia, nói không chừng chính là người “Tiêu Sái” mà mới nói tới, Nam Tinh mới bị trộm dược không có tâm tình thưởng thức mỹ mạo đối phương.
Không nghĩ tới, mới tiến tới chỗ bọn họ người này câu tiếp theo đã nói xin lỗi.
“Xin lỗi hai vị, là ta quản giáo hắn không nghiêm.” Thoạt nhìn là thanh niên khí thế hung hăng, nhưng thái độ đối đãi lại rất lễ nghĩa, “Để ta bảo Tiểu Quách đem đồ vật trả lại cho các ngươi.”
Không đợi Nam Tinh phản ứng, ánh mắt đối phương đã chuyển sang sắc nhọn, nhìn chằm chằm mặt non choẹt.
Tên mặt non choẹt kia tựa hồ rất nghe lời thanh niên áo đỏ, không cần đối phương phí miệng lưỡi đã thò tay vào túi lấy ra, nhưng ngoài miệng vẫn lẩm bẩm: “Ngươi có tư cách gì quản giáo ta…”
Hành động lại tương đối thành thật.
Ngoan ngoãn lấy ra một phần [Hoàng lương nhất mộng].
Thanh niên không để ý tới mặt non choẹt lẩm bẩm cái gì, tiện tay một miếng vải rách cùng dược phẩm đưa cho Nam Tinh.
“Cái này không phải của ta…”
Người thanh niên áo bào đỏ kia thoạt nhìn là người nóng nảy, không đợi Nam Tinh từ chối, liền nói thẳng: “Đây là đạo cụ nhiệm vụ nào đó ta thấy được. Coi như là bồi thường hai ngươi.”
Nam Tinh vội vàng tỏ vẻ không cần đâu.
Đối phương ngoảnh mặt làm ngơ, túm tên mặt non choẹt kia lôi lôi kéo kéo: “Cùng ta trở về!”
Tên mặt non choẹt kia còn muốn phản kháng: “Ta không đi…”
“Mấy ngày này ngươi gây họa bao nhiêu rồi? Đừng tưởng rằng có ca ngươi che chở ta không dám đánh ngươi.”
“Ta…”
“Muốn bị người bọn Hải Vương Tinh đuổi giết, cứ việc chạy loạn.”
Một câu như là chọc trúng tử huyệt, đứa trẻ kiêu ngạo kia lập tức cứng đờ lại.
Thanh niên áo đỏ quay đầu cùng hai người Nam Tinh nói “Tái kiến”, vội vàng nửa ôm nửa kéo đứa trẻ kia đi vào biển người, trong chốc lát đã không còn bóng dáng.
Nam Tinh câm nín.
Sau một lúc lâu, mới thở dài: “Không thể hiểu được, không thể hiểu được.”
Tông Nhiếp nhẹ nhàng nhắc nhở: “Sắp 6 giờ.”
“Ai!!”
Bỏ qua rối rắm mà người kia nữa, đem độc dược cùng vải rách nhét vào ô đựng đồ, hai người lôi kéo trên đường hướng “Nhất Phẩm Tiên” chạy như điên.
Không xa lắm, cách một con phố…
Nhưng vẫn là chậm một bước.
Nhiệm vụ hằng ngày thu mua nguyên liệu nấu ăn của “Nhất Phẩm Tiên” đã kết thúc vào lúc 5 giờ 59 phút 59 giây.
Hai người nghe NPC tiểu nhị biểu đạt tiếc nuối, Nam Tinh hết sức khó chịu vì đã bỏ lỡ, nhìn về phía vị bằng hữu bên cạnh, thấy rất áy náy: “Trách đệ lại nằm ngủ nướng.” Không, nếu không gặp phải tên trộm kia, còn nói dông dài vài câu khiến thời gian bị trì hoãn vài phút.
Tông Nhiếp không quan tâm lắm khi nhiệm vụ không lấy được, vẫn nhẹ nhàng an ủi vị nào đó đang ủ rũ.
“… Nhưng mà có việc này… Nếu nhị vị thiếu hiệp không ngại phiền toái, tôi muốn nhờ hai vị hỗ trợ lấy giúp ta một chút nước suối ở trên núi.”
Nam Tinh sửng sốt, sau đó vui mừng khôn cùng, vội vàng hướng NPC tiểu nhị nói: “Không phiền toái, không phiền toái!”
Vị tiểu nhị nói: “Cách thành phía bắc ba mươi dặm có một ngọn núi nhỏ, tên là núi ‘Tạ Dương’, sâu trong đó có một vách đá nhỏ vào ngày trăng tròn băng tuyền chảy ra. Trắng tinh như suối, ngọt lành vô cùng, mong hai vị lấy giúp ta 10 phần.”
“Tửu lầu giờ Thìn bắt đầu buôn bán.” NPC nhắc nhở, “Nhị vị thiếu hiệp chớ có đến trễ.”
*Giờ thìn: khoảng từ 07:00 tới 09:00 mỗi ngày.
Nam Tinh vui vẻ ra mặt.
Có trạm dịch truyền tống, thêm cả con thú cưỡi của Tông ca, đi tới đi lui nhiều nhất mất nửa giờ, không cần hoảng là sẽ trễ.
Những nhiệm vụ ngày như vậy, khen thưởng tuy không nhiều so với nhiệm vụ ẩn, nhưng thường thường sẽ có bất ngờ xảy ra, thậm chí có khả năng sẽ kích hoạt ra nhiệm vụ phụ tuyến.
“Xem như trong họa gặp được phúc.”
Nam Tinh tùy tiện ngồi ở trên con lừa của Tông Nhiếp hưng phấn mà phát ra một tiếng cảm khái.
Ngược lại thực tín nhiệm hỏi đối phương: ” Núi Tạ Dương, Tông ca có biết ở đâu không ạ?”
Tông Nhiếp không phụ lòng mong đợi của cậu: “Lúc trước có tham gia nhiệm vụ trấn áp thổ phỉ ở núi Tạ Dương.”
Nam Tinh hoàn toàn nhẹ nhõm.
“Nhưng mà, cái tên núi Tạ Dương này, đệ cảm thấy nghe đâu rồi.”
Dã lư chạy được mười phút, người nào đó cũng nhàn rỗi tự lẩm nhẩm một mình.
“Thật sự rất quen, hình như đã nghe ở đâu… A!”
Ngồi ở phía trước, Tông Nhiếp quay đầu lại, nhẹ giọng quan tâm: “Làm sao vậy?”
Nam Tinh thần sắc cổ quái, một hồi lâu mới lắc lắc đầu: “Không có gì.”
Cái nết lúc gặp chuyện bất ngờ hét toáng nên sửa!
Người bôn ba đến thành thục ổn trọng, tựa như Tông ca mới có mị lực của nam nhân!
Thực sự không có gì.
Chỉ là nhớ tới, trong 《 Tây Du Ký 》 nữ nhi quốc có núi Tạ Dương.
Đường Tăng cùng Trư Bát Giới uống nước suối Tử mẫu do hầu tử từ múc ở núi Tạ Dương lên.
Lại nghe tiểu nhị nói vách núi “Vô Căn”…
Được rồi, 《 Đạp Cổ 》 có sở thích đặc biệt. Nam Tinh thực sự hoài nghi, liệu đầu não của AI có phải đã tự chủ động tải dữ liệu nghiên cứu thời kỳ Trung Hoa cổ đại vào hay không?
Truyện đăng tải duy nhất trên w.a.t.t.p.a.d @Tranthicam98
Nam Tinh lắc đầu, vứt bỏ suy nghĩ vớ vẩn qua một bên, nhắc tới sự việc lúc nãy: “Đúng rồi Tông ca, huynh biết tên tiểu tử kia trộm dược của đệ vậy?”
Nếu không phải đặc thù là bị đánh chết và rơi đồ thì chưa ai phát hiện ra là còn bị trộm đồ, một chút cũng cảm thấy không an toàn. Tông Nhiếp như là biết lý do cậu lo lắng, trước tiên giải thích: “Người chơi bình thường không thể trực tiếp trộm đồ trong túi được.”
Trừ phi là “Diệu thủ không không”, tức là dân trộm chuyên nghiệp.
“Có cả vậy sao…”
Tông Nhiếp tiếp tục nói: “Người mặc đồ đỏ chính là phó bang chủ Cuồng Chiến tên kêu ‘Kiếm Nhàn’, là một ‘diệu thủ không không’ — tên trộm nổi tiếng nhất.”
Nam Tinh nói thầm: “Thật sự là không nhìn ra.”
Mặc dù có chút chút chán ghét tên nhóc kiêu ngạo kia, nhưng người gọi là “Kiếm Nhàn” cư xử lại lịch thiệp, không làm người ta chán ghét được. Đặc biệt đối phương vì tạ lỗi, đã vô cùng hào phóng mà tặng cậu đạo cụ cho nhiệm vụ.
Nghĩ đến đây, Nam Tinh lấy ra “vải rách”, quyết định nghiên cứu một chút.
Tông Nhiếp vẫn đang nói với cậu một ít thông tin về Kiếm Nhàn cùng bang hội “Cuồng Chiến”.
Kiếm Nhàn tuy là chức nghiệp dân trộm, nhưng lại đối nhân xử thế rất tốt, chưa nghe qua đã trộm đồ của người chơi nào… Chủ trừ các NPC, vì là nhiệm vụ, kể cả không phải trộm cũng thì cũng phải “lừa đảo hoặc bắt cóc” gì đó.
Nam Tinh lật đi lật lại miếng vải, đồng thời nói chuyện phiếm: “Vậy còn tiểu quỷ kia là ai ạ?”
Tông Nhiếp quả thực là ” Vua tình báo”, hỏi gì đều biết: “Tên kia là em trai người yêu hắn.”
“Hả? Tên mặt non choẹt kia không phải là em trai của ‘Tiêu Sái’ gì đó sao?”
“Kiếm Nhàn cùng Tiêu Sái là một đôi.”
Nam Tinh sửng sốt một chút, mới phản ứng lại.
Cũng đúng nhỉ. Bây giờ hiện tại đã là năm 3013, hôn nhân đồng giới hẳn là đã được hợp pháp hoá từ lâu rồi nhỉ?
Không còn vướng bận điều gì, Nam Tinh tiếp tục nói về đề tài: “Đệ thấy tên nhóc kia tính tình không tốt lắm.”
Tông Nhiếp không nói gì.
Nam Tinh không chút để ý tiếp tục hỏi: “Thế người tên Tiêu Sái ở Cuồng Chiến làm chức vụ gì ạ?” Mới khiến tên mặt non choẹt kia kiêu ngạo như vậy
“Thủ lĩnh đoàn đệ nhất ưu tú.”
“Khó trách!”
Nam Tinh mở ra bảng xếp hạng, nhìn đến cột bang hội — “Cuồng Chiến” xếp thứ chín. Là một đại bang có vạn thành viên, bất kể là đảm nhiệm phó bang hay là là thủ lĩnh đệ nhất đoàn, đều là tinh anh trong tinh anh.
“Tới rồi.”
Tông Nhiếp lên tiếng cắt ngang suy nghĩ của Nam Tinh.
Nam Tinh nghiên cứu không ra miếng vải này liền không nghĩ nữa nhét nó trở lại túi đồ, nhảy xuống lưng con dã lư, hưng phấn mà chạy về phía trước: “Mau đi lấy nước suối thôi nào!”
Quản anh ta trong bang Cuồng Chiến hay là đại bang hội, Kiếm Nhàn hay Tiêu Sái gì cũng chỉ giống cậu là người chơi thôi, bất quá là bèo nước gặp nhau… Còn không bằng nhiệm vụ của tên tiểu nhị kia giao đâu!