Chương 22: Hai chúng ta đi mua quan tài đi
- Trang Chủ
- Tại Võng Du Tôi Trở Thành Dược Sư - Ninh Nhạn Nô (full)
- Chương 22: Hai chúng ta đi mua quan tài đi
Edit: Thanh Tú
Truyện được dịch duy nhất tại w.a.t.t.p.a.d @tranthicam98
———
[Paris]?
Còn không phải là người chơi may mắn đầu tiên đạt được tâm pháp sao?
Nam Tinh tò mò, nhịn không được hỏi: “Các ngươi có biết hắn lấy được bí tịch gì không?”
Bí tịch có thể kết hợp được với 《 Tâm pháp · Lục nang thư 》, chắc hẳn phải là bí tịch trị liệu cao cấp nhất đi?
Mấy người đang bàn tán cũng không để ý Nam Tinh cắt ngang. Người nọ vẫn thao thao bất tuyệt nói: “Ta biết rồi, hai quyển ấy gọi là 《 Hành quân 》, còn có binh?” Suy nghĩ ba giây, “《 Binh xa hành 》.”
Nam Tinh mê man.
《Hành quân》 cùng 《 Binh xa hành 》 là tên của hai bài thơ cổ, hai bài này đều miêu tả quân đội, chiến tranh.
Người nọ vẻ mặt cực kỳ hâm mộ: “Bang Thiên Vương Tinh người ta nói, Paris sau khi học hai quyển bí tịch này, đã được đội lính Vũ lâm vệ (lính canh phòng) chiêu mộ vào và trở thành kỵ binh. Tạo hình nhìn rất mạnh mẽ lạnh lùng, đòn công kích siêu cấp mạnh, còn được miễn sát thương quái…”
“Hâm mộ chết được, đồng dạng thương binh*, sao ta không có vận khí tốt như vậy chứ?”
*Thương binh (枪兵): ở đây là lính cầm thương, giáo dành cho bộ binh và kỵ binh. Chứ không phải binh lính bị thương.
Một người khác nghe vậy, cười nói: “Người ta được công nhận là đệ nhất DPS của Đạo Cổ, ngươi sao có thể so sánh được?”
Thương binh…
Chuyển sang thành kỵ binh…
Nam Tinh cảm giác hít thở không thông: Lục nang thư vừa thấy chính là trang bị cho vú em. Tên kia cư nhiên lại phí phạm của trời?!
“Làm sao vậy?”
Rời đi khỏi trà lâu, nhìn thấy người nào đó tinh thần hoảng hốt, Tông Nhiếp lên tiếng quan tâm.
Nam Tinh thở dài một tiếng, giới thiệu cho người huynh đệ tốt lai lịch của《 Lục nang thư 》.
“…… Hắn ta thực sự chạy tới vũ lâm vệ xin vào?”
Tông Nhiếp trầm ngâm nói: “Lục nang thư là bổ sung thuộc tính, đối với kỵ binh cũng có tác dụng.”
“Ta biết,” Nam Tinh nói vẻ mặt đau đớn, “Nhưng Lục nang thư là một kiệt tác của y học cổ truyền Trung Hoa á…”
Ngoài ra còn được +100% trí tuệ, với chức nghiệp vú em chuyên nội lực mà nói, đây là trực tiếp lấp đi điểm thiếu sót của phụ trợ.
Tông Nhiếp cười khẽ: “Mỗi người đều có tham vọng của riêng mình. Paris rất thích chiến đấu tàn nhẫn, dù hắn biết Lục nang thư là dùng cho trị liệu, tuy chỉ phụ trợ một ít nhưng chắc hắn ta vẫn chọn tấn công.”
“Nghe huynh nói, cùng hắn có quen thuộc sao?”
“Từng có một hai lần giao lưu qua.” Tông Nhiếp hơi lắc đầu, “Không quen thuộc.”
Nam Tinh lại lần nữa cảm khái về mối quan hệ rộng lớn của Tông ca.
Sau đó không nói về chủ đề này nữa.
Việc người nắm giữ được 《 Lục nang thư 》 rồi họ chuyển sang chức nghiệp gì, cũng chẳng liên quan đến hai người bọn họ.
Trời tối hẳn.
Như Tông Nhiếp đã nói, Cô Tô là một trong những thành nằm trong chủ thành Dương Châu. Cô Tô thành rất lớn, phòng ốc san sát nối tiếp nhau, người đi đường như nước chảy mây trôi, có con kênh nhỏ uốn lượn quanh thành, không đếm được du thuyền tới lui trên sông… Là một nơi vừa náo nhiệt lại vừa phồn hoa.
Bên bờ sông đặt mấy cây đèn dầu thắp sáng, khi trời tối lại như mấy ngọn lửa nhảy múa chiếu lên mặt nước sóng sánh lóng lánh, vô cùng đẹp mắt.
Với tốc độ đi bộ của hai người họ, phải mất hai giờ mới đi hết được con đường trong thành Cô Tô.
Nam Tinh hỏi: ” Tông ca từng đi qua đây một lần rồi sao?”
Tông Nhiếp cũng không phủ nhận: “Ở đây có vài nơi bí ẩn không thể đi thâm nhập được.”
“Thảo nào…”
Có thể nói ra tên của NPC, rõ ràng là rất hiểu rõ.
Xuyên qua hai con đường náo nhiệt, rồi vượt qua một cây cầu nhỏ, hai người xuống ngồi lên một chiếc thuyền xuôi dòng đi đến thành phía nam. Trước mặt là một toà nhà đổ nát, cũ kỹ.
Tông Nhiếp gõ cửa viện.
Bên trong có một giọng nói truyền đến dò hỏi: “Người nào?”
Tông Nhiếp cao giọng trả lời: “Là ta, Tông Nhiếp.”
Nam Tinh cúi người về phía trước tới gần anh, nhỏ giọng nói thầm: “Tông ca, huynh quen biết NPC ở nơi này sao?”
Đối phương gật đầu, cũng đè thấp tiếng nói: “Xem như là sư phụ ta.”
“Hả?”
“Ta ở đây học chế tác bội sức.”
Đột nhiên Tông Nhiếp cũng quay sang hỏi: “Đá thạch anh còn không?”
“Ah, ah còn đây.” Nam Tinh lấy toàn bộ khoáng thạch đào được trong quá trình lần mỏ trong hang đưa cho đối phương, “Cho huynh hết, ta không cần.”
Tông Nhiếp cười rồi nhận lấy.
Lúc này, cửa trong viện “kẽo kẹt” một tiếng mở ra.
Một bà lão tóc hoa dâm xuất hiện.
Tông Nhiếp gọi bà lão đối diện một tiếng “Trần đại nương”.
Nam Tinh cũng ngọt ngào theo người ta chào hỏi.
Bà lão vừa mới ngủ, bị người khác quấy rầy giấc ngủ, cũng không vui lắm, lẩm bẩm: “Đêm khuya như vậy… Có chuyện gì không thể chờ ngày mai sao?”
Tông Nhiếp từ tồn giải đáp: “Làm phiền người, đệ tử có nhận một nhiệm vụ cần tìm ra Lý An Nhiên. Ta không rõ nơi ở của nàng ấy lắm, chỉ có thể tới phiền ngài.”
Nói xong anh đem [Đá thạch anh] dâng lên, tỏ vẻ đây là lễ vật bồi tội.
Nhìn Tông Nhiếp tư thái cẩn thận cúi thấp người, hoặc là do [Đá thạch anh] lấp lánh. Trần đại nương sắc mặt dịu đi: “Các ngươi tìm An Nhiên có chuyện gì?”
Tông Nhiếp nhìn về phía Nam Tinh.
Nam Tinh suy nghĩ một hồi: “Là người nhà cô ấy ủy thác báo ta mang tin.”
Lão bà tử hơi hơi nheo lại mắt: “Người nhà An Nhiên?”
Nam Tinh chần chờ, không biết nói thẳng ra tên của Thẩm Tiên Nhân ra có tác dụng gì hay không.
Trần đại nương lúc này lại hỏi: “Có mang lệnh bài không?”
Đúng rôi, là lệnh bài! Nam Tinh móc ra lệnh bài màu vàng mà Thẩm Tiên Nhân đưa cho: “Là cái này ạ.”
Trần đại nương chỉ liếc mắt một cái, sắc mặt trong nháy mắt trở nên ân cần: “An Nhiên là học đồ của Lý đại phu, giờ này chắc đã nghỉ ngơi rồi. Sáng mai các ngươi tranh thủ tới An Tế Phường tìm cô ấy đi!”
An Tế Phường?
Nam Tinh như suy tư gì đó.
Tông Nhiếp hỏi xong rồi, hướng bà lão cảm ơn, đối phương ra hiệu xua xua tay, tỏ vẻ đi ngủ đừng lại đến phiền bà nữa, sau đó đóng sầm cửa lại.
Nam Tinh hoàn hồn: “Tông Nhiếp, huynh có biết An Tế Phường ở đâu không?”
Người đàn ông “bản đồ sống” đã không khiến cậu thất vọng.
Rẽ vào hẻm nhỏ, hai người đi xuyên qua tường của tòa nhà đổ nát…
“Ở đây.”
Chỗ này tối như mực, vô cùng im lặng lại hoang vắng. So với nội thành náo nhiệt phồn vinh, ở đây quả thực giống như một thế giới khác.
Nam Tinh nhìn nhiệm vụ đã bắt đầu đếm ngược được phân nửa, không quá xác định nói: “Trần đại nương nói sáng mai hẵng tới… Huynh thấy thế nào?”
“Trần đại nương hẳn là không kiến nghị lung tung.” dừng một chút, Tông Nhiếp tỏ vẻ, “Lý An Nhiên tính cách có chút… Hỉ nộ bất thường*.”
*Hỉ nộ bất thường: Nó chỉ là một sự bùng nổ của tâm trạng, như tên cho thấy, tâm trạng thất thường! Điều đó có nghĩa là cảm xúc cá nhân của người này dễ thay đổi và không ổn định về mặt cảm xúc
Nam Tinh cười khổ: “Huynh từng bị cô ấy làm khó dễ sao?”
Tông Nhiếp nhẹ gật đầu: “Lúc học chế tác bội sức, cô ấy có hỏi chút nam đề.”
“Vậy sáng sớm lại đến! Đến giờ này sợ khiến cô ấy…”
“Được.”
Tông Nhiếp giọng nói vừa chuyển: “Không bằng bây giờ ta mang ngươi làm quen một chút Cô Tô thành nhé?”
“Vâng, vâng!”
Vì thế hai người lại từ ngoại thành chậm rãi đi bộ vào thành chính.
Tông Nhiếp đưa cậu thăm thú vừa đi vừa chỉ ra các tòa nhà nào quan trọng, đi một vòng, cũng giảng giải nhiệm vụ của từng nơi đó——
Truyện đăng duy nhất trên w.a.t.t.p.a.d @tranthicam98
Thành đông thành tây đều sẽ có một tiêu cục*.
*Tiêu cục (鏢局): Công ty hộ tống, là tiền thân của các công ty hộ tống an ninh và công ty an ninh. Người chơi có thể nhận làm để kiếm tiền.
Áp tiêu (còn được gọi là “chạy thương”) một chuyến ít nhất có thể kiếm được nửa xâu tiền, cùng các đạo cụ ngẫu nhiên. Nhưng lộ trình hộ tiêu thường khá dài, không thể dùng trạm dịch hoặc xe ngựa. Một chuyến phải mất ba tiếng đồng hồ còn chưa kể giữa chừng có thể gặp các cao thủ cướp tiêu là việc bình thường, cũng rất vất vả.
Tông Nhiếp còn tỉ mỉ nhắc nhở: ở thành đông, tiêu đầu của “Bạch Mã tiêu cục”, không dễ kết thân, nhưng đi theo hắn ta áp tiêu tiền thưởng cũng khá lớn.
*Tiêu đầu: người đứng đầu tiêu cục.
Ngoài ra ở thành nam có đệ nhất tửu lầu “Nhất Phẩm Tiên”.
Mỗi sáng trước 6 giờ, chưởng quầy mở rộng cửa lâu, thu mua các nguyên liệu nấu ăn tươi mới. Người chơi có thể thông qua thu thập, câu cá đạt được nguyên liệu, cùng đối phương giao dịch. Tuy không được nhiều lắm, nhưng là nơi cày kinh nghiệm tốt nhất, có tỷ lệ kích phát ra nhiệm vụ của NPC.
Tông Nhiếp nói: “Ta thường sẽ đi thu mua nguyên liệu từ các người chơi, gieo trồng, trữ hàng. Rồi đem đi đổi ở ‘Nhất Phẩm Tiên’ nhận nhiệm vụ nấu nướng.”
Có thể tiết kiệm sinh lực, cũng đỡ phí công sức chạy việc vặt.
Nam Tinh đột nhiên ý thức được: “Trách không được Tông ca, một người chuyên dạo bản đồ như huynh lại có thể thăng cấp nhanh như vậy.”
Tông Nhiếp cười cười.
Tiếp theo nói tới nơi tuyên bố nhiệm vụ.
Ngoài thành còn có một giáo phái giang hồ tên là “Phong Vũ Lâu”, tọa lạc bên bờ Thái Hồ, thông qua trạm dịch đi thẳng tới, là nơi người chơi có thể nhận nhiệm vụ thưởng sau khi hoàn thành sẽ được “Phần thưởng”.
Ngiệm vụ thưởng ở đây cũng có rất nhiều loại, tỷ như: Một NPC treo nhiệm vụ truy sát một NPC khác, hoặc người chơi nào đó bị NPC dán cáo truy sát. Người chơi thông qua nhiệm vụ thưởng ở Phong Vũ Lâu, thỉnh người chơi cao cấp hỗ trợ nhiệm vụ… Đương nhiên bạn cũng có thể phát lệnh truy sát.
“Nơi này chính là Lôi Đài sinh tử.” Tông Nhiếp dừng lại trước một toà tháp, “Mỗi ngày người chơi có 20 lần khiêu chiến lôi đài miễn phí. Hết lượt phải chi trả 10 văn cho một lượt.”
Nam Tinh yên lặng gật đầu.
Tông Nhiếp chỉ vào tòa nhà tường đỏ bên kia sông: “Bên kia là Nha môn, rất nhiều nhiệm vụ người chơi có thể nhận đều ở kia.”
Ví dụ như nhiệm vụ xây thành, người chơi phải đến tìm một người sư gia kêu là Bạch Trường Thuận. Cùng với chuyển chức, một số chức nghiệp phải sinh hoạt đều phải được sự thông qua của Bách Tư Công Lang.
Gần đây mới cập nhật xây dựng tư nhân, người chơi có khế đất phải mời thợ đá, thợ xây v.v… kiến tạo phòng ở, thợ mộc, thợ đan tre nứa v.v… chế tạo gia cụ.
(Cũng có thể tìm người chơi chuyển chức sang “thợ đá”, “thợ xây” v.v… để được hỗ trợ.)
Hoạt động hằng ngày quan trọng nhất đối với người chơi là “Đánh đạo tặc” cùng “Chiến trường”.
Trước tiên, phải đến doanh trại ở phía thành Bắc ký môn thành phòng binh, thì sau này mới có thể ở hoạt động đạt được điểm huân công. Lại dùng điểm huân công tìm khu quân nhu đổi các loại tài liệu, đạo cụ.
May mắn thay, ở những nơi quan trọng này, thời gian làm việc nghỉ ngơi của các NPC đều là khuya cả. Người chơi giống Nam Tinh mặc y phục dạ hành vào thành vào buổi tối sẽ không đến mức bỏ lỡ phần lớn các hoạt động.
Trên đường đi đến doanh trại để ký môn, Tông Nhiếp không quên giới thiệu các toà nhà khác nhìn thì không có gì nổi bật nhưng không thể bỏ qua.
Tỷ như chỗ mua bán lương thực Lương phường, đặc biệt là những người chơi thuê ruộng đất của phủ nha để trồng lương thực. Gieo trồng, thu hoạch, thu thập lương thực nếu không qua Lương Phường để gia công, tất cả đều là “lương thực thô”, chỉ có sau khi tinh chế mới có thể ra được bột mì, bột gạo v.v…
Lại như Đậu phụ Phường, đối với đầu bếp khá quan trọng.
Vì vậy với người chơi theo sinh hoạt thì tửu lâu cùng chợ quan trọng không cần nói.
Có một chỗ dễ bị người chơi xem nhẹ, chính là Miếu Thành Hoàng (miếu thờ Thần).
Tông Nhiếp nói: “Miếu Thành Hoàng có thương gia xung quanh. Nếu may mắn có thể tìm thấy được một ít vật liệu quý hiếm. Đặc biệt là các thương nhân từ Ba Tư, những vật phẩm họ rao bán đồ đều là vật bình thường rất khó tìm.”
Nhìn các mặt hàng hoá của thương gia đều vô dụng, ví dụ như “Tượng đất sét Thương Tân”, kỳ thật có khả năng là đạo cụ để mở nhiệm vụ ẩn nào đó.
* Tượng đất sét Thiên Tân: một loại hình nghệ thuật dân gian nổi tiếng ở Thiên Tân, thành phố lớn thứ hai của Trung Quốc.
“Vậy nhiệm vụ của Tông ca….”
Tông Nhiếp mỉm cười: “Chính là mua tượng kia mà mở ra.”
Nam Tinh không khỏi cảm thán: “Vận khí của huynh thật tốt. Nhưng mà Tông ca, huynh thật nhẫn nại đấy.”
Những gì đối phương nói nãy giờ, trên diễn đàn cũng chưa có ai có nói qua cả.
“Đây là lần đầu tiên ta chơi trò chơi kiểu này.” Tông Nhiếp nói, “Ta với hết thảy đều rất tò mò, gặp được NPC đều sẽ thử tiếp xúc.”
“Trước kia đều chơi các trò chiến lược Tinh Tế sao?”
“Có thể nói như vậy.”
Nam Tinh không chút nào ngạc nhiên với lời nói của Tông Nhiếp, cũng không để ở trong lòng, Nam Tinh đã bị tiền trang* (ngân hàng) trước mắt hấp dẫn.
“Đại Đồng tiền trang?”
Cảm thấy hình như đã nghe qua ở đâu.
Tông Nhiếp nhìn theo ánh mắt của cậu nhìn qua: “Muốn đi thuê một cái kim khố không?”
Nam Tinh trầm tư suy nghĩ, linh quang chợt lóe: “Đại Đồng tiền trang!”
Còn không phải là một cửa hiệu ở trong phim bản điện ảnh Lục Tiểu Phụng sa…
“Cảm giác không đáng tin cậy cho lắm đâu.”
“Đại Đồng tiền trang là tiền trang lớn nhất Đạo Cổ, phần lớn người chơi đều sẽ đem vật phẩm quý hiếm gửi ở nhà hắn.”
Nam Tinh nhìn nhìn túi đồ, ngoại trừ trong túi có đồng bạc và xu, thứ quý giá nhất chính là viên ngọc màu tím [Lam ngọc].
“Trước xem đã.”
Cái tên tiền trang này, làm cậu có chút bất an.
Tông Nhiếp không nói cái gì, chỉ phía đối diện tiền trang, một cái mặt cửa hiệu nhỏ bé không treo biển hiệu gì cả: “Tiệm quan tài.”
“Tiệm quan tài? Bán quan tài?”
“Đúng vậy.”
Nam Tinh cảm thấy kỳ quái: “Ở đây có gì đặc biệt sao?”
Tông Nhiếp kiên nhẫn mà trả lời: “Ta có bằng hữu. Khi kiến tạo dinh thự, hắn đã phát hiện ra rằng vật liệu quan tài này có thể thiết trí thành điểm hồi sinh.”
Cũng tức người chơi ở nhà đặt cỗ quan tài này, một khi chết tại dã ngoại, có thể lựa chọn hồi sinh nhà… Có thể giảm bớt khả năng bị người truy giết liên tục bảo vệ việc bị đánh tới tụt cấp.
Nam Tinh 囧 lúng túng, một lúc lâu sau mới chậm rãi phun ra một câu: “Thật đúng là quỷ lanh lợi.”
Mắng thì cứ mắng.
Trong lòng lại nghĩ: Chờ cậu tích cóp đủ 10 lượng bạc, mua được phòng ở rồi, việc đầu tiên làm chính là mua cho chính mình một quan tài.
Nhìn lại bài đăng của “Sát thủ máu lạnh” bị người người đuổi giết. Bản thân cậu hiện là hồng danh, nghĩ tương lai cũng bị một đám fan suốt ngày truy đuổi không khỏi cảm thấy áp lực như núi.