Chương 21: Nhiệm vụ phụ của Tông Nhiếp
- Trang Chủ
- Tại Võng Du Tôi Trở Thành Dược Sư - Ninh Nhạn Nô (full)
- Chương 21: Nhiệm vụ phụ của Tông Nhiếp
Edit: Thanh Tú
Truyện đăng duy nhất trên w.a.t.t.p.a.d @tranthicam98
——
Nam Tinh cuối cùng cũng không cự tuyệt lời mời “cưỡi ngựa cùng nhau” của Tông Nhiếp.
Đối phương nói, “Ổ phỉ mãng sơn” cách thành gần nhất là Long Thành rất xa, cưỡi tọa kỵ cũng phải mất đến 15 phút.
Nếu quay lại trấn Vu Động ngồi xe, còn phải đi thêm một vòng lớn, mà tốc độ của xe bò còn không bằng dã lư… Quan trọng nhất chính là phải giao 20 đồng tiền xe nữa.
Tuy nhiên, hai đại nam nhân cùng cưỡi một con lừa, ngực người sau dán vào lưng người trước —— trong 《 Đạp Cổ 》 nhìn rất chân thật. Dã lư chạy ở trong núi, xóc nảy phập phồng, Nam Tinh suýt nữa bị xóc ngã khỏi lưng lừa, phải ôm lấy eo Tông Nhiếp mới ổn định được —— thập phần xấu hổ!
“Tông ca, nhiệm vụ phụ tuyến của anh đã hoàn thành chưa?”
Lộ trình phải mất 15 phút, cũng không thể im lặng như đi một mình được, chỉ có thể lúng túng tìm đề tài nói chuyện.
Tông Nhiếp thanh âm ôn nhuận: “Vẫn còn một nhiệm vụ cuối cùng.”
Nam Tinh thở dài: “Nhiệm vụ đấy cũng phiền phức thật, ca làm bao lâu rồi?”
“Trong một tháng phải hoàn thành.”
“Hiện tại còn còn mấy ngày?”
“5 ngày 4 giờ.”
Nam Tinh không khỏi vì anh mà lo lắng: “Nhiệm vụ cuối luôn là cái là khó nhất, ca có thể cho ta xem một chút chứ?”
Tông Nhiếp không có trả lời ngay.
Vài giây sau, “Đinh” một tiếng, là anh ấy chia sẻ tin tức nhiệm vụ:
[Bắc Kinh có một con cá, kỳ danh là (…).]
A. Kình (Cá voi) B. Côn Bằng *
C. Sa (Cá mập). D. Tỗn (Cá hồi chấm)
*Côn Bằng: thượng cổ Linh Thú, hình dáng lớn giống loài cá voi xám, hai vây to. Có thể bay và bơi.
Nam Tinh “Ai” mà một tiếng: “Này rõ ràng là ‘Côn Bằng’ mà?”
Liền nghe được phía trước một tiếng cười khẽ: “Đa tạ.” Tông Nhiếp không chút nào hoài nghi, trực tiếp chọn B.
Nam Tinh nổi lên hứng thú: “Thế nào? Đáp án đúng chứ? Anh còn câu nào khác không?”
Tông Nhiếp gật đầu: “Nhiệm vụ trả lời câu hỏi tổng cộng có 50 cái.”
“Quả thực làm khó mà!”
Nam Tinh nhịn không được thắp một cây nến cho đối phương.
Đối với người tương lai chữ Hán bẻ đôi không biết, ngôn từ Trung Hoa cổ nhìn chính là thiên thư? Nói không chừng cái tên《 Trang Tử 》 là gì cũng chưa nghe qua bao giờ.
Tông Nhiếp trả lời: “Cho nên mới hỏi ngươi.”
Hai người nhận thức nhau có hơn nửa tháng, thi thoảng sẽ dùng kênh mật nhắn tin nói chuyện phiếm, Nam Tinh với vốn kiến thức phong phú kiến mọi người đều nói cậu là một người “đam mê lịch sử cổ đại” có thâm niên.
Nam Tinh rất vui lòng khi giúp người anh em này vượt qua khổ ải ——
[Côn Bằng to lớn quá, không biết kích thước của nó là bao nhiêu (…).]
A. Mấy chục dặm B. Mấy trăm dặm
C. Mấy ngàn dặm. D. Mấy vạn dặm.
“Chọn C.”
Chẳng lẽ đây là 《 Tiêu dao du* 》 “Điền vào ô trống”? Nam Tinh vui vẻ.
* Tiêu dao du (逍遥游) là tác phẩm của Trang tử trong đó có nói về con Côn Bằng.
Nếu đơn thuần là câu hỏi điền vào chỗ trống, hồi cậu học cấp 3 có từng đọc qua một lượt nhưng nếu để nhớ toàn bộ bài thơ 《 Tiêu dao du 》 thì có chút khó khăn; nhưng đây chỉ là câu hỏi trắc nghiệm, đoán đáp án không tính là khó khăn.
Nếu đúng như cậu đoán, câu hỏi thứ ba sẽ ra là: “Hóa thành một chim, kỳ danh là [Bằng].” (Chim bằng = đại bàng)
Liên tiếp giúp Tông Nhiếp đáp đúng 7 câu hỏi, chủ đề đột nhiên có biến hóa ——
[ (Người này (…), ân thời là đại phu dân dã. Tên danh là Khanh, con cháu đời thứ của hoàng đế Chuyên Húc, con trai thứ ba của Lục Chung. Từ nhà Hạ tới cuối nhà Thương, 700 tuổi.]
A. Giao Cách; B. Quản Trọng
C. Bành Tổ. D. Lão Tử.
Nam Tinh do dự một lúc.
Một đoạn này hình như không phải trong 《 Tiêu dao du 》 nữa?
Nhưng mà, trong 《 Tiêu dao du 》 cũng có nhắc tới một người sống mấy trăm tuổi, hình như là… Bành Tổ?
Dùng phương pháp loại trừ cũng có thể đoán được, Quản Trọng cùng Lão Tử đều là người thời Xuân Thu, Giao Cách không có nhắc tới, vậy chỉ còn ten gọi thân thuộc là Bành Tổ mà thôi.
“Chắc là Bành Tổ rồi?” Nhưng dù vậy cậu cũng không quá chắc chắn. Tông Nhiếp không chút do dự liền chọn C.
May mắn thay lần này đã đoán đúng rồi!
Truyện đăng tải duy nhất trên w.a.t.t.p.a.d @tranthicam98
Nam Tinh vừa mới thở phào nhẹ nhõm một hơi, câu hỏi tiếp theo đã bay tới. Nam Tinh nhìn một chút đã thấy bối rối vô cùng.
[Mặc dù, phương sinh phương tử (sống mà như chết),.____. ____, không thể làm điều đó. Bởi vì không phải như thế ____
Cho nên Thánh nhân không thể phân biệt đúng sai.____, điều đó cũng là sai.]*
A. Điều đó cũng là đúng
B. Có thể làm điều đó
C. Chết mà như sống
D. Bởi vì nó như thế.
*Đoạn trên trong “Nam Hoa Kinh” của Trang Tử,tóm tắt về lý thuyết Đạo giáo của ông. Ý nôm na là lý luật sự việc nào cũng có hai mặt của nó. nghĩa là sống là bắt đầu của chết, và chết là bắt đầu của sống. Mọi thứ trên đời đều là tương đối, sống, chết, được, không được, có, không. Tất cả đều là tương đối và sẽ chuyển hóa lẫn nhau. Nắm vững luật này, thuận theo đường sinh hóa của trời đất. Đó là Đạo giáo gọi là quy luật thống nhất giữa con người và tự nhiên.
Nam Tinh: “……”
Thoạt nhìn trông thần thần thánh thánh.
Không có đáp án chính xác, nhưng Nam Tinh đã đọc rất kỹ câu hỏi, với kinh nghiệm làm bài thi phong phú của mình, gần như có thể đoán được.
“Chà, đáp án chính xác chính là. Sắp xếp theo thứ tự: C.B.D.A. Tông ca, anh đừng vội chọn đề, trước tiên đi tra tư liệu đã Hầu hết các câu hỏi trước đó đều từ quyển 《 Tiêu dao du 》, nếu không thì là sách khác của Trang Tử, hay là thử vào thư viện ảo dò xem một chút, chắc hẳn là có lưu trữ?”
Không nghĩ tới Tông Nhiếp phi thường tín nhiệm phán đoán của cậu, trực tiếp chọn đáp án.
“Đoán đúng rồi.” Tông Nhiếp tán thưởng, “Rất tốt.”
Nam Tinh vuốt mái tóc bị gió thổi có chút loạn, bộ dáng chút đắc ý: “Kỳ thật cũng rất dễ đoán, anh xem:”Sống là chết” tất nhiên đối ngược lại là “Chết là sống” hoặc “Điều đó là đúng” thì cũng có “Điều đó là sai” Xem cách thức cùng ngữ ý, thì rõ ràng là đối ứng.”
Tông Nhiếp sau khi nghe xong tỏ vẻ: “Thật thông minh.”
Nam Tinh bị khen đến hơi xấu hổ, thanh thanh giọng nói: “Tiếp tục, câu hỏi tiếp theo ~”
Tông Nhiếp hơi lắc đầu, hơi cao giọng nói: “Đến Long Thành rồi, làm nhiệm vụ tìm người trước đã.”
“?”
Đối phương cười đáp: “Nhiệm vụ này còn mấy ngày, không cần vội.”
“… Được.”
“Mặc y phục dạ hành đi.” Đối phương nhắc nhở.
Nam Tinh đáp một tiếng “Ừm” trả lời, mở ra ô đựng đồ, bấm vào biểu tượng [Y phục dạ hành], lựa chọn “mặc”.
Giao diện cá nhân trong ô trang sức tăng thêm một kiện [Y phục dạ hành], người chơi có thể lựa chọn “Ẩn” và “Hiện thị” ô trang sức tùy ý.
Đã mặc [Kim Linh lục y] bạch y tinh khiết khảm chỉ vàng, lại mặc [y phục dạ hành] đen tuyền, còn bó sát người, cảm giác không ổn lắm cậu liền lựa chọn “Ẩn”.
Long Thành chỉ là tòa thành cấp hai, binh lính thủ thành cũng chỉ có hai tiểu đội, ước chừng chỉ có hơn hai mươi người. Con đường tiến vào thành cũng không dễ cho lắm, thỉnh thoảng có binh lính tuần tra, đều là cấp bậc 100-120… Nam Tinh tưởng tượng chính mình toàn thân đầy huyết khí (điểm tàn ác cao), có chút sợ hãi.
Cũng may có hiệu quả của [Y phục dạ hành].
Hai người dưới mí mắt của binh lính đi thuận lợi ẩn mình.
Tông Nhiếp ôn thanh giải thích: ” [Y phục dạ hành] màu lam có thể khiến người chơi tự do đi lại trong thành cấp 2. Nhưng vẫn phải cẩn thận, khi bắt đầu đi vào thành chính, cấp bậc của trung bình của binh lính ở cấp 150 đến 180. Hãy tận lực tránh chạm mặt bọn họ, rất có khả năng ngươi sẽ bị phát hiện.”
Nam Tinh không khỏi lẩm bẩm: “Khó vậy sao. Cô Tô Thành cũng là thành chính sao?”
Tông Nhiếp trấn an: “Không sao, chỉ cần tránh đi thành phòng binh là được, thủ vệ gác cổng thành cấp bậc tương đối thấp.”
Hơn nữa nếu thuận tiện tới trạm truyền tống, có thể trực tiếp truyền vào bên trong thành.
Trong khi nói chuyện, hai người đã đến trạm dịch chuyển. Mỗi người giao 10 văn tiền là có thể tùy ý truyền tống đến một tòa thành khác theo ý muốn.
Nam Tinh kinh ngạc: “Truyền tống còn rẻ hơn ngồi thuyền với đi xe bò, còn rất tiện nghi nữa.”
Tông Nhiếp trả lời: “Phí truyền tống quá cao, người chơi hiện không trả được.”
Nhiệm vụ, hoạt động, phó bản v.v…, một người chơi một ngày có khả năng sẽ dùng tới mười mấy thậm chí mấy chục lần trạm dịch…Nếu chi ra cũng khá nhiều tiền đấy chứ.
Sau khi Nam Tinh tính sơ sơ, cảm thấy vô cùng thống khổ: “Một ngày chi tiêu quá nhiều! Trách không được mọi người đều khóc than vì nghèo.”
Khó trách giao dịch tiền trong trò chơi nổi tiếng như vậy!
Tông Nhiếp cười nói: “Ngươi biết luyện chế dược, không cần lo lắng tiền không đủ dùng.” Ngừng một chút, lại bổ sung, “Kể cả không có kỹ xảo gì, nhưng nếu ngươi nghiêm túc làm nhiệm vụ, chăm chỉ đánh quái thu thập vật phẩm, sẽ không tới nỗi nào.”
“Nói đến bán dược,” Nam Tinh nghĩ đến giao dịch lâu dài mà cậu cùng “Sát thủ máu lạnh” đã liên hiệp. Ánh mắt lại sáng lên, có chút chờ mong mà nhìn về phía Tông Nhiếp, “Tông ca, không phải anh nói anh quen biết một ít người của các đại bang hội đúng không? Có thể giới thiệu cho đệ mấy khách hàng được không?”
Cậu không muốn mất thời gian lớn ở chợ bày quán, cũng không quá nguyện ý chi trả thuế sạp hàng cho lắm. Nếu có nguồn khách hàng ổn định và đáng tin cậy, giống “Sát thủ máu lạnh”, hoàn toàn có thể trực tiếp giao dịch!
Tông Nhiếp suy nghĩ một chút: “Được rồi, ta sẽ giúp ngươi hỏi thăm.”
Nam Tinh cao hứng cực kỳ, rất vui vẻ: “Cảm ơn Tông ca, lại gây thêm phiền toái cho anh rồi!”
Tông Nhiếp cười khẽ lắc đầu: “Không phiền toái, đồng đội hỗ trợ lẫn nhau không phải là chuyện bình thường sao?”
Đồng đội sao? Nam Tinh sửng sốt.
Tông Nhiếp tiếp tục nói: “Chờ ta làm xong nhiệm vụ phụ này xong, hai ta sẽ xem xét nên tham gia bang hội nào. Được không?”
Nam Tinh tỉnh táo lại: “Không thành vấn đề, không vội!”
Thiếu chút nữa quên, là chính cậu đề cập vấn đề này trước, muốn cùng nhau vào cùng một bang hội làm đồng đội cố định.
“Sau lần cập nhật này, trong bang hội đã thêm điểm cống hiến bang, có thể ở kho đổi các loại đạo cụ.”
Nam Tinh không quá quen thuộc với mấy cái này: “Có phải hay không còn có cả Thành chiến?”
Tông Nhiếp gật đầu giải thích cho cậu cặn kẽ về hệ thống thành chiến:
Bang hội có được khế đất màu tím hoặc cao cấp hơn, ngoài có thể lựa chọn đất, ở phủ nha đăng ký, định kỳ nộp thuế sẽ có điểm tài nguyên. Điểm tài nguyên bao gồm đồng ruộng, khu mỏ, lâm trường, hồ nước, vườn dược liệu v.v…, có thể liên tục sản xuất ra các vật phẩm khác nhau. Bởi vậy, bang hội có thể thông qua phương thức “Tuyên chiến”, cướp đoạt điểm tài nguyên của một cái bang hội khác (phải cùng đẳng cấp).
“Nghe rất vui đó.”
Nam Tinh lập tức có hứng thú vô cùng.
Tuy rằng bản thân cậu bài xích mấy cái nhiệm vụ bắt các thành viên phải làm, nhìn như kiểu đi làm vậy. Nhưng phải nói rằng các trận chiến quy mô lớn như các bang hội đấu với nhau cũng gợi lên nhiều hứng thú. Và tất nhiên trò chơi thực tế ảo khẳng định so với bàn phím kích thích hơn nhiều. Bên cạnh đó, cái điểm tài nguyên rất ngon nha, điển hình là cái vườn thuốc bang hội đó. Bang hội luôn có một đám người chơi chuyên chăm sóc, khi nào cần cậu chỉ cần tới không còn phải chạy loanh quanh bản đồ để thu thập nữa, có khi chất lượng lại càng tốt.
“Xem ra chúng ta cần tìm một bang hội có khế đất màu tím…”
Nam Tinh nghĩ thầm xong, nói: “Nhà phát hành cũng chính là nếu muốn có những cái đấy đều bắt buộc phải mua.”
Khế đất màu tím chỉ có thể thông qua mở “Rương màu” mà đạt được. Nếu là bang chủ có ý muốn đấu tranh đoạt lợi ích, sẽ không nhịn được mà đi mở rương.
Tông Nhiếp nói thêm: “Bang hội có đất rồi, sẽ xuất hiện nhiệm vụ xây dựng bang hội. Với cấp độ xây dựng nhất định có thể mời NPC thương nhân trông cửa.”
Thương nhân khi đã vào trông giữ bang hội rồi, có nghĩa thêm một con đường thu hoạch tài liệu, đá quý, bí tịch tàn trang v.v…đạo cụ.
Càng thêm phần thú vị.
“Còn phải nhờ Tông ca chọn những bang hội sẵn sàng thu lưu hai chúng ta. Anh có mối quan hệ rộng, lại còn rất hiểu biết trò chơi này, hẳn là có thể tìm được bang chủ hào phóng, tương đối tự do và còn có điểm tài nguyên lớn…”
Nói một hồi, bản thân Nam Tinh cũng tự cảm thấy ngượng ngùng…… Yêu cầu của cậu hình như hơi nhiều rồi thì phải?
Tông Nhiếp không ý kiến, vẫn luôn nghe theo ý cậu: “Được.”
Nam Tinh sờ sờ chóp mũi: “Đệ cấp bậc còn thấp, nếu huynh liên hệ được bang hội thích hợp, có thể cùng đối phương giải thích chức nghiệp của ta.”
Tốt xấu đều là “môn phái lánh đời”, có thể chế độc dược, chắc là giống như các đầu bếp khác sẽ được hoan nghênh chào đón?
Tông Nhiếp gật đầu, chợt dừng bước: “Muốn uống trà không?”
“Hả?”
“Hồi phục sinh lực.” Tông Nhiếp nhắc nhở, “Một ly ‘Hoa Lan Đinh Khê” chỉ cần một phút là đầy.”
Theo động tác tay của anh chỉ, Nam Tinh nhìn thấy một gian tiểu lâu tọa lạc chỗ đầu cầu, một cây cờ nhỏ phấp phới bay bay trên đề một chữ “Trà” to bự.
“Vậy lần này để ta mời huynh?”
Tông Nhiếp mỉm cười: “Được, vậy làm phiền.”
Nam Tinh trong lòng buông lỏng, cười: “Không có việc gì, vừa mới kiếm được không ít, coi như chúc mừng hai ta thắng lợi đi.”
Từ ổ phỉ thu được một văn tiền, người này cực kỳ hào phóng có đồ đều cho cậu hết, bản thân cũng lên đáp chút lễ!
Vì trên đầu vẫn còn treo nhiệm vụ tìm người, hai người cũng không tính ngồi lâu, tùy tiện ở cửa tìm cái bàn không người ngồi xuống. Ba chén nước trà xanh, mỗi lần uống xong một ly phải chờ có 60 giây CD.
Nam Tinh một bên uống trà, một bên nghe mấy cái người chơi đang bàn bàn đồn thổi gì đó ——
“… Paris vận khí thật tốt lại còn có nhiều tiền, ở buổi hội đấu giá hắn ra giá cao nhất lấy được hai quyển bí tịch màu cam, hắn ta đều cầm hết rồi.