Chương 10 - Thế cân bằng
Quay đi quay lại nơi phát ra tiếng nói chỉ còn một vũng máu tanh tưởi khiến ai cũng cảm thấy buồn nôn, xung quanh vẫn còn tiếng nhai chóp chép tựa hồ như của một con quái vật đang thỏa mãn chiến lợi phẩm vừa bắt được.
Nơi đây là một thư viện vô cùng rộng lớn, chứa đựng hầu như tất cả những tri thức về thế giới và bản thân nó là thủ thư – một sinh vật mang hình dáng khá giống con người cụ thể là một người phụ nữ, cơ thể cao lêu nghêu phải đến gần ba mét, bên dưới không phải bàn tay như bình thường mà là một bộ móng vuốt to lớn đủ để xé xác bất cứ kẻ nào dám bén mảng lại gần, phần đầu bị che kín gần hết bởi một chiếc áo choàng rách rưới nhưng vẫn nhận ra được cái miệng kéo dài đến tận mang tai.
Tiếng cắn xé bỗng dừng lại, đôi mắt của con quái vật kia đảo loạn quay phắt người ra đằng sau dường như cảm nhận được nguy hiểm, miệng gầm gừ như một con thú vật đang cảnh giác. Phía đằng xa là một người phụ nữ đang cầm một chiếc ô đỏ, hai mắt ánh lên vẻ xảo quyệt, đôi môi đỏ thẫm vẫn nhếch lên cười khinh bỉ, dìu bên cạnh là một người đàn ông cao lớn, một bên mắt đeo một chiếc kính dây rủ xuống bên dưới, có vẻ là một quản gia.
“Linh Hiền đại nhân chúng ta hình như đến muộn rồi” Người quản gia cất giọng.
“Muộn? Đối với ta không có gì là muộn cả, không phải do chúng ta cứu không kịp mà số của họ không trụ được đến bây giờ” Vừa nói vừa cô ấy vừa xua tay.
Thấy hai người kia thản nhiên nói chuyện không có vẻ gì là bận tâm đến mình, con quái vật kia tỏ rõ vẻ khó chịu, nó gào lớn dùng tứ chi lao đến tấn công bọn họ. Hai người không để vào mắt chỉ khẽ nghiêng đầu đã tránh được đòn tấn công.
“Hừm nhanh như vậy đã không chịu được, thứ này cũng quả là mất kiên nhẫn rồi đấy”
“Thủ thư Huyết Kị là tạo vật dơ bẩn nhất cũng cực kì khó tiêu diệt, ngài vẫn nên cẩn trọng” Quản gia bình tĩnh rót ấm trà trên tay.
“Không cần ngươi nhắc, ta tự biết chừng mực” Linh Hiền khó chịu đáp lại.
Nói rồi cô ta tung chiếc ô lên cao, nó chẳng những không rơi xuống mà còn to dần ra chẳng mấy chốc đã che phủ một khoảng không gian rộng lớn. Cơ thể mảnh mai của thiếu nữ ấy vậy mà sức mạnh thể chất thật đáng kinh ngạc thoáng chốc đã tiếp cận được mục tiêu, bàn tay nhỏ nhắn đập lên eo khiến cơ thể của nó bay ra phá hỏng hai kệ sách gần đó. Con quái vật chưa kịp hiểu được chuyện gì xảy ra đã bị một cú đạp giáng thẳng xuống khiến ngực nó bị đâm thủng.
Một chất dịch đen đặc tiết ra từ cơ thể của nó bám vào chân của Linh Hiền khiến cô ta nhăn mặt, mới rút chân ra đã bị bộ móng vuốt sắc nhọn đẩy thẳng ra đằng sau. Thủ thư Huyết Kị dậm chân xuống đất vô số quyển sách xung quanh hóa thành máu liền bị hút vào lòng móng vuốt hóa thành một cây thương, vừa có vũ khí trong tay nó đã phóng thẳng vào phía của Linh Hiền.
“Tch, đúng là có hơi khó nhằn, nhưng ngươi có biết hôm nay ta phải đi gặp đình chủ không, lại dám làm hỏng lớp trang điểm của ta, ngươi tới số rồi” Cô ta gằn lên từng tiếng giận dữ.
Chiếc ô vẫn còn trên cao phát sáng tỏa ra một thứ ánh sáng màu xanh nhìn rất dễ chịu, vết thương trên chân từ từ lành lại nhanh chóng, ngọn giáo chưa kịp chạm vào người đã bị bốc hơi rồi biến mất.
Hình xăm trước ngực loé sáng chớp mắt đã xuất hiện một lá bài, nó phân tách thành hàng ngàn hạt sáng rồi tụ trong hai lòng bàn tay một cặp bình. Tay phải cầm bình vàng, tay trái nắm bình bạc, bên này đựng nước trắng, bên kia chứa nước đen, đôi mắt của cô biến thành màu đồng từng tia máu hằn học rối loạn hiện lên trong tròng mắt.
The Temperance – Sự cân bằng, lá ẩn chính thứ 14 trong bộ bài tarot.
Người quản gia một bên vẫn ung dung uống trà, vừa nhấm nháp hắn vừa liếc xuống chiếc đồng hồ bỏ túi. Thấy đòn tấn công của mình không có hiệu quả, con quái vật lại gầm lên điên dại. Từ cẳng chân của nó xuất hiện thêm vô số gai nhọn, trên đỉnh đầu mọc ra hai cặp sừng lớn, không gian thư viện biến đổi kệ sách biến mất để lại sàn nhà chứa đầy dung nham.
Nó lấy đà rồi dậm chân nhảy đến chỗ của Linh Hiền, những chiếc gai nhọn trên chân của quái vật lướt qua tà áo làm tan chảy một góc, cô vẫn không gấp gáp vừa tránh những mũi tên bằng máu tay phải vừa đổ bình nước trong xuống, ngay khi làn nước chạm vào thì co thể kinh tởm kia lập tức bốc khói cháy xì xèo, lớp dung dịch đen trên cơ thể của nó chảy dài xuống mặt đất tỏa mùi hôi thối.
“Đúng là khó ngửi, thật kinh tởm” Khuôn mặt của cô nhăn lại tỏ rõ vẻ khó chịu.
Tiếng kêu gào đầy đau đớn tràn ngập khắp thư viện, cổ tay của Linh Hiền buông xuống khiến toàn bộ nước bên trong dốc thẳng lên cơ thể của sinh vật gớm ghiếc kia đến khi tất cả chỉ còn lại một vũng lầy nhớp nháp. Cô vỗ nhẹ vào thành của chiếc bình còn lại, dòng nước đen bên trong như bị kích thích xông ra ngoài hấp thụ hết tàn dư còn lại rồi lẳng lặng chui vào bên trong.
Dịch thể màu đen bị hút cạn để lại một cành củi khô, một vài chỗ đã có dấu hiệu bị cháy đen. Linh Hiền rút chiếc khăn tay xanh biếc cúi xuống nhặt lấy rồi đút vào túi áo, đôi tai hơi vểnh lên rồi nhanh chóng cụp xuống.
“Lấy được rồi, đi thôi, ngài ấy còn đang chờ ta” Hai chiếc bình tan biến trở về dạng lá bài, đôi mắt của cô ta cũng bình thường trở lại, hai tay vẫy về phía trước ý bảo quản gia đi theo.
“Xin tuân lệnh đại nhân” Người kia vẫn khá là bình thản, hai tay chắp sau lưng tiến lại gần.
Áng chừng mấy phút chiếc ô kia lại xoay đều, một kẽ nứt không gian mở ra cả hai tiến vào đó rồi cùng nhau biến mất, để lại khung cảnh tan hoang đằng sau, thư viện lúc đầu còn ngăn nắp chỉ sau chốc lát đã bị đập phá đến lộn xộn.
Trong chiếc đầm lầy đầy bùn đất chỉ cần nhìn đã khiến người ta không dám bước chân lại thấp thoáng những chấm sáng li ti, từng cánh hoa nở rộ hệt như một nàng tiên đang nhảy múa tỏa ra hương thơm mê người, tuy nhỏ bé nhưng lại khiến cảnh vật xung quanh thơ mộng đến kì lạ, “Gần bùn mà chẳng hôi tanh mùi bùn” câu này sinh ra chắc chỉ để dành cho hoa sen.
Chính giữa đầm sen không hiểu từ đâu xuất hiện một chiếc bàn lớn, xung quanh còn đặt bảy chiếc ghế tất cả đều được tạc bằng gỗ nguyên khối, nếu để ai nhìn thấy có lẽ mọi quy chuẩn vật lý của họ từ trước đến nay đều sẽ bị phá vỡ.
Nếu nhìn kĩ có thể thấy trên mỗi chiếc ghế đều có một bóng người mờ ảo, ánh sáng lập lòe lại càng tăng phần kì dị. Một tiếng ho khan cắt đứt sự tĩnh lặng có chút ngượng ngùng, thân ảnh ngồi trên cùng liếc mắt nhìn một chút rồi thở dài nói:
“Xem ra đã đủ người rồi, chúng ta bắt đầu cuộc họp năm nay đi”
* * *
“Choang” Âm thanh của li thủy tinh vỡ khiến người ta có chút cảm giác gai người, một người đàn ông cơ bắp lực lưỡng mặc một chiếc áo bó sát có thể dễ dàng nhìn thấy từng đường gân trên cơ thể của anh ta, gương mặt tràn ngập tức giận đập nát chiếc cốc thủy tinh phút trước vẫn để hắn lười biếng nhấp vài ngụm rượu.
“Vô dụng, thật quá vô dụng, bọn mày canh gác kiểu gì mà để kẻ địch xông vào tận cấm địa của chúng ta, còn giết một thủ thư nữa chứ” Vừa nói hắn vừa nghiến răng ken két, không kìm được cơn thịnh nộ với đám binh lính đang run như cầy sấy bên dưới.
“Dạ.. dạ.. không hiểu bọn chúng vào kiểu gì mà thần không biết quỷ không hay, bọn em luôn túc trực trước cổng cả ngày hôm nay không dám có sai sót, mong anh.. anh tha tội” Một người bên dưới kia không chịu nổi quỳ rạp xuống tưởng chừng sợ đến mức có thể ngất đi.
“Đầu bọn mày làm từ đất à hay tai cũng bị điếc luôn rồi, cả một khu vực bị phá hủy nặng đến mức như thế chứng tỏ đã có một trận giao chiến ác liệt, vậy mà không nhận ra được chuyện gì?” Đôi tay của người kia nắm chặt thiếu điều chỉ lập tức xông tới đấm cho đám người tội nghiệp bên dưới bầm dập.
Cố gắng bình tĩnh, hắn ta hỏi:
“Có tìm thấy dấu vết của kẻ xâm nhập không”
“Bọn em tìm thấy chất dịch đen kịt bị bắn ra xa cách khu vực ấy mấy mét, kết cấu và màu sắc hoàn toàn giống thủ thư nhưng không hiểu vì sao mà các tế bào đã hóa lỏng không thể tái tạo lại được” Đám binh lính lí nhí nói.
“Thủ Thư là sinh vật cực kì khó bị tiêu diệt, bất kì đòn tấn công vật lý lẫn phép thuật nào vào nó đều vô dụng, có thể nói là bất tử. Mạnh như vậy nhưng nó cũng có một yếu điểm chí mạng đó là thuộc tính thánh” Nhắc tới đây mặt hắn sa sầm lại dường như đã nhớ tới chuyện gì đó.
“Ngoại trừ ả đàn bà của Bạch Liên Đình trên thế giới này không thể còn tồn tại ai mang sức mạnh thanh tẩy của thánh.. Ta đã hiểu rồi chúng mày lui xuống trước đi, cử chi đoàn ba tăng cường giám sát thư viện, tuyệt đối không được để ai lại gần” Hắn ra lệnh, đôi tay huơ huơ trong không khí.
“Rõ” Đám người kia như được giải thoát nhanh chóng lui xuống.
Hắn nhắm mắt, cơ thể ngả về đằng sau đoạn lẩm bẩm một mình:
“Sen trắng cái quái gì chứ rõ ràng là kì đà cản mũi, Huyết Kị chúng ta có ngày sẽ khiến bọn giả nhân giả nghĩa như các ngươi sống không bằng chết”