Chương 6 - Chương 6
Khi tôi tỉnh dậy lần nữa, phòng bệnh một mảnh trắng xóa.
“Cố Mộ Vũ…” Tôi giùng giằng đứng dậy.
Người đàn ông bên giường bệnh ấn tôi xuống: “Chị dâu, tình trạng hiện tại của chị không thể cử động lung tung được.”
Là Chu Hiểu Nhạc.
Xe của hắn chạy theo phía sau và đã cứu Cố Mộ Vũ và tôi. Hắn đưa chúng tôi rời khỏi hiện trường vụ t-a-i n-ạ-n và đưa đến bệnh viện.
“Cố tổng vẫn đang c-ấ-p c-ứ-u,” hắn nói, “Chị dâu nhất định không được kích động, nếu không anh ấy sẽ lo lắng.”
Câu cuối cùng đó khiến tôi bình tĩnh lại.
Trong phòng bệnh, Chu Hiểu Nhạc đã kể cho tôi nghe rất nhiều chuyện.
Hắn nói mình sinh ra ở Tây Bắc, vốn dĩ không có mối liên hệ nào với thành phố này.
Cố Mộ Vũ đột nhiên xuất hiện bên cạnh hắn, cùng hắn đi chăn cừu, cùng hắn chơi bóng ở nơi hoang dã và mua thuốc cho mẹ hắn.
Hai người nhanh chóng trở thành bạn tốt của nhau.
Khi đó Chu Hiểu Nhạc chỉ nghĩ Cố Mộ Vũ là một du khách balo đến từ thành phố, mãi về sau khi Cố Mộ Vũ đề nghị tài trợ hắn ra nước ngoài mới biết hóa ra Cố Mộ Vũ là một CEO cực kỳ có tiền.
Cố Mộ Vũ từng làm rất nhiều chuyện kỳ lạ với hắn, chẳng hạn như nhất quyết bắt hắn cho anh v-a-y tiền.
“Anh là một tổng giám đốc lớn, tại sao lại muốn vay tiền của tôi?” Chu Hiểu Nhạc hết sức khó hiểu.
Cố Mộ Vũ kiên trì nài nỉ, cuối cùng Chu Hiểu Nhạc rút hai mươi tệ đưa cho anh ấy mới khiến Cố Mộ Vũ hài lòng chấp nhận.
“Tôi thực sự không biết anh ấy đang làm gì.” Chu Hiểu Nhạc cảm thán với tôi.
Tôi im lặng.
Tôi biết Cố Mộ Vũ đang làm gì.
Trong nguyên tác, hồi trẻ Cố Mộ Vũ còn nghèo khó, Chu Hiểu Nguyệt từng cho Cố Mộ Vũ v-a-y tiền nên đây chính là lý do Cố Mộ Vũ luôn cảm động và nhớ nhung Chu Hiểu Nguyệt.
Thế là Cố Mộ Vũ đã để sự việc này xảy ra với Chu Hiểu Nhạc.
Hệ thống thì thầm vào tai tôi: “Cố Mộ Vũ đã g-i-a-n l-ậ-n.”
“Anh ta đã bỏ ra một số tiền và nhân lực khổng lồ để tìm ra Chu Hiểu Nhạc. Từ một cơ sở dữ liệu khổng lồ, anh ta đã sàng lọc ra một người đàn ông có ngày sinh và tên giống Chu Hiểu Nguyệt.”
“Sau đó anh ta tìm thấy người đàn ông này và khiến quá khứ của anh ta với Chu Hiểu Nguyệt xảy ra lần nữa trên người người đàn ông này.”
“Anh ta chính là đang đ-á-n-h c-ư-ợ-c vào lỗ hổng của hệ thống- bởi vì sự chồng chéo giữa Chu Hiếu Nguyệt và Chu Hiếu Nhạc càng ngày càng cao nên hệ thống sẽ cho rằng hai mẫu vật này là một. Việc vốn dĩ nên làm với Chu Hiểu Nguyệt thì đổi thành làm với người đàn ông này, hệ thống không có cách nào tiến hành c-ư-ỡ-n-g chế trừng phạt anh ta.”
“Mỗi cái cốt truyện chính anh ta đều động tay động chân cải biến đôi chút, chẳng hạn như đến sân bay đón Chu Hiểu Nguyệt về nhà – anh ta mua cho Chu Hiểu Nhạc vé máy bay sớm hơn năm phút.”
“Ví dụ như ở lễ đính hôn anh ta để Chu Hiểu Nhạc đến trước.”
“Mỗi cái chỉ thay đổi một chút thôi, nhưng xâu chuỗi cùng nhau thì cuối cùng anh ta đã thay đổi toàn bộ cốt truyện.”
“Anh ta là người duy nhất trong số rất nhiều người xuyên qua chiến đấu thành công với hệ thống.”
m thanh điện tử lạnh như băng khẽ cảm thán: “Thật là một đối thủ đáng kinh ngạc.”
11.
Cố Mộ Vũ được đưa ra khỏi phòng c-ấ-p c-ứ-u.
Tôi đã trông chừng bên giường bệnh của anh ấy rất lâu.
Đến cuối cùng tôi nằm sấp trước giường bệnh mơ màng ngủ thiếp đi, trong giấc mơ nhớ lại rất nhiều chuyện trong quá khứ của chúng tôi.
Khi tỉnh lại, Cố Mộ Vũ mở to mắt dịu dàng nhìn tôi.
Nước mắt tôi lộp bộp rơi xuống.
“Sao em lại khóc?” Anh mỉm cười đưa tay lau nước mắt cho tôi, đầu ngón tay chạm vào vừa ấm áp vừa thô ráp.
Tôi có một vấn đề muốn hỏi anh ấy.
“Em đã yêu anh được ba năm rồi”, tôi thì thầm, “Còn anh thì sao? Anh đã yêu em bao nhiêu năm rồi?”
Quả nhiên là Cố Mộ Vũ, người đàn ông cực kỳ thông minh này đã hiểu câu hỏi của tôi.
Thật lâu, anh mới khẽ nói.
“Anh không nhớ.” Anh hoảng hốt nói: “Đã quá lâu rồi.”
Nước mắt tôi lại rơi.
Suy đoán của tôi đã đúng.
Đây không phải là lần đầu tiên Cố Mộ Vũ xuyên qua.
“Anh vẫn luôn ở trong kịch bản này, lần nào anh cũng đều muốn cứu em.”
“Nhưng lần nào cũng thất bại.”
“Anh không thể làm bất cứ điều gì làm trái quy tắc, nếu không anh sẽ ngừng tim mà c-h-ế-t.”
“Sau khi anh c-h-ế-t em cũng sẽ bị t-r-ầ-m c-ả-m hoặc xảy ra tai nạn xe cộ – anh vẫn không thể cứu được em.”
Thế là anh ấy lại bắt đầu lại từ đầu.
Cuối cùng, lần này anh ấy nghĩ ra ý tưởng Chu Hiểu Nhạc.
Anh ấy đã thành công.
“An Nhiên, anh đã nói rồi,” anh nói, “Anh sẽ không để em c-h-ế-t.”
Tôi đã khóc đến choáng vàng và bắt đầu nói mê sảng.
“Vậy tại sao ngay từ đầu anh đừng đối xử tốt với em như vậy.” Tôi nói: “Nếu từ đầu anh lạnh lunhg hơn thì có lẽ em sẽ không yêu anh nữa, sau khi anh đến với Chu Hiểu Nguyệt thì em sẽ không bị t-r-ầ-m c-ả-m nữa.”
Anh cười bất đắc dĩ và vuốt ve đầu tôi.
“Đó cũng là một cách.” Anh khẽ nói: “Nhưng anh không thể khống chế được.”
“Anh không thể không chế được muốn đối xử tốt với em.”
“Hơn nữa… Anh đã thất bại quá nhiều lần, trơ mắt nhìn em c-h-ế-t quá nhiều lần, thật ra lần này anh không có lòng tin tuyệt đối.”
“Vì vậy anh nghĩ, khi anh có thể đối xử tốt với em thì anh phải đối xử tốt với em nhiều nhất có thể.”
“Như vậy cho dù thất bại, chúng ta cũng sẽ có được một cuộc sống hạnh phúc – cho dù chỉ có ba năm.”