Chương 8
A Na Gia rất thông minh. Khi còn nhỏ, nàng là đứa trẻ biết rõ nhất sở thích của chủ nhân. Khi vào cung, nàng cũng là người đầu tiên học được tiếng Hán, là người biết giao tiếp với người khác nhất, biết cái gì nên làm, cái gì không nên làm… Nàng vẫn luôn cẩn thận sống với sự thông minh của mình. Nhưng bây giờ để sống, A Na Gia không biết có nên dùng sự thông minh này với Tam hoàng tử không.
A Na Gia nằm trên giường. Tâm trí nàng chỉ toàn Ngọc Kỳ Cách và Long Sơn. Trong trí nhớ của nàng, bọn họ đang chạy trên đại mạc, Ngọc Kỳ Cách vui vẻ cầm tay nàng cười, Long Sơn đang hát. Họ nói rằng mong ba người sẽ luôn như vậy, mãi ở bên nhau… Sau đó khuôn mặt tươi cười của Ngọc Kỳ Cách đột nhiên tràn ngập nước mắt, Long Sơn thì không cử động, người đầy vết thương nằm yên trên giường.
A Na Gia mở to mắt, nàng biết Tam hoàng tử muốn gì, chàng muốn nàng ở lại, muốn nàng đổi chính nàng lấy Long Sơn.
Đêm còn dài, song A Na Gia không muốn đợi thêm một khắc nào nữa. Nàng đứng dậy, cầm đèn đi ra ngoài.
Giấc ngủ của Lý Cánh không thực sự sâu nên đã sớm nhận ra có người nào đó đang nằm trên giường chàng. Chàng còn chưa kịp quay lại đã bị người đó ôm lấy.
Chàng thấy A Na Gia vùi mặt vào lưng mình, rầu rĩ nói: “Điện hạ, ta đến…”
Lý Cánh xoay người lại, kéo A Na Gia ra, mặt không cảm xúc: “Nàng đang làm gì đây? Hiến thân?”
“Không phải”, A Na Gia hôn lên môi Lý Cánh: “Đây là nguyện ý, là ta tình nguyện.”
Lý Cánh nhìn nàng không chút động lòng. A Na Gia biết Tam hoàng tử không tin, nhưng nữ nhân có rất nhiều cách để nam nhân tin tưởng trên giường.
A Na Gia đánh bạo trèo lên người Lý Cánh, nhẹ nhàng đè lên người chàng. Lý Cánh không phản kháng cũng không có trách mắng nàng. A Na Gia lại hôn lên trán chàng, lên mắt chàng, lên môi chàng, sau đó nhẹ nhàng nói: “Điện hạ, ta tình nguyện.”
Lý Cánh giật mình. Chàng chưa từng nghĩ hóa ra hôn cũng có thể động lòng người đến vậy.
A Na Gia nhìn lông mi của Tam hoàng tử run lên, biết chàng đã dao động bèn cởi quần áo chàng và quần áo mình, áp ngực vào người chàng. Nàng cảm nhận được hơi ấm của da thịt kề cận, Lý Cánh cũng cảm nhận được, vì thế giơ tay ôm lấy A Na Gia.
A Na Gia không phải người làm chuyện dang dở nửa vời. Cho dù nàng thấy rất xấu hổ, song vẫn vuốt ve, nắm lấy hạ thân Lý Cánh, nâng người lên, tự đưa vào.
Vừa vào A Na Gia đã có chút chịu không nổi, mềm nhũn cúi xuống thở hổn hển bên tai Lý Cánh. Lý Cánh nghe thấy thì cứng người, âm thanh này với chàng chẳng khác nào xuân dược. Đêm nay chàng không muốn tối nay lại bắt nạt A Na Gia, nhưng đưa vào mà không động thật sự rất khó chịu, chỉ có thể hôn lên trán A Na Gia, nói: “Rồi sao nữa? A Na Gia ngoan, di chuyển đi…”
Không biết có phải ảo giác của A Na Gia hay không nhưng nàng thấy lời nói của Tam hoàng tử dịu dàng như nước. Nàng di chuyển theo bản năng.
A Na Gia vốn dùng lực ở chân, nhưng nàng mất sức quá nhiều. Nàng đổi sang dùng lực ở eo, không ngờ đâm vào sâu hơn nhiều, cơ thể đột nhiên mềm nhũn.
Đây quả là một sự tra tấn chết người với Lý Cánh. Chàng đảo ngược tư thế của hai người, đặt A Na Gia xuống dưới. Chàng nhìn khuôn mặt đỏ bừng của A Na Gia, hỏi nàng: “Có mệt không? Để ta làm, thế nào?”
A Na Gia vòng tay ôm cổ Lý Cánh, giọng nói mềm mại: “Điện hạ nhẹ một chút.”
Lý Cánh hôn nàng, khẽ nói “Được”. Đêm nay chàng “yêu” A Na Gia khác thường, khiến nàng thở gấp, nước bọt trào ra khỏi miệng.
Rất lâu sau Lý Cánh mới dừng lại. Đêm nay hai người chỉ làm một lần nhưng cả hai đều thấy thỏa mãn.
Lý Cánh ôm A Na Gia nằm xuống, nhìn khuôn mặt nàng. Chỉ có mồ hôi, không có nước mắt. Đây là lần đầu tiên A Na Gia không khóc khi họ làm tình.
Đến sáng A Na Gia cảm nhận được có người đang hôn nàng. Ban đầu chỉ hơi ngưa ngứa, song chàng dần dần đi xuống. Sau đó A Na Gia cảm nhận được nhũ hoa của nàng bị ngậm lấy, cảm giác này khiến A Na Gia mở bừng mắt. Nàng khẽ đẩy Lý Cánh, gọi: “Điện hạ.”
Lý Cánh đẩy tay nàng ra, đè bên tai, sau đó tiếp tục nghiêm túc “làm việc”.
A Na Gia khẽ kêu, thở dốc: “Điện hạ, trời sáng rồi…”
“Ừ”, Lý Cánh ngẩng đầu, nhìn nàng, thở dài: “A Na Gia, nàng không biết mình quyến rũ đến thế nào đâu.”
A Na Gia đỏ mặt nhìn chàng, Lý Cánh cười bế nàng đi rửa mặt.
Hai người rửa mặt xong, A Na Gia hầu hạ Lý Cánh mặc quần áo rồi đứng trước gương vấn tóc cho Lý Cánh vấn tóc, song lại buộc quá lỏng lẻo. Nàng ngại ngùng nói: “Nô… Nô chưa từng vấn tóc cho nam nhân nào.”
Lý Cánh cởi dây, cũng không trách mà ngược lại còn để A Na Gia ngồi xuống, nói: “Vậy để ta chải tóc cho nàng.”
A Na Gia hỏi theo bản năng: “Điện hạ đã từng chải tóc cho nữ nhân rồi sao?”
“Đúng là túi giấm nhỏ”, Lý Cánh cười thành tiếng, ghé vào tai A Na Gia nói: “Ta chỉ từng chải tóc cho mẫu thân.”
A Na Gia “À” một tiếng, cảm thấy tai ngưa ngứa.
Lý Cánh búi xong tóc cho A Na Gia, nhìn hai người trong gương, nhẹ nhàng nói: “A Na Gia, nàng thật đẹp.”
“Nô cũng thấy…”
“Suỵt…” Lý Cánh dùng ngón tay khẽ chạm lên môi A Na Gia, nói với nàng: “Nói ‘thiếp’.”
A Na Gia giật mình, nói: “Thiếp… Thiếp cũng cảm thấy điện hạ đẹp.”
Lý Cánh nhéo mũi A Na Gia, sau đó cho người vào vấn tóc cho chàng. A Na Gia đứng bên cạnh ngoan ngoãn học, Lý Cánh nhìn nàng trong gương, khẽ nở nụ cười.
Lý Cánh thu dọn đồ đạc xong đi ra ngoài, A Na Gia đứng ở cửa đưa cho chàng. Lý Cánh nói với nàng: “Chờ ta về.” A Na Gia ngoan ngoãn gật đầu, lời nàng muốn nói vẫn không cất lên.
(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~
[ Nghi Phi: Thế nam phụ lại là đòn bẩy cho quan hệ nam nữ chính à:::)? Khổ thân anh trai. Chương này ngọt thật sự nhỉ
Số chữ của chương này có nghĩa là một đời một kiếp đấy…
Chương 8, 1314 chữ ]