Chương 7
“Tam điện hạ, chuyện ngài ra lệnh ta đã điều tra rồi.”
Lý Cánh dừng tay, hỏi: “Tình hình ra sao?”
Thuộc hạ nói tiếp: “Đầu tháng sau trong cung sẽ có một đội ngựa đến đại mạc.”
Lý Cánh đáp một tiếng “Ừ”.
Thuộc hạ không hiểu ý Tam điện hạ, thận trọng nói tiếp: “Điều kiện của đội ngựa này không tệ, quy mô lớn, chuẩn bị cũng đầy đủ, ngày xuất phát cũng là mùa ấm nhất của đại mạc…”
Lý Cánh ném cây bút xuống đất, thuộc hạ lập tức quỳ xuống, nói: “Tam điện hạ thứ tội, tiểu nhân đáng chết.”
Rõ ràng chàng đang tức giận vô lý. Lý Cánh thở ra, nhắm mắt lại, nói: “Ngươi lui ra đi.”
“Tiểu nhân tuân mệnh.”
Sau khi những thuộc hạ của Lý Cánh rời đi chàng mới mở mắt, nhìn cây bút bị ném xuống đất, dường như đang suy nghĩ điều gì.
A Na Gia đang đắm chìm trong niềm vui sắp được rời đi. Nàng tìm cách liên lạc với Long Sơn, cũng không biết tại sao Long Sơn lại không đến, phong thư nàng nhờ người đưa cũng không được hồi đáp.
A Na Gia có chút lo lắng, buổi tối khi Lý Cánh quay lại nàng ngập ngừng nói nàng muốn đến thăm Long Sơn, không ngờ Lý Cánh thoải mái đồng ý với nàng.
Nhìn bộ dạng vui vẻ của A Na Gia, Lý Cánh cất lời: “Đầu tháng sau sẽ có một đội ngựa đến đại mạc.”
A Na Gia sững sờ, im lặng nhìn Lý Cánh, Lý Cánh cũng nhìn nàng, nói: “Nàng có thể đi theo họ.”
A Na Gia nhào vào ngực Lý Cánh, ôm chàng thật chặt: “Cảm ơn, cảm ơn điện hạ.”
Lý Cánh cũng ôm lại A Na Gia, nói: “Nàng vui là được.”
Sau khi dỗ A Na Gia đi dọn đồ, Lý Cánh gọi Tiểu Đào đến, nói: “Ngày mai đi theo cô nương, đừng để nàng làm việc gì ngốc nghếch, bằng không sẽ bắt ngươi chịu tội.”
Tiểu Đào quỳ dưới đất, run giọng nói “Vâng”.
Hôm sau A Na Gia dậy rất sớm, đang định ra ngoài thì thấy Tiểu Đào đứng ở cửa. Tiểu Đào cười nói: “Ta biết cô nương muốn ra ngoài, người chắc chắn không biết đường, ta đưa người đi.”
A Na Gia quả thật không biết đường nên đồng ý cho nàng ấy đi cùng.
Tiểu Đào dẫn A Na Gia đến Phủ Nội Vụ, A Na Gia đi về phía trước hỏi: “Có thể giúp ta tìm một người được không?”
“Đi đi đi, không thấy người ta đang bận à?”
A Na Gia nhìn kẻ đang ngủ gật trên bàn, lập tức hiểu ra, móc ra mấy thỏi bạc ra đặt lên bàn. Kẻ kia nghe thấy tiếng thì mở mắt, ngẩng đầu hỏi: “Nói, tìm ai?”
“Chàng tên Long Sơn, cũng là một người Hồ giống ta.”
“Người Hồ? Vụ Phủ Nội sao có thể có người Hồ được, ngươi có tìm nhầm chỗ không?”
“Không đâu, chính là chỗ này, ngươi nghĩ lại đi.”
“Thật sự không có, ngươi nhớ lầm rồi.”
A Na Gia lại móc thêm bạc ra, không ngờ kẻ đó lại ngăn nàng lại, nói: “Ngươi có lấy nhiều hơn nữa cũng vậy, không có là không có. Nếu muốn tìm thì ngươi đến tư giáo phương đi.”
“Tư giáo phương là nơi nào?”
“Chính là nơi ‘hầu hạ’ những người quyền cao chức trọng.”
Nhìn nụ cười dâm đãng trên mặt kẻ đó, A Na Gia ném bạc vào mặt hắn, nói: “Ngươi nói bậy, Long Sơn không thể nào ở đó.”
Kẻ đó bị đánh lập tức phát cáu, tức giận nói: “Con chó người Hồ xấu xí, ngươi nóng nảy cái gì!?”
Thấy kẻ đó chuẩn bị ra tay, Tiểu Đào lập tức lấy lệnh bài trên eo ra: “Làm càn!”
Kẻ đó thấy lệnh bài thì lập tức dừng lại, chỉ khom lưng nhặt bạc trên mặt đất: “Thôi, coi như ta xui xẻo.”
Tiểu Đào nói: “Ta nhổ vào, đã được lợi còn lắm điều.”
Tiểu Đào thấy dáng vẻ lo lắng của A Na Gia, hỏi nàng: “Cô nương, bây giờ chúng ta phải làm gì?”
A Na Gia nói: “Tiểu Đào, đến tư giáo phương cùng ta đi.” Cho dù nàng không nghĩ vậy, song nàng không thể bỏ qua bất cứ tin tức gì của Long Sơn.
Khi đến tư giáo phương dùng tiền cũng tiện hơn nhiều. Rất nhanh nàng đã nghe họ nói trước đó không lâu có kẻ đem một người Hồ đến cho tư giáo phương “dạy dỗ”.
Tim A Na Gia đập thình thịch, vội vã hỏi: “Chàng ở đâu?”
Có người đưa các nàng đến một căn phòng. A Na Gia vừa đẩy cửa vào đã thấy Long Sơn đang nằm trên một cái giường cũ nát.
A Na Gia bật khóc chạy đến bên Long Sơn, thấy trên người chàng ta toàn vết roi, đang hôn mê bất tỉnh. Nàng hỏi người đưa các nàng đến đây: “Long Sơn bị làm sao vậy?”
“Mấy ngày trước hắn bị mang đến đây, không chịu nghe lời nên bị đánh đến mức này.”
“Ta muốn mang hắn đi, ta muốn mang hắn đi.” A Na Gia khóc lóc nói.
“Chuyện này thì không được”, người đó ngăn nàng lại.
“Vì sao?”
“Chuyện này… Ta nói thật với ngươi, có một quý nhân vừa mắt Long Sơn, giao cho tư giáo phương dạy dỗ, tháng sau sẽ vung tiền mua hắn, ngươi không mang hắn đi nổi đâu.”
“Bao nhiêu tiền, ta trả!”
“Không phải là chuyện bao nhiêu tiền, người kia là một đại nhân có quyền có thế…”
“Cho dù là ai cũng vậy, ta muốn đi tìm hắn, ta muốn đi…”
“Ngươi đừng mơ, người kia là người của Thuận Thiên Phủ!”
Tiểu Đào đỡ A Na Gia, nói: “Cô nương, người bình tĩnh chút. Bây giờ chúng ta về đã, có thể nhờ điện hạ giúp đỡ.”
Đôi mắt ngập nước của A Na Gia có thần trở lại, nói: “Đúng vậy, ta có thể tìm điện hạ, ta muốn đi tìm điện hạ.”
Đêm đến, Lý Cánh vừa về đến tẩm cung đã thấy A Na Gia đang đứng ngoài cửa.
A Na Gia đợi Lý Cánh một ngày, nhưng khi thật sự thấy chàng lại không dám đi về phía trước, chỉ gọi chàng: “Điện hạ.”
Lý Cánh đi đến ôm nàng, chạm vào bàn tay lạnh ngắt của A Na Gia, thấy A Na Gia khóc đỏ cả mắt, nhíu mày hỏi: “Sao vậy, đã xảy ra chuyện gì?”
A Na Gia lập tức quỳ xuống, nói: “Điện hạ, thứ cho nô mặt dày vô sỉ, cầu xin người, cứu Long Sơn.”
Lý Cánh nhìn A Na Gia quỳ trên mặt đất, hỏi: “Hắn ta bị làm sao?”
“Chàng… chàng đắc tội với kẻ cao quý, không thoát được. Nô thân phận thấp kém không thể cứu chàng, điện hạ, xin người…”
“Người… Người muốn đối xử với nô thế nào cũng được, chỉ xin người…”
A Na Gia còn chưa nói xong Lý Cánh đã bóp cằm nàng, lạnh giọng nói: “Được lắm A Na Gia, nàng đừng khiến ta tức giận. Nàng thật sự đã coi thường ta.”
A Na Gia mở to hai mắt không dám nói lời nào, Lý Cánh ngồi xổm xuống, nhìn nàng, nói: “Nàng nghĩ kỹ đi, nàng muốn nói chuyện với ta thế nào. Nàng thông minh như vậy, nàng biết ta sẽ giúp nàng. Nhưng nàng nghĩ lại xem, nàng muốn nói chuyện với ta như thế nào.”
Nói xong Lý Cánh xoay người rời đi, để lại A Na Gia vẫn đang sững sờ quỳ tại chỗ.
(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~
[ Nghi Phi: Chương này, có vẻ nữ chính hơi tàn nhẫn với nam chính rồi nhỉ…
Ủa, chương này số chữ y hệt chương trước?
Chương 7, 1398 chữ ]