Chương 6
Đến tối Tam hoàng tử mới trở về, chàng chưa cởi quần áo đã ôm lấy A Na Gia. Trên quần áo chàng vẫn mang theo hơi lạnh khiến A Na Gia rùng mình: “Điện hạ, quần áo… rất lạnh.”
Lý Cánh nói: “Được, vậy ta cởi ra.”
Nhưng không chỉ cởi quần áo Lý Cánh mà còn cởi luôn cả quần áo A Na Gia.
Lý Cánh khiến A Na Gia không kiềm chế được mà rên rỉ, Lý Cánh thấp giọng cười: “Sao lại rên rỉ lớn thế, thích hả?”
A Na Gia chỉ có thể thở dốc, nói ngắt quãng: “Nhẹ… Nhẹ chút”
“Không thể nhẹ được, nàng thích như vậy mà”, nói xong Lý Cánh còn đâm sâu hơn, mạnh hơn.
A Na Gia chỉ biết chịu đựng, không thể ngăn cản sự xâm nhập của chàng.
Khi A Na Gia sắp ngất Lý Cánh mới phóng thích, sau đó hôn lên gáy A Na Gia rồi dịch ra.
Lý Cánh lật người A Na Gia lại, thấy khuôn mặt nàng giàn giụa nước mắt. Lý Cánh cúi đầu, muốn hôn nàng lại thấy đôi môi nàng bị mình cắn chảy máu, chỉ có thể vuốt tóc mai nàng, khẽ hỏi: “Nàng có hận ta không?”
A Na Gia nghe chàng hỏi thì cố gắng mở to mắt, muốn nói với chàng: “Không… Không hận, điện hạ.” Dù sao chàng cũng đã cứu Long Sơn, cũng cứu nàng.
Lý Cánh chạm lên mặt nàng, thấy nước mắt nàng đã lạnh, nói: “Được rồi, ngủ đi.”
A Na Gia không cố gắng nữa, nhắm mắt lại.
A Na Gia cho rằng nàng sẽ tiếp tục bị Lý Cánh tra tấn, nhưng không ngờ chỉ có một đêm đó, mấy ngày sau Lý Cánh đều vắng mặt.
A Na Gia đáng lẽ nên cảm thấy nhẹ nhàng, nhưng trong lòng nàng lại thấy nặng trĩu. Nàng cảm thấy đã có gì đó xảy ra, mà đã nhiều ngày trôi qua Long Sơn cũng không đến tìm nàng, dường như trong cung đã xảy ra chuyện gì.
Đến bảy ngày sau, cuối cùng A Na Gia cũng biết đã xảy ra chuyện gì.
Đêm hôm đó, A Na Gia lên giường đi ngủ sớm, không ngờ nửa đêm lại bị đánh thức. Nàng còn chưa kịp phản ứng đã bị đè xuống, tiến vào.
A Na Gia hoảng sợ, hỏi: “Điện hạ, là người sao?”
Lý Cánh không trả lời, chỉ bóp cổ A Na Gia, mạnh mẽ đi vào từ phía sau.
Không giống như mọi lần, Lý Cánh khẩn trương lại có chút tàn nhẫn, A Na Gia chịu không nổi, sờ bàn tay Lý Cánh để trên cổ nàng, cầu xin: “Điện hạ…”
“Gọi tên ta”, Lý Cánh lạnh lùng nói.
“Lý Cánh… Lý Cánh… A… Đau quá, điện hạ, đau quá”, A Na Gia gọi tên chàng, chàng lại càng mạnh bạo hơn.
Khi Lý Cánh hoàn toàn kết thúc A Na Gia cảm thấy miệng nàng đau, cổ nàng đau, chân tay nàng đau, bên dưới lại càng là đau.
Lý Cánh nhìn cơ thể trắng như tuyết của A Na Gia đỏ ửng, thở dài, gục vào cổ A Na Gia: “Xin lỗi, làm nàng bị thương rồi.”
A Na Gia không có sức nói chuyện, Lý Cánh tự nói tiếp: “Nàng biết không? Mẫu thân ta đã qua đời.”
A Na Gia nghe thấy chàng cười nói: “Nàng cuối cùng cũng được tự do…”. Nàng thấy cổ mình ươn ướt.
A Na Gia cố sức giơ tay lên ôm Lý Cánh. Chàng cười, nói: “Được rồi, A Na Gia, ta cũng để nàng đi, được không?”
A Na Gia sửng sốt, Lý Cánh ngẩng đầu lên, thấp giọng hỏi nàng: “Ta thả nàng đi, được không?”
Những giọt nước mắt A Na Gia nhịn cả đêm cuối cùng cũng rơi xuống, nàng khẽ gọi: “Điện hạ…” Sau đó Lý Cánh hôn nàng.
Ngày hôm sau, ánh sáng chiếu vào khiến A Na Gia tỉnh lại. Tiểu Đào vui mừng nói nói: “Cô nương, người tỉnh rồi?”
A Na Gia muốn đứng dậy, lại bị Tiểu Đào ngăn lại: “Cô nương, người đừng ngồi dậy vội. Thái y vừa tới, nói người cần nghỉ ngơi nhiều hơn.”
A Na Gia không nghe được Tiểu Đào đang nói gì, chỉ sốt ruột hỏi Tiểu Đào: “Điện hạ đâu?”
Hỏi xong, dường như A Na Gia cảm nhận được điều gì, nhìn về phía cửa, vừa đúng lúc Lý Cánh bước vào.
Tiểu Đào ngầm hiểu, đứng dậy ra khỏi phòng.
Lý Cánh bưng một chén thuốc đến, nói: “Thế nào, khá hơn chút nào chưa?”
A Na Gia gật đầu, bị đút uống một ngụm thuốc, đắng đến mức nhăn mặt, nói theo bản năng: “Đắng quá…”
Lý Cánh nói: “Xin lỗi, lần sau sẽ không để nàng chịu đắng như vậy nữa.”
A Na Gia lắc đầu, nói: “Không sao đâu, điện hạ”, lại ngoan ngoãn uống hết thuốc. Lý Cánh đặt bát thuốc xuống, vừa quay đi đã bị nàng túm tay áo.
“Điện hạ… Tối qua người nói… Nói sẽ thả ta đi, là thật phải không?”
Lý Cánh sững sờ, nhìn ánh mắt mong đợi của A Na Gia, cầm chiếc khăn nàng vừa lau thuốc ở khóe miệng, nói: “Ta sẽ sắp xếp.”
A Na Gia cười, nói: “Cảm ơn điện hạ.”
“Được, nghỉ ngơi cho tốt, ta có chuyện cần làm.”
“Điện hạ đi thong thả.”
Những ngày tiếp theo A Na Gia đều rất vui. Lý Cánh cảm thấy đây là khoảng thời gian A Na Gia cười nhiều nhất từ khi chàng đem nàng về.
Hôm ấy Lý Cánh đang đọc sách ở thư phòng, A Na Gia đứng bên cạnh. Thật ra tâm trí Lý Cánh đã không còn để trong sách nữa, nhìn A Na Gia ngoan ngoãn đứng ở một bên, Lý Cánh ho khan một tiếng.
“Làm sao vậy, điện hạ, người muốn uống trà không?”
“Khụ… À, ta đang đọc sách, trong sách nói tên người Hồ cũng như tên người Hán, đều có ý nghĩa. Ta đang nghĩ, vậy tên nàng có nghĩa là gì?”
A Na Gia nói: “Tên của ta ấy à, nghĩa là ‘quan tâm, mong nhớ’. Từ khi còn nhỏ ta đã phải sống xa cha mẹ nên họ mới đặt cho ta cái tên này.”
Lý Cánh nói nhỏ: “Là ‘mong nhớ’ à…”
A Na Gia không nghe thấy Lý Cánh nói gì, chỉ đưa cho Lý Cánh một ly trà, cười nói: “Điện hạ, trà, giải khát.”
Lý Cánh nhận tách trà, lại nắm tay A Na Gia kéo nàng vào lòng, không để nàng giãy giụa. Lý Cánh nói: “Ta sẽ không quên nàng.”
A Na Gia nghe thấy chàng nói thì cũng không làm gì nữa, nói: “Ta cũng sẽ không quên điện hạ, đại ân đại đức của điện hạ ta sẽ vĩnh viễn khắc ghi.”
Lý Cánh nghe nàng thì cười thành tiếng, hỏi: “Ta như vậy cũng được coi là ‘đại ân đại đức’ à?”
“Đúng vậy”, A Na Gia trả lời thật lòng, không phát hiện mình lại rơi vào bẫy rập.
Lý Cánh nhẹ nhàng cởi đai lưng của A Na Gia, cười nói: “Vậy bây giờ nàng báo ân đi.”
A Na Gia không phản kháng, ngoan ngoãn để Lý Cánh tiến vào. Chàng nghĩ đến lần trước, sờ chỗ đùi nàng, hỏi: “Còn đau không?”
A Na Gia thở hổn hển lắc lắc đầu, Lý Cánh hôn nàng, bắt đầu chậm rãi chuyển động.
Lý Cánh nhìn đôi mắt xanh biếc ngấn nước của A Na Gia, nhất thời không biết làm sao.
(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~
[ Nghi Phi: Đoạn mà nam chính gục đầu vào cổ nữ chính khóc với đoạn nữ chính muốn rời đi ta kiểu… Tim như thắt lại, thương thật sự. Nhưng sau nữ chính cũng không rời đi._.
Chương này còn dài hơn chương trước, nhưng ta làm có 45′, thật là năng suất mà. (Lúc beta: Ừ, nhanh. Tốc độ hiện tại của ta là tầm 1700 chữ trong khoảng 1 tiếng 10 phút)
Chương 6, 1398 chữ ]