Chương 5
A Na Gia không rời đi nữa, trở thành nữ nhân của Tam hoàng tử. A Na Gia dễ dàng tiếp nhận sự thật này, Long Sơn không sao là được.
Sau đêm đó, Tam hoàng tử nói cho nàng Long Sơn đã được thả, giờ đang làm việc ở Phủ Nội Vụ.
A Na Gia yên lòng, sau đó chuyên tâm hầu hạ Tam hoàng tử. Từ sau đêm đó mọi việc của Tam hoàng tử đều do A Na Gia làm. Thật ra A Na Gia vốn là thị nữ, hầu hạ người khác cũng không sao cả, chẳng qua bây giờ phải làm thêm một chuyện mà thôi.
“Ưm… A…”
“Xin… xin người, tha cho nô…”
Nữ nhân có làn da trắng như tuyết nằm trên bàn đầy bảo vật bị nam nhân quấn lấy, khuôn mặt nàng chỉ toàn mồ hôi và nước mắt.
Vốn dĩ nàng chỉ đang hầu hạ Lý Cánh viết chữ, mài mực cho chàng thôi. A Na Gia không ngờ mọi chuyện lại trở thành thế này.
“A Na Gia… Ngoan nào, đừng kẹp chặt như vậy. Không phải nàng bảo ta tha cho nàng sao, không muốn kết thúc nhanh?”
A Na Gia đáp lại chàng một cách vô thức, chỉ có thể nghe lời mà thả lỏng, không ngờ chàng còn đâm sâu hơn.
“A… Điện hạ lừa người.”
Chàng hôn trán A Na Gia: “Bảo bối, là do nàng quyến rũ ta.”
Thể A Na Gia không tốt đến vậy, không kiểm soát được mềm cả người đi, song lại bị Lý Cánh kéo lên, mạnh mẽ tiến vào.
A Na Gia nói: “Ư… Điện hạ nhanh lên, ban ngày… sẽ có người.”
Lý Cánh thấp giọng cười: “Sẽ không có ai, mà cho dù có, nơi này là địa bàn của ta, bọn họ cũng không dám vào.”
A Na Gia nói không nên lời, Lý Cánh ôm nàng, ghé vào tai nàng: “Không lấy cớ nữa à?”
A Na Gia mở mắt ra, thở hổn hển: “Nô không có a, điện hạ… A…”
Lý Cánh lại đâm sâu tận đáy, nói: “Nói dối.”
Sau khi Lý Cánh phóng thích xong A Na Gia đã không còn chút sức lực nào, nghe chàng gọi người chuẩn bị nước, sau đó được bế lên giường.
Lý Cánh nhìn bộ dạng lười biếng của nàng, cười nhẹ hôn lên trán nàng: “Sao nàng lại đáng yêu đến thế, hả?”
A Na Gia chỉ ậm ừ, Lý Cánh lại bắt đầu hôn nàng, bàn tay đưa xuống thấy nhớp nháp. Lý Cánh cảm thấy mình lại cứng rồi, A Na Gia cũng cảm nhận được, dùng hết sức giơ tay đẩy Lý Cánh, nói: “Điện hạ, đi tắm…”
Lý Cánh thở hắt ra: “Được, chúng ta đi tắm.”
Nhưng A Na Gia không ngờ ở nơi chật hẹp như vậy, nàng lại bị Lý Cánh ôm chặt, làm một lần nữa.
Dù sao A Na Gia cũng mới vào cung, thật sự không chịu nổi dục vọng mãnh liệt của Lý Cánh. Cũng may Lý Cánh bị bệ hạ triệu đi, cuối cùng nàng cũng có thể nghỉ ngơi một chút.
Tiểu Đào nhìn bộ dạng “ngồi nằm không yên” của A Na Gia, hỏi: “Cô nương, người làm sao vậy?”
A Na Gia đỏ mặt, nói: “Không… Không sao.”
Tiểu Đào nhìn vết hôn rõ ràng trên cổ A Na Gia, dường như đã hiểu ra điều gì. Nàng cầm một thứ đến đưa cho A Na Gia, nói: “Cô nương, người dùng thứ này đi.”
A Na Gia biết Tiểu Đào đã hiểu, đành nói: “Cảm ơn ngươi, Tiểu Đào.”
“Không có gì, là chuyện nô tỳ nên làm. Vậy nô tỳ ra ngoài trước.”
“Được.”
A Na Gia nhìn hộp thuốc trên tay. Khi nàng còn đang do dự, bên ngoài cửa sổ đột nhiên có tiếng động.
Chỉ một tiếng động, A Na Gia cũng không để ý. Nhưng rất nhanh lại có một âm thanh y hệt, dường như A Na Gia cảm nhận được điều gì, đứng dậy mở cửa sổ. Vậy mà nàng lại nhìn thấy Long Sơn.
Long Sơn thấy nàng, nở nụ cười thật tươi, khẽ gọi nàng: “A Na Gia…”
Nước mắt A Na Gia rơi xuống, nghẹn ngào nói không nên lời.
Long Sơn đẩy cửa sổ vào trong, ôm lấy A Na Gia, nói: “A Na Gia, ta rất nhớ muội, ta cho rằng ta không thể gặp lại muội nữa.”
A Na Gia cũng ôm chặt Long Sơn, nức nở: “Ta cũng vậy.”
Khi hai người bình tĩnh lại, A Na Gia mới nhớ ra: “Long Sơn, sao huynh biết ta ở đây?”
Long Sơn nhìn A Na Gia, nói: “Đêm đó ta bị người ta bắt được, nhưng không lâu sau ta đã được thả ra, họ nói là ta không bị nghi ngờ nữa, nhưng ta biết chuyện không thể đơn giản như vậy. Ta có hỏi thăm mấy lần, hóa ra là mệnh lệnh của Tam hoàng tử…” Long Sơn không nhìn A Na Gia, nói tiếp: “Ta còn nghe được, đêm đó Tam hoàng tử mang một nữ nhân về… Ta nghĩ…”
“Ta liền đến đây xem, không ngờ nghe được tiếng muội, hóa ra muội thực sự ở đây.”
A Na Gia hơi giật mình nhìn Long Sơn, Long Sơn nhìn nàng, vội vàng nói: “Không, không, ta cảm thấy ta vô dụng, hôm đó ta không nên đồng ý bỏ trốn với muội, ta không nên để cho muội gánh vác những chuyện này.”
“A Na Gia, trách ta đi, là ta sai”, Long Sơn lại ôm lấy A Na Gia.
A Na Gia khẽ dựa vào ngực Long Sơn, nói: “Có trách cũng trách ta không làm được gì, Long Sơn, người ta chạm phải là Tam hoàng tử, ta không thể đi được.”
“Không, ta sẽ tiếp tục nghĩ cách, ta mang muội đi, chúng ta phải về nhà.”
A Na Gia ngẩng đầu nhìn Long Sơn, nói: “Ta tin huynh, nhưng Long Sơn, đừng bốc đồng, được không?”
Long Sơn ôm chặt A Na Gia, nói: “Được, ta sẽ không bốc đồng, ta sẽ chuẩn bị vẹn toàn, ta sẽ đưa muội đi một cách an toàn.”
A Na Gia nắm lấy tay Long Sơn, Long Sơn cũng nắm lấy tay nàng, Chỉ cần họ còn bên nhau, chỉ cần họ còn sống thì sẽ có hy vọng.
Long Sơn ở lại một lúc, A Na Gia cảm thấy không an toàn nên thúc giục chàng ta đi, Long Sơn nói: “Yên tâm, ta đã quan sát, ở đây chỉ có hai thủ vệ trước cửa, rất ít người.”
“Vậy cũng không an toàn, huynh đi nhanh.”
“Được, nghe nàng, A Na Gia… Lần sau gặp lại.”
A Na Gia nhìn Long Sơn, nói: “Được, hẹn lần sau gặp.”
Long Sơn đi rồi, A Na Gia vỗ ngực, cảm thấy bản thân như đã sống lại.
(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~
[ Nghi Phi: Ta vẫn phân vân lắm lắm, là “Ân” trong cổ thì nên để như nào?… Hiện thì cứ dịch là ừ ờm ừm các thứ, cổ có vẻ hơi kỳ._. Hiện ra đang để là “được”. Mọi người thấy sao?
Lúc dịch ta đúng kiểu ôi dồi ôi ôm nhau cái gì đấy, bỏ ra, bỏ raaaa. Ta đã đổi lại xưng hô, lúc trước ta để huynh muội, giờ đổi lại chàng – ta. Cho dễ gây hiểu nhầm:)) Nữ chính không yêu nam phụ đâu, vẫn coi nam phụ là anh trai thôi. Nhưng mà đọc thì vẫn khó chịu, má. (Và sau đó khi beta thì ta lại đổi hết thành huynh muội:) Như là đa nhân cách vậy)
Chương 5, 1256 chữ ]