Chương 10: [H]
A Na Gia trên giường luôn ngoan ngoãn, trừ khi làm mạnh lắm nàng mới đẩy người Lý Cánh.
Lý Cánh rất hưởng thụ bộ dạng ngoan ngoãn của A Na Gia. Chàng sẵn sàng chịu đựng chỉ làm nàng thật chậm, hôn nàng, xoa nhũ hoa của nàng.
A Na Gia cũng cảm thấy rất thoải mái, khẽ rên rỉ, nhìn chàng bằng đôi mắt xanh biếc. Lý Cánh đột nhiên cảm thấy không thể nhịn được, bóp eo A Na Gia, dùng sức đâm không ngừng vào nơi sâu nhất.
Lý Cánh càng đâm càng sâu, giọng A Na Gia cũng cao lên, song không ngăn nổi Lý Cánh.
Lý Cánh thấy đôi mắt A Na Gia đã ngân ngấn nước thì muốn xem A Na Gia có thể chịu đựng được đến mức nào. Chàng ôm nàng ngồi dậy, tư thế nữ trên nam dưới khiến Lý Cánh có thể vào tận sau bên trong. A Na Gia bị căng đến khó chịu, mềm người ôm Lý Cánh, thở dốc bên tai chàng.
Lý Cánh thấy tai ngưa ngứa, đẩy nhanh về phía trước, dùng sức ma sát bên trong A Na Gia. Nàng bị làm đến mức run rẩy, thở hổn hển. Lý Cánh cười xấu xa hỏi: “Có mệt không, bảo bối?”
A Na Gia biết chàng chơi xấu, khẽ cắn bả vai Lý Cánh, thở hổn hển nói: “Ư… Điện hạ, điện hạ hư nhất.”
Lý Cánh cười hôn mặt nàng, nói: “Thật không? Nhỡ đâu còn hư hơn thì sao?”
Thấy A Na Gia không có phản ứng, Lý Cánh lại làm thêm một lần nữa. Chàng lật người nàng lại, tiến vào từ phía sau, sau đó vòng tay từ sau ra xoa nhũ hoa nàng. Tư thế này quá tuyệt, Lý Cánh đâm vào khiến da thịt hai người chạm vào nhau kêu “bạch bạch”, cũng khiến A Na Gia hét lớn hơn nữa…
A Na Gia nghe những âm thanh trong phòng, thẹn đến mức vùi đầu vào chăn gấm. Nàng cúi đầu khom lưng lại càng tạo điều kiện cho Lý Cánh dùng sức đâm vào trong miệng nhỏ. A Na Gia bị kích thích co lại, Lý Cánh cũng bị kích thích, trong tư thế này phóng ra. Xong việc chàng ôm A Na Gia, hôn lưng nàng cười nói: “Bảo bối, nàng thật là quyến rũ.”
A Na Gia đỏ mặt, nói: “Điện hạ, ra ngoài đi.”
Lý Cánh không đồng ý, chỉ nói: “Ta ôm một lát.”
Nhưng ôm một hồi Lý Cánh lại lớn lên. A Na Gia thấy căng trướng, nói: “Điện hạ lại gạt người.”
Lý Cánh hôn nàng, nói: “Nàng cũng muốn phải không?”
“Thiếp không giống như điện hạ…”
Lý Cánh đâm nàng thật sâu, nói: “Ta như thế nào?”
“Ưm… Thiếp không nói…”
Lý Cánh khẽ cười trầm thấp: “Được, không nói, chúng ta làm.”
Trận chiến này diễn ra rất lâu, cả người A Na Gia dính nhớp, mệt đến mức mắt cũng không mở nổi nhưng vẫn cố nói: “Bẩn quá, ta muốn đi tắm.”
Lý Cánh nói: “Xin ta đi”, A Na Gia kéo tay áo chàng. Lý Cánh chống trán lên trán nàng, nói: “Không đủ.”
A Na Gia ngẩng đầu, hôn lên môi Lý Cánh, nhìn chàng: “Điện hạ…”
Lý Cánh cười nói: “Thật quyến rũ mà.” Sau đó cho người chuẩn bị nước, ôm nàng đi tắm.
Sau khi tắm rửa sạch sẽ Lý Cánh mặc quần áo cho A Na Gia, ôm nàng ngồi trên giường, lâu lâu lại vuốt tóc nàng.
Ngay sau đó Tiểu Đào đi vào, không dám ngước mắt, bưng một cái mâm vào: “Cô nương, thuốc.”
A Na Gia đứng dậy, tóc nàng tuột khỏi tay Lý Cánh. Chàng nhìn A Na Gia ngửa đầu uống hết thuốc trong chén, xoa tay.
Sau khi đám người rời đi, Lý Cánh lại ôm A Na Gia, hỏi nàng: “Có đắng không?”
A Na Gia nói: “Có chút.”
“Vậy thì đừng uống.”
A Na Gia sững sờ. Lý Cánh xoa đầu nàng, nhìn mắt nàng, nói: “Sinh một đứa trẻ có đôi mắt giống nàng cũng không tồi.”
A Na Gia không biết trả lời thế nào. Lý Cánh thở dài, nói: “Dọa nàng rồi sao? Ta đùa thôi.”
“Điện hạ…”
“Không sao, bây giờ không phải thời điểm thích hợp để ta có con, ngủ đi.”
(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~
[ Nghi Phi: Nó lại kiểu nửa thật nửa đùa à? Muốn bỏ xừ chứ gì, cứ giả vờ mãi.
Ơ, sao chương này ngắn đột xuất…?
Chương 10, 840 chữ ]