Tác Oai Tác Quái Ở Sư Môn, Ta Được Nam Chính Thầm Thương Trộm Nhớ - Chương 33: Tình tiết không được phép xuất hiện trong cốt truyện
- Trang Chủ
- Tác Oai Tác Quái Ở Sư Môn, Ta Được Nam Chính Thầm Thương Trộm Nhớ
- Chương 33: Tình tiết không được phép xuất hiện trong cốt truyện
Gió mát mưa bụi, giai nhân độc hành, vốn là một màn tương phùng lãng mạn, thế mà Hạ Tri Châu vừa ngã dập mông một cái đột nhiên biến thành án giết người.
Trong lúc tiếng gào thảm thiết “Cứu mạng với! Giết người rồi!” vẫn còn quanh quẩn trong gió, đột nhiên mọi người nghe thấy một giọng nói nghe như giọng phát thanh viên nam. Giọng nói kia nghe vô cùng hồn hậu trong sáng, giống hệt giọng đọc trong các phim tài liệu, mỗi tội vang lên bất thình thình nên nghe như sấm sét giữa trời quang.
“Gió hiu hiu thổi, mưa mênh mang, đình đài lâu các chìm trong màn mưa bụi. Gặp nhau ở bờ đê, là nước mắt của ai lay động lòng ai, là ai vươn tay trao nàng dịu dàng cả đời. Bàn tay thon dài đẹp đẽ kia gần trong gang tấc, nàng cười thẹn thùng, nhẹ nhàng nắm lấy…”
Giọng nam đọc đến đây thì bỗng tạm dừng, nối tiếp sau đó là một tiếng hét vô cùng hốt hoảng: “Quần què gì thế? Người đâu rồi?”
“Đây là lời dẫn truyện được thiết kế sẵn trong tháp Phù Đồ.” Trịnh Vy Ỷ chớp chớp mắt thấp giọng giải thích: “Tầng tháp nào khó quá thì sẽ có lời dẫn truyện để gợi ý cho các đệ tử công tháp.”
Thế nhưng Hạ Tri Châu đã dùng chính bản thân mình để chứng minh cho câu: “Chỉ cần tôi hành động đủ nhanh thì gợi ý sẽ không theo kịp tôi.” Vậy là lời dẫn truyện trong tháp Phù Đồ bị tên này làm cho ngu luôn.
Thấy cô nương kia sắp bay xuống sông, Hạ Tri Châu vội vàng bò dậy từ mặt đất: “Đừng, đừng gấp, ta vẫn còn có thể cứu vãn!”
Nếu đến lời dẫn truyện cũng coi trọng cô nương áo xanh kia thì chứng tỏ nàng ta là người rất quan trọng. Nếu nàng ta hương tiêu ngọc vẫn thì chỉ sợ công cuộc công tháp của bọn họ cũng tan thành mây khói. Huống chi hắn là một mỹ thiếu niên thiên chân vô tà, hắn còn trẻ thế này không thể cõng cái danh giết người trên lưng được!
Hạ Tri Châu nhanh chóng quyết định, hắn nhảy từ trên bờ xuống không chút do dự. Cũng may cái bánh hành boa rô chiên dầu này rất bắt mắt, hắn không cần phí nhiều sức lực đã nhìn thấy được vạt áo xanh đang không ngừng vùng vẫy trong nước, nhìn không khác gì cái bánh đang dập dềnh trong chảo dầu sôi sùng sục, hắn càng nhìn càng thấy đói bụng.
Tuy rằng hắn không đáng tin cậy lắm nhưng dù sao việc này cũng liên quan đến mạng người, thêm nữa phần lớn kiếm tu có thể lực ưu việt, không chỉ bơi lội mà lặn cũng rất giỏi. Thế nên chờ đến khi đám Ninh Ninh chạy đến nơi thì Hạ Tri Châu đã cứu được cô nương kia lên bờ.
Cô nương kia mặt xám như tro, không biết là do bị sặc nước hay quay lâu quá nên chóng mặt, nói tóm lại là trông nàng đang hết sức thê thảm, làm gì còn nửa phần bóng dáng ta thấy mà thương ban nãy. Vừa nhìn thấy Hạ Tri Châu, nàng vừa nôn nước trong bụng ra vừa hoảng loạn lùi về phía sau, mắt rơm rớm lệ.
Giọng dẫn truyện này có vẻ là một AI không được thông minh cho lắm. Thế nên khi nhìn thấy tình cảnh quái dị trước mắt không theo như kịch bản đã chuẩn bị sẵn, nó đành lựa chọn một đoạn dẫn phù hợp với tình cảnh hiện tại nhất để đọc: “Nàng bị ướt sũng từ đầu đến chân, trông vừa yếu đuối vừa đáng thương. Có lẽ là kiếp trước gieo duyên, kiếp này lĩnh quả, khoảnh khắc đầu tiên khi nhìn thấy hắn, nước mắt đã ướt nhẹp đôi bờ mi của nàng.” Kết hợp với giọng đọc là BGM tiếng đàn chậm rãi, nghe rất phù hợp với tình cảnh hiện tại. Nhưng Ninh Ninh thấy lời dẫn phù hợp nhất lúc này hẳn phải là: “Thiếu nữ xinh đẹp thoát chết ngoạn mục nhưng cuối cùng vẫn không thoát khỏi bàn tay của hung thủ giết người mưu mô xảo quyệt. Hai người nhìn nhau, nàng kinh hoàng đỏ cả mắt do bị hắn doạ suýt khóc.”
– Xin lỗi, bánh hành boa rô… à cô nương này.
Trịnh Vy Ỷ suýt chút nữa bị Hạ Tri Châu tẩy não, nàng gắng sức nuốt chữ “chiên” vào trong cổ họng, hơi nghiêm mặt: “Ta là đệ tử của môn phái tu đạo, vị sư đệ này của ta hành sự lỗ mãng, đắc tội cô nương, xin cô nương lượng thứ.”
– Lượng thứ?
Cô nương áo xanh tức mà không có chỗ xả, giọng nói vừa run rẩy vừa nghẹn ngào: “Hắn vừa đá ta rơi xuống sông đấy! Không được, các người mau bồi thường đi!”
Vừa nghe người ta đòi bồi thường, mặt Hạ Tri Châu tức khắc tái mét.
Ai cũng biết hắn là một tên kiếm tu ham chơi, tuy rằng tu vi hắn không cao nhưng lại yêu quý cây kiếm của mình như vợ, cả ngày chỉ lo trang trí cho bội kiếm của mình. Hơn nữa hắn lại thích những thứ mới mẻ, mua về một đống kiếm phổ không có tác dụng gì mấy, thế nên tiền trong túi cũng chẳng có bao nhiêu. Bảo hắn bồi thường, đòi tiền thì không có, nhưng mà mấy quyển kiếm phổ kiểu “Kiếm pháp mắt đưa mày lại”, “Ba ngày học cách bước đi như bọ ngựa”, “Nỗi buồn của sương, niềm vui của lửa*” thì có một đống.
(*Nguyên văn: 《霜之哀伤火之高兴》, trong đó “霜之哀伤” là tên của một thanh kiếm trong game “World of Warcraft”, có nghĩa là “nỗi buồn của sương”, sau đó người chơi game này đã tự sáng tạo ra “niềm vui của lửa” để đối xứng với cái tên của thanh kiếm trên.)
Trịnh Vy Ỷ có kỹ năng giao tiếp tốt lập tức tiếp lời: “Cô nương muốn đền tiền sao? Ta xuống núi hơi vội, trên người chỉ mang mỗi mấy trăm linh thạch, chỉ sợ cô nương sẽ không hài lòng.”
Hạ Tri Châu nghe vậy thì cười lạnh. Mấy trăm linh thạch mà thôi, đối với hắn đấy đâu phải là tiền.
Đấy là mạng sống của hắn!!!
Trời xanh chứng giám, nguyên nhân quan trọng nhất hắn đồng ý vào tháp Phù Đồ với Ninh Ninh chính là muốn kiếm tiền. Không ngờ được là còn chưa lụm được bảo bối nào thì mình đã tán gia bại sản rồi.
Hắn thấp thỏm trong lòng, lại nghe cô nương áo xanh kia khàn giọng nói: “Ta không cần tiền. Các ngươi thật sự là người tu đạo sao?”
Trịnh Vy Ỷ gật đầu: “Đúng vậy.”
Danh tiếng của Huyền Hư Kiếm Phái rất lớn, nhiều khi nói thân phận thật ra có khi lại gặp hoạ trời ơi đất hỡi, thế nên nàng khiêm tốn bổ sung một câu: “Tuy rằng bọn ta đến từ môn phái nhỏ nhưng nếu cô nương có chuyện gì khó xử thì có thể nói thẳng đừng ngại.”
– Cho dù là môn phái nhỏ thì đệ tử cũng phải có trách nhiệm hàng yêu trừ ma, cứu giúp chúng sinh. Bây giờ ta là chủ nợ của các vị, nếu ta muốn nhờ các vị giúp đỡ, các vị không thể thoái thác trách nhiệm được có đúng hay không?”
Nàng vừa dứt lời, bốn người đều tỉnh táo lại.
Cũng may tháp Phù Đồ không quá keo kiệt, tuy rằng mọi sự bị Hạ Tri Châu làm rối thành một mớ bòng bong nhưng nó vẫn không so đo mà đưa cho bọn họ gợi ý. Nếu cô nương áo xanh này là nhân vật quan trọng thì việc mà cô ấy muốn nhờ giúp đỡ chắc chắn có liên quan chặt chẽ với cốt truyện chính trong tầng tháp này.
Thấy đám người không từ chối, cô nương áo xanh hít sâu một hơi rồi đưa tay lau qua khuôn mặt của mình, đến lúc tay áo buông xuống thì đã không phân biệt được vệt nước trên mặt rốt cuộc là nước mắt hay là nước mưa. Nàng nhìn qua có vẻ chưa trải sự đời, hẳn là một tiểu thư nhà giàu, đôi mắt tràn ra vẻ ngây thơ và quen được sống nuông chiều: “Ta tên là Trần Lộ Bạch. Lần này ta muốn nhờ các vị ra tay giúp đỡ là bởi vì trong phủ đã xảy ra chuyện lạ.”
Nàng không dùng từ “nhà” mà dùng từ “phủ”. Xem ra vị tiểu thư tên Trần Lộ Bạch này xuất thân quả thật không tầm thường.
– Cha ta là huyện lệnh của Nga thành này, trong nhà có một người anh trai…
Trần Lộ Bạch nhặt cái ô che mưa ở dưới gốc cây liễu lên. Khi thoáng nhìn qua Hạ Tri Châu thì mắt giật giật: “Anh trai và chị dâu của ta đã thành hôn được nửa năm, ngày thường hai người hạnh phúc hòa thuận, gắn bó keo sơn. Năm ngày trước, trong phủ đột nhiên có tin đồn, một người giúp việc nửa đêm canh ba đến bên giếng múc nước, nhìn thấy…”
Ninh Ninh chăm chú nghe nàng kể.
– Hắn thấy chị dâu của ta đứng bên cạnh giếng đưa tay ra đằng sau cổ kéo nhẹ một cái, lớp da trên người lập tức bong ra như quần áo vậy!”
Trần Lộ Bạch vừa nói vừa run cầm cập, vẻ mặt vô cùng kinh hoàng: “Mà dưới lớp da kia chỉ còn một bộ xương dính máu thịt lởm chởm. Nó vừa vặn người rắc rắc vừa nhúng lớp da kia vào nước để rửa sạch. Đấy rõ ràng là yêu quái!”
Ninh Ninh và Hạ Tri Châu nhìn nhau, cô nhẹ giọng hỏi: “Nhưng đó chẳng qua cũng chỉ là lời đồn thổi mà thôi. Cô nương nói như vậy có chứng cứ gì để chứng minh không?”
– Các vị có điều không biết. Huynh trưởng của ta có cơ thể thuần âm. Thầy bói nói người có thể chất như vậy đều rất được yêu ma yêu thích.
Trần Lộ Bạch hình như hơi tức giận, nàng nghiến răng nói: “Kể từ khi lời đồn xuất hiện, cha của ta đã mời vị đạo trưởng có uy tín cao nhất trong thành đến. Đạo trưởng lập đàn thi pháp, tuy rằng chưa thể bắt con yêu quái kia hiện ra chân thân nhưng lại có thể làm cho nàng hôn mê suốt một ngày một đêm. Hôm qua sau khi tỉnh lại cũng không thể nói chuyện, hơn nữa vô cùng yếu ớt, chắc là đã bị pháp thuật làm cho bị thương rồi.”
Vừa dứt lời đáy mắt nàng lại hiện lên vẻ mong chờ: “Không biết các vị đã từng nghe nói có truyền thuyết về yêu ma nào giống như vậy chưa?”
Yêu vật trên thế gian nhiều không đếm xuể, bọn họ lại là những đệ tử trẻ tuổi năm nào cũng ở trên núi tu luyện, đương nhiên là sẽ không biết về loại tiểu yêu huyền bí nơi huyện nhỏ như này rồi.
Trong khi mọi người trầm mặc nhìn nhau, Bùi Tịch bỗng nói: “Có lẽ là hoạ mị.”
Hắn nói rất nhỏ, sau khi phát hiện ra ánh mắt ngạc nhiên của Ninh Ninh thì khẽ mím môi ngập ngừng một lát mới nói tiếp: “Hồi nhỏ ta ngẫu nhiên nghe được mà thôi. Truyền thuyết kể rằng con yêu quái này sinh ra từ chấp niệm của những nữ tử bị chết thảm, nếu gặp được đôi phu thê nào hạnh phúc keo sơn thì sẽ sinh ra đố kỵ, bèn nặn ra hình dáng của người vợ, thay người đó bầu bạn bên cạnh người chồng.”
Ninh Ninh rất hiếm khi thấy hắn nói nhiều như vậy, cười hỏi: “Vậy người vợ ban đầu thì sao?”
– Người đó sẽ bị nhốt ở một nơi lạnh lẽo để cho hoạ mị nhìn vào mà hoàn thiện lớp da của nó. Đến khi nào lớp da đó giống nguyên thân như đúc thì đó cũng là ngày mà nàng phải vong mạng.”
Bùi Tịch nói: “Họa mị chẳng những hấp thu dương khí của nam tử mà còn có thể gây hoạ một phương, khiến cửa nát nhà tan. Nhưng mà…”
Hắn hơi hơi nhíu mi, giọng nói bình thản: “Tu vi của hoạ mị không cao, chỉ là một loại yêu quái thường thường mà thôi.”
Câu tiếp theo hắn chưa nói ra thành lời nhưng Ninh Ninh lại hiểu được hàm ý trong đó.
Theo lời Trịnh Vy Ỷ thì tầng tháp này có độ khó cực cao, không ít đệ tử đã sứt đầu mẻ trán vì nó. Nếu chỉ là một con tiểu yêu hoạ mị bình thường thì hơi đơn giản quá.
Các tình tiết càng trở nên rõ ràng thì lại càng trở nên kỳ lạ, hệt như khoảng lặng trước cơn bão, những cơn sóng dữ dội ẩn mình dưới đáy biển sâu thẳm, không biết khi nào sẽ nuốt chửng bọn họ. Nhưng hiện giờ manh mối quá ít ỏi, bọn họ lại đang ở trong trạng thái bị động bị cốt truyện đẩy đi, chỉ có thể tạm thời đồng ý với yêu cầu của Trần Lộ Bạch, đến Trần phủ xem một chuyến.
Tiểu cô nương nghe vậy cuối cùng cũng cười toe, không còn ủ rũ như vừa bị mất cái vé số 5 triệu như ban nãy nữa: “Cứ quyết định vậy nhé! Bây giờ ta sẽ đưa mọi người đi xem con yêu quái kia!”
Hạ Tri Châu thấy nàng đã hòa hoãn lại, để bổ cứu hình tượng của chính mình trong lòng NPC, hắn bước lên một bước, ra vẻ cao thâm nói: “Trần cô nương, ta vừa nhớ ra một chuyện vô cùng quan trọng, có lẽ là những người khác cũng chưa nghĩ tới điều này đâu.”
Trần Lộ Bạch vẫn hơi sợ hắn. Nàng sợ sệt quay đầu nhìn hắn một cái, nghe Hạ Tri Châu trầm giọng nói: “Người giúp việc kia nói đã nhìn thấy hoạ mị bỏ lớp da vào trong giếng rửa sạch, vậy nguồn nước mà nhà cô sử dụng hàng ngày chẳng phải là…”
Trần Lộ Bạch đột nhiên xịt keo, cảm giác sụp đổ nhanh chóng lan tràn toàn thân như hiệu ứng domino vậy.
“Tỷ tỷ…” Nàng tê hết cả đầu, cố nén cảm giác buồn nôn xuống kéo kéo ống tay áo của Trịnh Vy Ỷ, cố ý không nhìn Hạ Tri Châu: “Mọi người xuống núi có phải vì trừ yêu kiếm tiền để trị bệnh não cho vị công tử kia không?”
Hạ Tri Châu:?
Kịch bản này hơi sai sai. Không phải nàng nên khen hắn vừa thông minh vừa cẩn thận, sau đó nói ra câu kinh điển: “Watson, anh đã phát hiện ra điểm mấu chốt rồi đấy.”* sao?
(*câu này của Sherlock Holmes nói với người bạn cộng sự của mình khi phá án.Đây cũng là hai nhân vật chính trong cuốn tiểu thuyết trinh thám nổi tiếng của nhà văn Arthur Conan Doyle.)
***
Ninh Ninh đã đoán được là sẽ bị đại thiếu gia Trần phủ chặn lại ở cửa phòng.
Nhà họ Trần không hổ là dòng dõi thư hương, bên trong thiết kế theo phong cách lâm viên, màu xanh ngập tràn khắp nơi trông như những khối bích ngọc trong mưa bụi, điểm xuyết vào đó là kiến trúc cầu nhỏ bắc qua dòng nước phối với ngói đen tường trắng xung quanh.
Đoàn người đi theo Trần Lộ Bạch nghênh ngang mà vào phủ, vừa đi vừa nghe nàng lải nhải suốt dọc đường: “Tình cảm của huynh trưởng ta với vợ của huynh ấy vô cùng sâu đậm. Kể từ khi huynh ấy biết được chuyện cha ta nhân lúc huynh ấy không có ở nhà mà mời đạo sĩ đến thi pháp, huynh ấy cứ canh riết bên cạnh chị dâu, không cho người khác đến gần.”
Tiểu cô nương tỏ vẻ tức giận: “Sao huynh ấy lại không nghe theo lời khuyên của bọn ta chứ? Nếu huynh ấy thật sự yêu vợ của mình thì cho dù bây giờ người này chính là chị dâu thật thì cũng nên điều tra chân tướng cùng bọn ta để đảm bảo không có sai sót gì chứ.”
Đi xuyên qua một cây cầu đá nhỏ và một mảnh rừng trúc xanh um, một góc kiến trúc yên lặng nhất trong cả phủ đệ thoáng cái hiện ra. Đây là chỗ ở của đại thiếu gia Trần Diêu Quang. Tiếng mưa rơi trên những mảnh lá trúc trong viện hoà cùng tiếng đập cửa không kiên nhẫn của Trần Lộ Bạch. Một lúc sau, cửa phòng được mở ra từ bên trong. Ninh Ninh vừa trông vào thì đã hơi hiểu ra tại sao Trần Lộ Bạch lại kiên quyết cho rằng huynh trưởng nhà mình bị yêu ma mê hoặc rồi.
Thanh niên trước mặt đại khái trên dưới hai mươi tuổi, tướng mạo thanh tú nhưng sắc mặt lại trắng kinh người. Hai con mắt chằng chịt tơ máu, quầng thâm mắt đậm như gấu trúc, chưa nói được câu nào đã ho khan vài tiếng.
Sau khi biết được ý đồ của cả bọn, hắn ho càng dữ dội, vừa ho vừa lạnh giọng trách cứ: “Nói bậy! Phu nhân của ta sao có thể là yêu quái được! Tất cả là tại mấy tên giang hồ bịp bợm kia nói năng lung tung, đổ oan cho người vô tội!”
Hạ Tri Châu ghé tai Ninh Ninh nói nhỏ: “Muội có thấy người này trông rất giống cái meme “ta chỉ còn mỗi cái nịt thôi” không?”
Thái độ của hắn rất kiên quyết làm cho Trần Lộ Bạch tức đến mức dậm chân: “Ca ca!”
– Nếu muội vẫn còn nhớ đến tình nghĩa huynh muội thì đừng nhắc lại việc này nữa.
Trần Diêu Quang đứng ở cửa chắn hết tất cả khung cảnh trong phòng, chỉ có thể ngửi thấy mùi thuốc và mùi đàn hương hoà quyện vào nhau. Hắn hung hăng trừng mắt với Hạ Tri Châu đứng đằng trước, ngữ khí vô cùng không khách sáo: “Các vị xin hãy quay về đi. Nếu muốn gặp phu nhân của ta thì trừ phi phải bước qua xác ta trước.”
Mọi người im lặng. Giọng dẫn truyện lại vang lên một lần nữa.
“Thấy đại thiếu gia kiên quyết như vậy, mọi người đều lộ ra vẻ thất vọng. Xem ra hôm nay không thể nhìn thấy chân tướng, chỉ có thể thu thập một số tin tức trong thành, đợi mấy ngày nữa…”
Nó nói đến đây bỗng dưng im bặt, sau đó không phát ra thêm bất kỳ một âm thanh nào nữa.
Hạ Tri Châu nãy giờ vẫn không nói gì đột nhiên bước lên một bước như một con vịt, bốn mắt nhìn nhau với Trần Diêu Quang, sau đó từ từ giơ hai tay lên trong ánh mắt phẫn nộ của hắn, mà Đôi mắt của Trần Diêu Quang cũng trợn càng ngày càng to.
Người tu đạo có thể di chuyển trên không trung. Trần Diêu Quang bàng hoàng đứng nhìn người đàn ông xa lạ trước mặt mình tự nhiên cong cong ngón tay, ngón cái với ngón trỏ dán vào nhau như dáng tay hoa lan vô cùng quyến rũ. Sau đó hắn chập hai cổ tay lại rồi bắt đầu xoay tròn theo chiều kim đồng hồ, đã thế còn tăng tốc dần lên. Hành động này rõ ràng là một hành động khiêu khích để trả thù Trần Diêu Quang, thế nên cái mặt của hắn kiêu ngạo đến mức chỉ thiếu nước viết toẹt mấy chữ: “Ta rất cao quý!” lên nữa thôi.
Trần Diêu Quang không thể không ngẩng đầu nhìn đôi bàn tay của người nọ xoay càng lúc càng nhanh, lòng bàn tay, mu bàn tay đều đang quay cuồng, không khác gì chong chóng tre của Doraemon kéo theo cả cơ thể dần dần bay lên không trung, hai chân chụm lại rồi lướt vèo qua đầu Trần Diêu Quang. Thế là cái câu “bước qua xác ta” ban nãy của Trần Diêu Quang đã thật sự ứng nghiệm.
Má, tên này bị điên à!!!
“Gió bỗng nổi lên, chớp mắt một cái kinh ngạc vạn năm; lan đã nở rộ, dáng ai múa một điệu khuynh quốc khuynh thành.”
Giọng dẫn chuyện vốn hơi thiểu năng, không biết là do không hiểu được tình huống đang xảy ra ở hiện tại hay là bị hành vi của Hạ Tri Châu làm cho đần độn ra mà vừa phát ra tạp âm vừa đọc diễn cảm một cách thâm tình: “Nhiều năm về sau, cứ mỗi khi Trần Diêu Quang đứng trước cửa căn nhà cũ là lại nhớ đến buổi chiều khi Hạ Tri Châu chậm rãi bay lên trời. Áo trắng phiêu phiêu, điệu múa của hắn thật sự rất xinh đẹp, đẹp đến mức nhìn mà đau lòng.”
Trần Diêu Quang đã từ bỏ nỗ lực khống chế biểu cảm của mình. Nom cái mặt của hắn bây giờ chẳng khác gì bức hoạ phẩm nổi tiếng thế giới “Người đàn bà khóc*” của danh hoạ Picasso.
(*Nguyên văn: “哭泣的女人“, tiếng Anh: “The Weeping Woman”, đây là một bức tranh nổi tiếng nhất Trong số các tác phẩm chân dung vẽ phụ nữ của Picasso.)
Ninh Ninh trợn mắt há hốc mồm.
Cú với cú với! Sư huynh của cô dùng tay phe phẩy bay lên trời rồi!
– Quân tử nhất ngôn, tứ mã nan truy.
Hạ Tri Châu đáp đất một cách vững vàng, bày ra một tư thế tự nhận là đẹp trai, quay sang ôm quyền với Trần Diêu Quang: “Đa tạ Trần huynh, vậy thì ta sẽ không khách khí nữa.”
Giọng dẫn chuyện:…
Giọng dẫn chuyện: Ngươi mau đứng lại cho ta!!! Tình tiết này không được phép xuất hiện cốt truyện!!!
______
Meo: Nếu khó tưởng tượng quá thì mọi người tưởng tượng cái động tác múa quạt ý. Người ta múa quạt để quẩy Vinahouse, Hạ Tri Châu múa quạt để bay qua đầu người ta clm =))))))))))))))