Chương 3
Tấm danh thiếp màu đen trong tay cô có chút phiền toái, cô lật ra phát hiện phía sau có một dãy số màu bạc, Diệp Sanh đoán chắc hẳn là số điện thoại di động của anh ta.
Vậy anh ấy đưa danh thiếp cho mình, là muốn làm cái gì?
Hy vọng cô gọi cho anh, hay chỉ là phép lịch sự để lưu nó vào trong điện thoại, và đặt nó cùng với nhóm số điện thoại mà cô ấy có thể không bao giờ gọi trong đời.
Diệp Sanh thở dài, ai mà ngờ được chuyện này lại xảy ra.
Diệp Sanh tự hỏi, tại sao cô lại chia tay với anh ấy vào thời điểm đó, đơn giản là sự ngăn cản của cha mẹ.
Cô và anh học cùng cấp ba, bị cha mẹ phát hiện cô đang yêu đương, suýt nữa bị đánh gần chết, sau đó còn bị cấm túc, cắt tiền tiêu vặt. Mẹ cô hoặc là không làm, đã làm phải làm đến cùng, vì vậy bà buộc tất cả dây điện thoại cố định ở nhà vào eo, mang ra ngoài chơi mạt chược và khiêu vũ ở quảng trường! Cô lại không có phương tiện liên lạc nào khác, cũng không thể từ tầng 6 nhà mình nhảy xuống để gọi điện thoại công cộng.
Thế là mối tình đầu bé nhỏ của cô bị bóp chết trong nôi, như mọi người đã nói, chẳng có kết quả tốt đẹp gì.
Cha mẹ cô yêu cầu cô phải cam kết thi tốt vào đại học tuyệt đối không được yêu đương ở cấp 3, tuyệt đối không gặp lại chàng trai đó và phải thi đỗ vào một trường đại học tốt. Dựa trên nguyên tắc làm một người con gái hiếu thảo, lại nghĩ rằng cha mẹ cô cũng không dễ dàng để nuôi dạy cô lớn như vậy, vì vậy cô đã bị đồng hóa sau một số giáo dục tư tưởng sâu sắc. Phải biết rằng, trong khu vực nhỏ nơi cô sống, sinh viên đại học là rất hiếm.
Sau khi nghe cha mẹ tận tình khuyên bảo, Diệp Sanh cuối cùng cũng không liên lạc với Tô Mẫn Vân.
Chờ đến khi cô được bỏ lệnh cấm, quay trở về trường thì Tô Mẫn Vân đã chuyển trường rồi.
Nhưng nếu bạn muốn hỏi cô ấy, tại sao cô lại không nhận ra Tô Mẫn Vân thì cô có một trăm cái miệng cũng không thể nói rõ ràng.
Khi đó, Diệp Sanh cô không có bất kỳ sở thích nào, nhưng cô đặc biệt thích xem phim hoạt hình, từ hoạt hình trong nước đến hoạt hình nước ngoài cô ấy vô cùng mê mẩn, mỗi ngày đều không rời mắt khỏi TV.
Kết quả là khi xem TV cô càng ngày càng đến gần, càng ngày càng gần, cuối cùng mắt cô bị hỏng luôn.
Khi còn bé cô rất sợ bị cha mẹ đánh, cha mẹ của cô rất nghiêm khắc, cho nên cô không dám nói ra sợ bị cha mẹ đánh, độ cận thì không ngừng tăng, khi đi khám mắt cô liền học thuộc bảng đo thị lực, nói dối về độ cận của mình.
Cô sợ rằng cha mẹ sẽ tước đi niềm vui duy nhất của cô là xem TV.
Sau một lần nói dối như vậy, cô ấy đã nói dối trong vài năm, vì vậy cô ấy đã đeo một chiếc kính không phù hợp với độ cận của mình.
Ít nhiều cha mẹ sinh ra cô đã thông minh, từ nhỏ cũng không vì không nhìn rõ bảng mà không làm bài tập, vì thế mà năm nào cô cũng là học sinh ba tốt.
Và khi cô gặp Tô Mẫn Vân, đó chính là một trong những khoảng khắc mông lung, mơ hồ của cô.
Nói thật hai người yêu nhau, từ đầu đến cuối cô đều không nhìn rõ mặt anh. Nhìn xa thì không nhìn rõ, nhìn gần thì ngại ngùng, còn hôn nhau thì… không cần nhìn.
Huống hồ nhiều năm thế này, cô thay đổi không ít, huống chi Tô Mẫn Vân…
Ừm… Vì vậy không nhận ra thì cũng bình thường thôi.
Diệp Sanh thở phào nhẹ nhõm, những thứ này bây giờ không quan trọng, quan trọng là bản thảo của cô!
Diệp Sanh đi về phía khách sạn mà nhân viên cung cấp. Đứng trước khách sạn Hotel Sofitel Vienna Stephansdom, khóe miệng Diệp Sanh giật giật, cô thì mệt lên mệt xuống còn cậu ta thản nhiên ở đây hưởng thụ cuộc sống!
Cô kéo hành lý đi vào trong, đi về phía số phòng cần tìm, đến trước cửa phòng, cô bấm chuông, 1 lần không được liền 2 lần bấm cho đến khi người bên trong ra mở cửa cho cô thì thôi.
Nhuế Khiêm ngạc nhiên: ” Chị Diệp Sanh.”
Cậu còn chưa kịp đóng cửa, Diệp Sanh đã đi vào.
Diệp Sanh cất hành lý đi, cởi áo khoác ngoài, đi lên gõ hai cái vào trán Nhuế Khiêm: “Tiểu tử này lại chạy đến chỗ này để hưởng thụ cuộc sống! Bản thảo đâu!”
Nhuế Khiêm cười cười đùa giỡn: “Không phải là hưởng thụ cuộc sống, mà là con đường âm nhạc soi sáng giúp em đẩy nhanh tiến độ.”
Diệp Sanh nghe vậy không khỏi tức giận, sau đó gõ vào đầu hắn hai cái, nói: “Đẩy nhanh tiến độ, đẩy nhanh tiến độ, đẩy nhanh tiến độ cái đầu cậu! Xem tôi có đánh chết cậu không!”
Nhuế Khiêm chạy nhanh đến nỗi Diệp Sanh không thể đuổi kịp, cô đành cầm chai nước trên bàn rót cho mình một cốc nước và uống một ngụm.
Diệp Sanh đặt cốc nước xuống, chỉ vào tóc của Nhuế Khiêm gặng hỏi: “Cái đầu trắng kia của cậu là như thế nào?”
Nhuế Khiêm vuốt tóc, lén lút hỏi: “Chị Diệp Sanh, đẹp trai không? Em đây là đang theo trào lưu của thời đại!”
Diệp Sanh giận đến cực điểm, cậu còn nhỏ như vậy mà dám chạy vòng quanh thế giới, thật sự là không sợ bị lừa.
“Đẹp cái đầu cậu! Ngày mai nhanh chóng theo tôi trở về!”
Diệp Sanh bóp nhẹ cái eo của mình, ngày ngày phải ngồi máy bay eo cô sắp gãy đến nơi rồi, may mắn là công ty chịu trách nhiệm về chi phí, bằng không xem cô có đánh chết tên tiểu tử trước mặt này không.
Diệp Sanh vươn ra một ngón tay ngoắc ngoắc ngón tay, lạnh lùng nghiêm túc nói: “Bản thảo.”
Nhuế Khiêm chột dạ mắt nhìn xung quanh: “Ừm… vẫn…”
“Nói cho tôi biết cậu đã vẽ xong chưa?” Diệp Sanh giả bộ cười nói.
“Chị____”
Thấy cậu ta đi tới, Diệp Sanh liền nhéo tai cậu.
“A…a…a…, đau…đau…đau…” Nhuế Khiêm la lên.
Diệp Sanh giáo huấn: “Tôi nói cho cậu biết, làm nũng cũng vô dụng thôi.”
“Em biết rồi…biết…biết rồi ạ…”
Diệp Sanh giảm lực tay một chút: “Hiện tại cậu vẽ cho tôi, vẽ xong liền theo tôi về nước.”
“Vâng…vâng ạ…”
Diệp Sanh thả tay ra, Nhuế Khiêm liền xoa xoa cái tai, nghịch ngợm cười nói: “Chị… chị giúp em được không?”
Diệp Sanh bất đắc dĩ thở dài: “Được, mau vẽ đi, tôi giúp cậu dán giấy chấm.”