Chương 66: Thẩm Khiếu
Một cỗ sóng nhiệt tỏa ra, không chần chừ Tiêu Vũ nâng tay nhanh chóng viết ra một đạo minh văn cuối cùng.
Khuôn mặt trở nên cực kỳ chăm chú, linh hồn lực vận chuyển xung quanh người Tiêu Vũ, một cỗ khí tức khác thường phát ra từ người Tiêu Vũ, ngòi bút nâng lên, sau đó bút theo tâm mà động.
Từng đạo minh văn nhanh chóng hiện lên, đợi sau khi đạo minh văn cuối cùng hoàn thành.
“Minh Văn Thủy Long Trận”
Hống!
Tiếng rồng ngâm vang chấn động, ngay lập tức hai con thủy long từ minh văn pháp trận lao ra, tiến thẳng đến Thẩm Khiếu.
Rầm!
Lưỡng long nhanh chóng nuốt chửng hắn, mắt thấy bản thân bị chìm trong dòng nước, hắn không cam tâm, lực lượng bộc phát kinh người.
Long Viêm Phá!
Hỏa diễm từ miệng Thẩm Khiếu phun ra làm cho dòng nước xung quanh nhanh chóng bốc hơi, dòng nước có vẻ suy yếu đi, làm hắn mừng thầm, chẳng qua chỉ có thế.
Mọi người trên khan đài thấy Thẩm Khiếu bộc phát lực lượng kinh người thì càng thêm hứng khởi.
“Quả nhiên không nhìn lầm Thẩm Khiếu, năng lực xoay chuyển tình huống còn khá tốt.” nhìn Thẩm Khiếu có thể xoay sở tình huống đáy lòng hắn nhàn nhạt nỏ hoa, không uổng công Thần Thánh thế gia bồi dưỡng ngươi như vậy.
“Đúng vậy.”
“Nhưng chưa chắc đâu chấp sự trưởng lão” một lão giả từ trong bước ra, không ai khác ngoài phó viện trưởng đại nhân.
“Ý của ngài là.”
“Chúng ta nên xem tiếp.” không giải đáp nghi vấn của Thẩm Minh, phó viện trưởng nhìn về khán đài, chậm rãi nói.
Thẩm Khiếu cũng như vậy, cho rằng bản thân sắp thoát được thủy trụ này, thì hai con thủy long bất ngờ xuất hiện lao tới tiếp tục tấn công Thẩm Khiếu dồn dập, không cho hắn cơ hội thở dốc.
Thẩm Khiếu nhanh chóng bị hai con thủy long đánh bay vào tường thành.
Thân thể bị đánh bay vào tường, chấn động đến mức hắn ngũ tạng lục phủ một hồi khí huyết cuồn cuộn.
Lúc này mọi người trên khán đài đều im lặng, bọn hắn thấy rất rõ ràng bốn đầu thủy long kia chính là trực diện đâm vào Thẩm Khiếu, tiếng vang phá như là tiếng sấm nổ.
Từng tiếng “Răng rắc, răng rắc” truyền tới, nếu bọn hắn đoán không lầm, nó phát ra từ phía Thẩm Khiếu, bọn hắn không dám thở mạnh chỉ sợ một hơi ra liền không thể theo dõi diễn biến kế tiếp.
Người chủ trì trên cao nhìn xuống phía dưới Thẩm Khiếu thấy hắn bất động liền phất tay hô to.
“Trận chiến này! Người chiến thắng là Tiêu..”
“Vẫn chưa xong đâu!” một giọng nói nhanh chóng cắt lời chủ trì, bọn hắn nhìn về phía người cất lên giọng nói.
Chỉ thấy Thẩm Khiếu cả người vô lực dựa tường mà đứng dậy, trong miệng liên tục lẩm bẩm “ta nhất định phải thắng, ta phải thắng”
Hắn ôm ngực, đôi mắt nhìn chằm chằm Tiêu Vũ, hắn chính là thiên tài của Thiên Ngân thế gia, hắn không thể thua được nếu hắn thua đệ đệ của hắn, đệ đệ của hắn..
“Ca! Ngươi nói là thật sao, linh hồn hải của ngươi là lục sắc” trong giọng nói mang theo hưng phấn của Thẩm Hi em trai của Thẩm Khiếu.
“Đúng a! Ca ngươi nhưng là thiên tài a, ha ha ha” hắn tuy đã nén vui mừng bày nên bộ dáng trước mặt đệ đệ, nhưng làm sao có thể tàng được, hắn chính là một thiên tài a
“Như vậy chúng ta có thể xuyên đồ đẹp, ăn ngon, có chỗ ở đúng không ca” Thẩm Hi hai mắt ướt ướt, miệng nhanh chóng hỏi Thẩm Khiếu.
“Ca ca sẽ cố gắng” hắn nhìn đệ đệ của mình, thầm quyết tâm, bọn hắn chịu đựng đủ rồi, nói là người của Thần Thánh thế gia, nhưng đã bao giờ được đối xử như con cháu như gia tộc, sống phải cuối đầu thấp hèn.
Ngủ phải ngủ chuồng ngựa, cơm không đủ ăn, làm sao hắn có thể nhịn nhục được, có được một cơ hội phát triển, để cho đệ đệ của hắn có cái được gọi là gia, làm sao hắn có thể không cố gắng đâu.
Trên khán đài mọi người nhìn Thẩm Khiếu người đầy vết thương thương, từ từ đứng dậy, bọn hắn phấn khích reo hò, không phải bởi vì Thẩm Khiếu là người của Thần Thánh thế gia, mà từ trên người Thẩm Khiếu bọn hắn thấy được sự không cam lòng yếu thế, sự nỗ lực của hắn.
“Ca! Ngươi phải cố lên!” tiếng cổ vũ của Thẩm Hi truyền tới tai Thẩm Khiếu, cho hắn rất nhiều động lực.
Thẩm Hi chờ ca ca, ca ca nhất định sẽ thắng.
Lúc này ngồi trên khán đài Thẩm Minh nhìn Thẩm Khiếu từ từ đứng dậy, hắn nheo đôi mắt, cười nham hiểm.
“Chấp sự đại nhân, đã đưa người tới!”
“Rất đúng lúc, lui đi” Thẩm Minh phẩy tay, cho người lui ra.
“Tốt lắm! Thẩm khiếu đứng lên rồi”
“Thẩm Khiếu ngươi thật đáng mặt nam nhi”
“Thẩm Khiếu ngươi phải chiến đấu, bọn ta tin tưởng ngươi a”
Tiếng cỗ vũ ngày càng lớn, ánh mắt bọn hắn nhìn Thẩm Khiếu càng thêm nóng rực, đổi lại người khác, cơ bản là không thể nào đứng lên được, cho dù ngươi thân thể có tốt bao nhiêu nhưng khi bị bốn con thủy long đánh trực diện cũng không thể đứng dậy được, nhưng Thẩm Khiếu có thể.
Thẩm Khiếu hắn nhanh chóng dung hợp lại Long Viêm Kiêu Ưng, bay lên trên không trung.
Hắn nhìn xuống Tiêu Vũ, chăm chú quan sát nhất cử nhất động của nàng.
“Thật là” nàng nhìn Thẩm Khiếu miễn cưỡng dung hợp yêu linh, lôi kéo thân mình mà đánh tiếp có chút phiền.
Ngọc thủ giơ lên, nàng nhanh chóng vẽ minh văn pháp trận.
Minh Văn Thủy Long Trận
Ngay lập tức bốn đầu thủy long từ minh văn phóng ra tiến về phía Thẩm Khiếu.
Long Viêm Phá!
Hắn há miệng phun ra từng đạo long viêm, ngay lập tức chặn được một đầu thủy long đang tiến tới.
Long Viêm Thánh Trụ!
Các cự trụ nhanh chóng xuất hiện liên tiếp chặn hai đầu thủy long của Tiêu Vũ,
Hỏa Kích!
Từ các cự trụ long viêm nhanh chóng xuất hiện các mũi tên hướng về đầu thủy long còn lại đánh tới.
Chỉ nghe oanh một tiếng nổ mạnh, đầu long, các cự trụ cùng với hỏa kích cũng lúc phát nổ, đem Thẩm Khiếu đánh bay ra ngoài, Thẩm Khiếu không nhịn được mà phun máu.
Hắn hắn đã thoát rồi, chặn lại được bốn đầu thủy long của Tiêu Vũ, chưa tận hưởng niềm vui bên tai hắn vang lên giọng nói như là tới đòi mạng hắn.
“Bắt được ngươi rồi”
Bốp!
Nàng cho hắn một cú vả tay từ Tiên Đả vào lưng của Thẩm Khiếu, cơ thể hắn nương theo lực bay ra xa.
Ngay tại bàn tay Tiêu Vũ vừa rút ra, từng tia máu không ngừng ứa ra, khuôn mặt Thẩm Khiếu vặn vẹo biến dạng, hắn đã cảm nhận được nỗi đau của Thẩm Phi.
Đau, đau quá.
Hắn không thể la lên, không phải vì có thể nín nhịn đau, mà là hắn đã không còn sức để có thể phát ra âm thanh rồi.
“Khục khục” hắn không ngừng phun ra máu, thân thể cũng bất động, hắn tự hỏi rốt cuộc, ta sao có thể thua nhanh như vậy được.
Hắn cảm nhận được Tiêu Vũ, nàng còn chưa bung hết sức, nàng chỉ là chơi chơi, hơi chút lộ một ít kĩ năng.
“Ngươi đang nghĩ tại sao lại bị ta hạ dễ dàng vậy sao?” nhìn thiếu nữ từng bước từng bước hướng về hắn đi tới.
Hắn tưởng gật đầu, nhưng nhận ra bản thân cỡ nào yếu kém, cơn đau điếng từ lưng vẫn lan tỏa, hắn tưởng biểu thị bằng đôi mắt nhưng đôi mắt bởi vì đau mà không ngừng chảy nước mắt, hắn sợ Tiêu Vũ không hiểu mà cựa nguậy, nhưng vẫn không được.
Hắn muốn hỏi, tại sao ta điên cuồng luyện tập, sử dụng khả năng thiên tài của hắn lại không thể đánh thắng một tiểu cô nương nhỏ tuổi hơn hắn.
“Ta biết ngươi muốn hỏi điều gì!” nàng khẽ nhếch mép, nói.
“Bởi vì ta thiên phú tốt hơn ngươi, ha ha ha” nàng càn rỡ mà cười.
Nghe câu trả lời này Thẩm Khiếu lập tức trợn mắt ngất đi.
“Đây là cái quái gì câu trả lời!”
Nghe được câu trả lời này cả khán đài đều bật cười, này câu trả lời ngươi nghĩ thế nào cũng được, xác thực năng lực của nàng đều hơn ngươi.