Chương 64. Kết
Trẫm mong ngóng đứa trẻ của mình biết bao tháng ngày, cớ sao chưa gặp mặt đã phải chia ly? Nhân thế xô bồ, con phải chăng không muốn lưu lại? Vì đâu không cho phụ hoàng cơ hội nói lời từ biệt? Lẽ nào con sợ trẫm lưu luyến? Thật là một tiểu cô nương hiểu chuyện! Trẫm còn chưa được chơi đùa cùng con đã phải chủ trì buổi lễ tiễn đưa con rồi. Trẫm cứu được hàng ngàn trẻ nhỏ, thế nhưng lại chẳng thể quay về hoàng cung kịp thời để cứu tiểu công chúa của mình. Giá như con không phải là nữ nhi của trẫm, giá như khoảnh khắc con chào đời, có phụ thân đang ở bên giường mẫu thân đợi chờ… thì biết đâu… con sẽ không chạnh lòng mà rời đi. Hoàng cung ảm đạm trong những trận mưa phùn buồn thênh thang, vườn mẫu đơn chỉ lưu lại những đoá hoa trắng tinh khôi, tất cả những chiếc đèn lồng có màu sắc sặc sỡ đều bị hạ xuống. Nghi thức chào đời của hoàng huynh con được làm tối giản nhất có thể. Phong thái của hắn từ khi lọt lòng đã khác thường, chẳng hề có dáng vẻ ngây ngô dễ thương của con nít, vẻ mặt lúc nào cũng nghiêm nghị như đấng quân vương trong buổi thượng triều. Trẫm ban cho hắn cái tên Uy Nghiêm. Trẫm nợ hắn, nợ con, và đặc biệt là nợ nàng, nữ nhân vì trẫm mà nếm đủ mọi gian truân.
Nàng sau cơn hôn mê sao đã có thể nguôi ngoai nỗi đau mất tiểu công chúa? Tuy nhiên, nàng vẫn nài nỉ trẫm tha mạng cho bu ruột của nàng, mụ đàn bà vô liêm sỉ đã tranh thủ cơ hội trẫm vắng mặt để chạy tới Mẫu Đơn cung nhờ vả. Bà ta muốn nàng xin trẫm tha cho Mỹ tần, kẻ đã cấu kết với Đức phi để hãm hại Hoàng hậu Hoà Hợp. Nàng kiên quyết không đồng ý, bà ta trong cơn tức giận dám đẩy ngã nàng, hại nàng bị sinh non. Dẫu băm bà ta thành trăm mảnh trẫm cũng chưa thấy hả dạ, nhưng vì nàng đã có lời, trẫm liền cho lính áp giải bà ta cùng Mỹ tần tới chỗ của Đức phi, mong rằng bọn chúng sẽ dành phần đời còn lại của mình để sám hối.
Trước khi mang thai đôi, nàng đã nằm mơ thấy Vô Sầu. Tiểu công chúa hứa rằng con sẽ quay trở lại. Thái hậu và Thái thượng hoàng nói có thể nàng quá đau lòng nên nảy sinh ảo giác, chưa chắc hai lần mang bầu đã là cùng một đứa trẻ. Nhưng trẫm lựa chọn tin tưởng nàng, trẫm tin rằng nếu có duyên, Vô Sầu sẽ tìm cách quay trở lại bên phụ mẫu thêm một lần nữa. Nàng cũng đinh ninh là như vậy. Chúng ta nhờ bấu víu vào niềm tin mong manh ấy mới có thể can đảm bước tiếp.
Nàng luôn áy náy vì đã không gần gũi với Uy Vũ khi hắn còn nhỏ. Nàng sợ Uy Nghiêm cũng sẽ thân thiết với người khác hơn mẫu thân nên cực kỳ để tâm tới hắn. Hắn dính nàng như sam, không thấy nàng liền mặt cau mày có. Hắn ra ngoài đi dạo, phải đi cùng sủng phi của trẫm. Hắn muốn tắm gội, cũng do đích thân sủng phi của trẫm hầu hạ. Hắn rõ ràng không phải lo việc chính sự nhưng thi thoảng nửa đêm vẫn cứ thức giấc, vẫn là sủng phi của trẫm phải hát hò mua vui cho hắn. Trẫm vừa đặt lưng xuống giường, chỉ muốn nằm gần nàng một chút, hắn liền ái ngại nhìn trẫm như thể muốn mời phụ hoàng mau về Tuệ Long điện. Trẫm mong hắn sớm hiểu chuyện để còn nói lý lẽ. Trẫm nào đâu ngờ sang năm Canh Thìn, trẫm nhiều lần tranh luận không thắng nổi đứa trẻ lên ba. Trẫm mắng hắn hư hỗn, hắn liền rúc vào trong lòng nàng, khó chịu ca thán:
– Mẫu phi! Nhi thần hư hỗn âu cũng là do phụ hoàng dạy dỗ không đến nơi đến chốn.
– Uy Nghiêm! Ngươi qua Phượng Ngọc cung mà xách dép cho hoàng huynh của ngươi!
– Hoàng huynh được Bách Tâm rèn giũa từ nhỏ, nhi thần đâu thể sánh bằng huynh ấy.
– Trẫm nói một câu, ngươi khịa một câu vậy mà được hả? Có tin trẫm tống ngươi vào lãnh cung không?
– Nhi thần tin chứ. Vậy phụ hoàng có tin mẫu phi sẽ theo nhi thần tới lãnh cung ở không?
– Đơn Đơn là phi tần của trẫm, nàng không tới Tuệ Long điện thì sẽ ở Mẫu Đơn cung hưởng thụ, hà cớ gì phải theo ngươi tới lãnh cung chịu khổ?
– Mẫu phi! Người nói xem! Người nỡ bỏ rơi Uy Nghiêm đáng thương sao?
– Đơn Đơn! Nàng nói xem! Nếu trẫm tống tên nghịch tử này vào lãnh cung thì nàng có theo hắn không?
Nàng phì cười nịnh con:
– Tất nhiên là mẫu phi sẽ đi theo Nghiêm rồi.
Trẫm nhìn vẻ mặt đắc thắng của hắn mà chỉ muốn ban cho hắn vài gậy. Ngặt nỗi, trẫm biết nàng sẽ đau lòng nên đành cho qua, lẳng lặng rời khỏi Mẫu Đơn cung. Nàng mải vui bên cục cưng nhưng vẫn không quên ghé qua Tuệ Long điện vào giờ Ngọ để lấy lòng trẫm.
– Hoàng thượng! Dáng vẻ đọc sách của người thật quá đỗi anh tuấn!
Trẫm đủng đỉnh phán đoán:
– Đơn phi sợ trẫm ghét bỏ Uy Nghiêm nên qua đây nịnh nọt sao?
– Thần thiếp oan uổng. Thần thiếp ghé qua Tuệ Long điện chỉ vì hai chữ thương nhớ!
– Ra vậy.
– Giọng nói của Hoàng thượng… có chút thờ ơ…
– Trẫm dẫu thờ ơ đến mấy cũng không sánh bằng thái độ của Đơn phi đối với trẫm trong ba năm qua.
– Hoàng thượng! Thần thiếp chăm lo cho tiểu hoàng tử chẳng qua là do hắn mang trong mình dòng máu của chàng. Bằng không, thần thiếp thèm vào mà quan tâm.
– Ồ! Hoá ra lại là vì trẫm.
– Hiển nhiên. Trong trái tim thần thiếp, phu quân lúc nào cũng đứng ở vị trí quan trọng nhất. Thần thiếp làm mọi việc, tất thảy đều là vì chàng.
– Không hổ danh là sủng phi của trẫm, nhả ra lời nào, lời ấy liền chứa mật.
– Phu quân quá khen, thần thiếp chỉ nói những lời thật tâm, là do may mắn nên mới thuận tai chàng.
1
– Lại đây!
Nàng dịu dàng ngồi vào lòng trẫm, hai tay vòng qua ôm cổ trẫm, nhưng không chịu hôn trẫm mà bày đặt mồi chài:
– Phu quân! Đôi môi của thần thiếp phải chăng quá khô?
Trẫm làm bộ tỉnh bơ bảo:
– Đâu có, trẫm thấy đôi môi của phu nhân căng bóng, mọng nước, diễm lệ vô cùng.
– Dáng vẻ ngọc ngà bên ngoài không che giấu nổi sự khô cằn bên trong, thưa phu quân.
– À! Thì ra là trẫm nhìn không thấu hồng trần.
– Phu quân ngồi trên ghế rồng, vốn dĩ tinh tường hơn người. Nếu có sự việc khiến phu quân nhìn không thấu, ắt hẳn là vì không đủ chú tâm.
– Ồ! Vậy sao? Trẫm không chú tâm ở điểm nào? Phiền phu nhân làm rõ.
– Bẩm phu quân, có những việc nếu như thần thiếp nói ra thì nó lại mất cái duyên dáng của phận nữ nhân.
– Không sao, trẫm nào đâu ép phu nhân phải ngỏ lời.
Nàng hờn giận nỉ non:
– Hoàng thượng! Hoàng thượng! Hoàng thượng! Người cố ý trêu đùa thần thiếp!
– Cử chỉ nào cho thấy trẫm đang trêu đùa?
– Hoàng thượng! Người rõ ràng biết thần thiếp muốn gì!
– Thứ cho trẫm ngu muội, không hiểu ý phu nhân.
– Vậy mà vừa rồi Hoàng thượng còn nói không ép thần thiếp phải ngỏ lời.
– Có gì vô lý sao? Trẫm ép phu nhân khi nào?
Nàng tranh luận không thắng trẫm, đỏng đảnh đòi trườn xuống. Trẫm phì cười giữ nàng lại, ôm chặt eo nàng, theo ý nguyện của nàng môi chạm môi, cuồng dại hôn nàng. Mỗi khi đầu lưỡi của đôi ta chạm vào nhau, nhịp thở của nàng trở nên khác thường, trống ngực của trẫm vì thế mà đập loạn. Đôi gò má nàng ửng hồng, bàn tay nhỏ nhắn cầm lấy tay trẫm, luồn qua chiếc áo yếm đi tới mảnh vườn xuân e lệ. Giọng nàng có chút uỷ khuất:
– Phu quân… có thể nào thêm chút thương nhớ?
Trẫm trìu mến vỗ về đôi nụ tầm xuân chúm chím. Khoé mắt nàng ươn ướt, nàng nghẹn ngào thổ lộ:
– Thần thiếp đã trải qua hai lần sinh nở… chẳng còn trong trẻo như nữ nhân tuổi đôi mươi.
– Trẫm cũng đâu còn trẻ trung như Vô Ưu năm xưa.
– Nhưng chàng là quân vương, có biết bao mỹ nhân muốn gả cho chàng… chàng luôn có những sự lựa chọn tốt hơn…
– Đối với trẫm, vẻ đằm thắm mặn mà của phu nhân trong hiện tại mới là tuyệt mỹ nhất.
Những ngón tay của trẫm mơn man quanh đoá mẫu đơn rực rỡ. Ngọc thể của nàng chợt mềm mại như nước, cảm xúc trong trẫm bùng cháy mãnh liệt. Trẫm hôn lên chóp mũi nhỏ xinh, dịu dàng dò hỏi:
– Phu nhân! Nàng có hay chăng cảm nhận được nhiệt huyết của trẫm?
Nàng rơi nước mắt, bẽn lẽn gật đầu.
– Vậy phu quân có hay chăng cảm nhận được hơi ấm của thần thiếp?
Trẫm gật đầu. Trẫm đã thay đổi. Nàng cũng đã thay đổi. Nhưng quan trọng sao? Chúng ta vẫn quấn lấy nhau không rời. Chúng ta vẫn dành cho nhau những điều thiêng liêng nhất. Chúng ta trong mắt nhau, vẫn luôn ngọt ngào như chúng ta của nhiều năm về trước. Trẫm không màng tới những sự lựa chọn mà nàng nhắc tới, trẫm đã chọn nàng, và trẫm chỉ cần duy nhất một mình nàng… nàng của trẫm.
Giờ Dậu, nàng nằm tựa đầu vào lồng ngực trẫm, chìm trong giấc ngủ bình yên. Trẫm mỉm cười ngắm nghía gương mặt thanh tú của mỹ nhân, trong lòng chợt thấy rạo rực khó tả. Ngọc Trí đứng bên ngoài, cẩn trọng bẩm tấu:
– Bẩm Hoàng thượng, Nhị Hoàng tử có lời muốn thưa.
Trẫm chậm rãi lên tiếng:
– Cho hắn nói.
Nhị Hoàng tử giở giọng ông cụ non giáo huấn phụ hoàng của hắn:
– Phụ hoàng! Rong chơi như vậy đã đủ rồi, cũng nên phê duyệt tấu chương đi thôi.
– Việc của trẫm, không cần ngươi can gián.
– Những kẻ biết phụ hoàng hành xử chưa đúng mực nhưng không can ngăn… ấy mới là gian thần.
– Ồ! Trẫm hành xử chưa đúng mực ở điểm nào vậy?
– Bẩm phụ hoàng, nhi thần xin cả gan hỏi, nhi thần và phụ hoàng đều có mẫu thân, cớ sao phụ hoàng lại cứ phải chõ chẹ với nhi thần?
Tên nghịch tử, hắn không làm trẫm uất hộc máu thì hắn không chịu được đây mà.
– Mẫu phi của ngươi vốn là nữ nhân của trẫm. Trẫm ở bên nàng còn cần phải xin phép ngươi sao?
– Cần ạ. Sau này, nếu như nhi thần muốn ở bên Thái hậu, nhi thần cũng sẽ xin phép người.
– Khỏi cần. Ngươi qua Phượng Ngọc cung đi. Trẫm nhường Thái hậu luôn cho ngươi đấy.
– Thứ lỗi cho nhi thần không thể hành xử vô tình như phụ hoàng. Mẫu phi đối với nhi thần vô cùng trân quý, không phải đồ vật mà có thể dễ dàng nhường đi.
– Mồm mép liến thoắng! Không ra thể thống gì hết!
– Phụ hoàng thứ tội, nhi thần đang bị khủng hoảng tuổi lên ba!
1
– Ngươi mà khủng hoảng cái nỗi gì? Ngươi cũng không giống trẻ lên ba! Khai mau đi! Ngươi là yêu quái phương nào trà trộn vào cung?
1
Nhị Hoàng tử thảo mai gào khóc ầm ĩ. Nàng trong cơn mơ giật mình tỉnh giấc, vội vã chỉnh đốn lại váy áo rồi chạy ra ôm hắn dỗ dành:
– Nghiêm! Nghiêm! Ngoan nào! Mẫu phi thương Nghiêm mà!
– Mẫu phi! Phụ hoàng bảo Nghiêm là yêu quái! Mẫu phi nói xem, Nghiêm có thể không tủi thân được hay sao?
Nàng xót ruột, vô thức trưng ra vẻ mặt không hài lòng với trẫm. Uy Nghiêm trước mặt nàng thì nước mắt ngắn nước mắt dài, ngó ra đằng sau nhìn trẫm liền ráo hoảnh, bĩu môi trêu ngươi trẫm. Trẫm bực bội hỏi:
– Dáng vẻ giảo hoạt, còn không đúng là yêu quái?
Hắn gào lên như thể bị trẫm ức hiếp. Nàng sốt ruột nhìn trẫm cầu khẩn. Trẫm đành thở dài bảo:
– Ngoan! Nín đi! Ngươi không phải là yêu quái! Trẫm nhầm rồi!
– Phụ hoàng! Đã ngồi được vào ghế rồng thì nên hạn chế nhầm lẫn!
1
– Uy Nghiêm! Ngươi thực sự muốn vào lãnh cung hay sao?
– Mẫu phi! Phụ hoàng cậy uy quyền, hở ra là doạ nạt… không ấy chúng ta dọn tới lãnh cung sống luôn đi… nhi thần chỉ cần mẫu phi thôi.
Nàng sợ trẫm nổi đoá nên vội vã bịt miệng Uy Nghiêm. Ngọc Minh bẩm tấu Trấn thủ Kinh Bắc vừa dâng tặng một trăm tấm lụa thượng hạng để phục vụ cho đại lễ sắc phong Hoàng quý phi. Có năm tấm lụa màu đỏ khiến trẫm rất ưng ý, trẫm muốn cho nghệ nhân thêu chim phượng. Nàng sợ Hoàng hậu phật lòng nên nhất quyết phản đối. Trẫm cười khổ, Đơn Đơn của trẫm vẫn luôn lương thiện như ngày đầu chúng ta gặp gỡ. Trẫm chiều theo ý nàng dùng hoạ tiết hoa mẫu đơn.