Chương 59: CHƯƠNG 59. NGỠ ĐÂU MỘT MÌNH ÔM THƯƠNG NHỚ
- Trang Chủ
- Ta vẫn còn thương nhớ, mà người đã thờ ơ - Lan Rùa (full)
- Chương 59: CHƯƠNG 59. NGỠ ĐÂU MỘT MÌNH ÔM THƯƠNG NHỚ
Một lũ ngự y ngu xuẩn không đánh giá được tình hình, chỉ biết nói mấy lời trấn an sáo rỗng:
– Hoàng thượng bớt lo lắng. Hạ thần đã bố trí một trăm bình giữ nhiệt cỡ lớn quanh Tuệ Long điện rồi, Đơn phi sẽ sớm tỉnh lại thôi.
– Đúng vậy thưa Hoàng thượng. Đơn phi nương nương vốn đã ốm yếu, lại bị phạt quỳ trong bão tuyết nên cơ thể bị suy kiệt, cần được nghỉ ngơi.
– Đơn phi nương nương chỉ bị nhiễm lạnh thôi, có lẽ sẽ không nguy hiểm đến tính mạng thưa Hoàng thượng.
Nếu như bọn chúng nói tình trạng của nàng nguy hiểm, trẫm nhất định sẽ hoảng loạn. Nhưng cách chúng xem nhẹ vấn đề lại khiến trẫm bực bội.
– Không nguy hiểm? Không nguy hiểm tại sao đang tự dưng lại ngất lịm? Một lũ vô dụng phán linh tinh, có tin trẫm ném các ngươi vào nhà lao hết không?
– Bẩm Hoàng thượng, ngọc thể của Đơn phi nương nương giống như cây non trong bão lớn, gắng gượng được đến bây giờ mới đổ gục đã là kỳ tích rồi. Nếu Hoàng thượng bất an, hạ thần sẽ đi sắc thuốc ngay.
– Phải đợi xem trẫm có bất an hay không các ngươi mới đi sắc thuốc à? Lương tâm của các ngươi với người bệnh quẳng đi đâu hết rồi?
– Hoàng thượng bớt giận… Đơn phi đang nghỉ ngơi… thuốc thang có thể để tới lúc Đơn phi tỉnh lại… bởi vậy hạ thần mới dò hỏi ý người…
– Dò hỏi cái đầu nhà ngươi! Ngươi là ngự y hay trẫm là ngự y? Trẫm mà đưa ra được quyết định thay ngươi thì trẫm cần gì phải tốn cả núi vàng để nuôi báo cô một lũ các ngươi nữa?
– Hoàng thượng bớt giận. Hạ thần… hạ thần đi sắc thuốc ngay đây ạ.
Một lũ ăn hại, sắc có ấm thuốc thôi mà cũng lâu la kề cà, như thể muốn thách thức lòng kiên nhẫn của trẫm. Trẫm nhấp một ngụm thuốc nhỏ, khẽ cúi xuống chạm môi nàng. Trẫm nhớ Rằm tháng Chạp, cánh môi ngọt ngào kia đã cuốn lấy đôi môi trẫm, vui vẻ mà quấn quít bên nhau. Thế nhưng bẵng qua chưa đầy hai tuần, nàng đối với trẫm liền thờ ơ. Đôi môi nàng như lớp băng trên đỉnh múi cao, mặc kệ trẫm vỗ về như nào cũng không chịu hé mở. Trẫm không thể đút thuốc cho nàng, tâm trạng liền lo lắng bất an. Trẫm lúc rong ruổi trên ngựa, vượt qua bão tuyết cũng không thấy lạnh lẽo như hiện tại. Bởi vì khi ấy, trẫm tin rằng ở hoàng cung nàng vẫn đang đợi chờ. Còn bây giờ, ngọc thể của nàng như khối băng lớn, có ôm nàng chặt như nào trẫm cũng không cảm nhận được nàng đang ở bên trẫm, và rồi, chỉ một mình trẫm ôm theo nỗi nhớ mong.
Đơn Đơn! Nàng tỉnh lại và nói cho trẫm biết những oan ức, tủi nhục mà nàng đã phải chịu đựng, được không? Chắc chắn đã có chuyện gì đó xảy ra với nàng, cơ thể nàng không thể chỉ đơn giản là bị nhiễm lạnh, rõ ràng trẫm linh cảm được có chuyện bất thường… nhưng… không ai nói cho trẫm biết rốt cuộc là chuyện gì. Trẫm từ khi lên ngôi chưa từng hoang mang đến thế. Tất cả, âu cũng tại trẫm. Tại trẫm hành xử hồ đồ, nàng bệnh như vậy mà trẫm lại bỏ mặc nàng. Năm xưa, khi nàng quả quyết khẳng định sẽ không hạ độc chính mình để tranh sủng, trẫm mặc dù rất an tâm nhưng vẫn cố tình nói mấy lời ám chỉ nàng không mê đắm trẫm, không hề bỏ tâm sức lấy lòng trẫm. Khi ấy, trẫm mong được nàng chú ý nhiều hơn nên cứ hay hờn dỗi vu vơ. Hiện tại, trẫm mới nhận ra bản thân mình thật ấu trĩ, nếu ngay từ đầu trẫm nghiêm túc bày tỏ cảm xúc thật của mình thì biết đâu nàng sẽ không liều lĩnh? Sự nhập nhằng của trẫm có lẽ đã khiến nàng hiểu nhầm, và rồi chính trẫm lại là người giận nàng không thấu hiểu.
Nàng cố gắng chịu đựng chỉ vì muốn được yên ổn mà ở bên trẫm. Trẫm nhất thời nóng giận nghĩ không thông, buột miệng thốt ra hai chữ thất vọng, khiến nàng tan nát cõi lòng. Phi tần của trẫm giày vò nàng kiệt quệ, câu từ của trẫm sắc nhọn như lưỡi giáo đâm nát trái tim nàng, khiến nàng sụp đổ hoàn toàn. Trẫm không chỉ đẩy nàng xuống vực thẳm mà còn đẩy bản thân mình vào ngõ cụt. Đơn Đơn! Trẫm phải làm sao để biết được sự thật? Phải làm sao để đem nàng bình an quay về bên trẫm? Cơ thể nàng rất yếu, nhưng da dẻ lại đẹp lạ thường. Sự kỳ lạ đó khiến trẫm nhớ về Hoàng hậu Hoà Hợp, nàng ấy ngay cả lúc rời khỏi nhân thế, da dẻ vẫn hồng hào. Điểm chung của hai nàng là cùng thân thiết với Hồng Phước. Trẫm bán tín bán nghi sai Ngọc Minh và Ngọc Trí đi tra khảo. Khả năng ép cung của bọn hắn quả thật không làm trẫm thất vọng, chỉ chưa đầy một canh giờ, Hồng Phước đã phải bò đến Tuệ Long điện khai ra toàn bộ sự thật về Ngọc Băng hương. Nếu không có Ngọc Minh ngăn cản, e rằng trẫm đã bóp chết Hồng Phước rồi. Ngọc Trí cẩn trọng khuyên nhủ trẫm:
– Hoàng thượng bớt giận. Hồng Phước là người chế ra Ngọc Băng hương, về độc tính của nó, hắn nắm rõ hơn ai hết. Nếu hắn có mệnh hệ gì… chỉ e thiệt thòi cho Đơn phi…
Ngọc Minh chau mày thắc mắc:
– Hồng Phước! Đơn phi đã xông xương lâu rồi, ngươi tại sao lại không cho nương nương uống thuốc giải, để cơ thể nương nương ngày càng kiệt quệ?
Hồng Phước run rẩy bẩm tấu:
– Bẩm Hoàng thượng, từ khi biết sức khoẻ của Đơn phi suy yếu, ngày nào hạ thần cũng sắc thuốc đem tới Mẫu Đơn cung. Nhưng độc tính của Ngọc Băng hương rất đặc biệt, thuốc thang chỉ có thể khiến cơ thể ấm lên trong chốc lát, tạo cảm giác dễ chịu nhất thời. Hạ thần vì thế đã từng khuyên Đơn phi về Sơn Nam dưỡng bệnh. Tiếc rằng… Đơn phi không muốn…
Nghe Hồng Phước nói vậy, trẫm thấy rất ngột ngạt. Nào phải nàng không muốn, có lẽ là do nàng sợ trẫm nghi kị nên dè chừng. Là tính chiếm hữu của trẫm đã đẩy nàng vào ngõ cụt, không cho nàng có cơ hội được thoát ra.
– Bây giờ trẫm đưa nàng về Sơn Nam là được chứ gì?
– Hoàng thượng! Hiện tại, bão tuyết lớn, đường về Sơn Nam xa xôi… chỉ e nương nương chưa về đến quê nhà… đã…
Trái tim trẫm đau buốt, giọng nói cũng như lạc đi:
– Ý ngươi là trẫm phải ngồi im nhìn nàng đi theo Hoàng hậu Hoà Hợp hay sao?
– Hoàng thượng bớt bi quan, thể trạng mỗi người một khác. Đơn phi không dùng hương lâu năm như Hoàng hậu… có thể vẫn còn hi vọng. Vả lại… ở trong cung… thực ra vẫn còn một nơi ấm áp hơn cả Sơn Nam… nhưng hạ thần sợ nói ra sẽ mạo phạm… nên trước giờ không dám nhiều lời…
– Cứ nói, trẫm sẽ không trách phạt.
– Bẩm Hoàng thượng… lạnh nhất là trái tim kẻ vô tâm… ấm nhất là vòng tay người có tình… Tuệ Long điện có bóng hình mà Đơn phi thương nhớ… chắc chắn sẽ khiến nương nương thấy dễ chịu…
Hồng Phước quan sát thấy trẫm rơi vào trầm tư, tưởng bản thân sắp bị trách phạt nên rối rít cầu xin:
– Hoàng thượng tha tội… hạ thần biết triều chính bận rộn… hậu cung đông đúc… Hoàng thượng không thể từ sớm đến tối chỉ kè kè bên một người… là hạ thần suy nghĩ chưa thấu đáo… hạ thần đáng trách…
– Không sao. Cho ngươi lui.
Trẫm thở dài nằm xuống bên cạnh nàng. Dưới lớp chăn đen thêu rồng vàng, vòng tay rộng lớn của trẫm bao quanh dáng hình bé nhỏ. Ánh nến vàng nhạt len lỏi qua tấm rèm sợi mảnh mai, dịu dàng ôm ấp gương mặt xinh đẹp tuyệt trần. Rất nhiều năm trôi qua kể từ lần đầu tiên đôi ta gặp gỡ, một tiểu cô nương tinh nghịch luôn tươi cười rạng rỡ chẳng biết từ khi nào đã ôm trong mình bao nỗi ưu tư? Trẫm đứng ở vị trí cao nhất, cứ ngỡ có thể trao cho người mình thương những thứ tốt nhất. Thật không ngờ, chỉ một ngày bình yên, trẫm cũng không đáp ứng được nàng. Trẫm đã khiến nàng đau đớn, kiệt quệ, tuyệt vọng, để rồi ngay cả trong cơn mê, nàng vẫn không ngừng cầu xin trẫm:
– Hoàng thượng… xin người… đừng… đừng bỏ rơi… thần thiếp…
Trẫm hận bản thân đã không lao đến bên nàng khi nàng còn tỉnh táo gọi trẫm. Trẫm hận bản thân đã không ôm ngay lấy nàng khi nàng lịm đi. Trẫm hận bản thân nghi ngờ nàng đùa cợt, hận bản thân giận dỗi nàng chuyện không đâu, càng hận hơn khi tại khoảnh khắc này đây, trẫm không thể đưa nàng ra khỏi cơn ác mộng kinh hoàng. Nàng khóc lóc tức tưởi, tiếng hát hoà lẫn tiếng khóc, nghe sao quá đỗi xót xa!
“Sơn Nam phong cảnh hữu tình,
như một bức hoạ đẹp…
Chàng tưởng tim thiếp đặt ở Sơn Nam,
nhưng chàng đâu hay biết…
Trong tim thiếp… hình bóng của chàng luôn là bức hoạ diễm lệ nhất.”
Năm xưa, có một đêm, ở trong cơn mộng mị, trẫm đã nghe thấy giai điệu này. Trẫm còn cảm nhận được trước khi ngân nga bài ca thương nhớ, có người đã đưa lần lượt mười đầu ngón tay vào trong miệng trẫm, và cả mười đầu ngón tay ấy đều có vị tanh nồng của máu. Người đó còn dùng lòng bàn tay ấm áp của mình xoa xung quanh ngực trái của trẫm. Vết sẹo của trẫm… hình như đã từng được vỗ về bởi những dấu hôn ngọt ngào. Người đó cứ lặp đi lặp lại một bài hát, vừa hát vừa khóc nghẹn ngào. Cái cảm giác của trẫm năm ấy… cũng xót xa y như hiện tại. Trẫm muốn ôm người đó trong lòng, muốn xoa dịu những nỗi đau ẩn sâu trong trái tim đang rỉ máu kia, thế nhưng, xung quanh trẫm toàn những bóng đen u ám. Phải mất vài canh giờ, trẫm mới có thể tỉnh táo trở lại.
Văng vẳng bên tai trẫm, không phải là giọng ca trẫm kiếm tìm mà là những lời nhí nhéo đầy phiền toái. Đám cung nữ thi nhau kể lể, trẫm lúc ấy mới biết Hoàng hậu Hoà Hợp lo lắng cho trẫm đến mất ăn mất ngủ. Hoàng hậu chỉ vì muốn lấy máu làm thuốc dẫn cứu trẫm, đã không ngần ngại để mười đầu ngón tay của mình bị thương tổn. Rằm tháng nào Hoàng hậu cũng cầu nguyện, chỉ mong trẫm luôn bình an. Tình cảm Hoàng hậu dành cho trẫm bao la như biển rộng, nếu trẫm có mệnh hệ gì, nàng ấy sẽ không đủ dũng cảm để bước tiếp con đường này. Hoàng hậu là chủ hậu cung, bận trăm công nghìn việc nhưng ngày nào cũng dậy từ canh năm để chuẩn bị bữa sáng cho trẫm, còn không quên dặn dò các đầu bếp giữ bí mật, tránh làm trẫm khó xử. Trẫm thích ăn món gì, Hoàng hậu đều cố gắng học hỏi. Trẫm chỉ ho khẽ một cái thôi cũng đủ khiến ruột gan nàng ấy quặn thắt. Trẫm tuy rất cảm động trước tấm chân tình của Hoàng hậu, nhưng trong lòng không tránh khỏi chút thất vọng. Trẫm càng buồn bực hơn khi nghe Hoàng hậu bẩm tấu rằng nàng không chịu hồi cung, còn nhờ thị vệ gửi cho trẫm một bức thư gọn lỏn chỉ có vài chữ:
“Bẩm Hoàng thượng, kinh thành phồn hoa, thần thiếp ham chơi, sang tháng Hai mới có thể hồi cung.”
Câu từ của nàng vô tâm, vô tư, thật khiến trẫm cả người run rẩy. Trẫm chua chát cười giòn giã. Đơn Đơn! Giá như nàng biết, trẫm đã bị tổn thương đến mức nào! Suốt nhiều năm sau này, dẫu đã biết Hoàng hậu là người cứu mình nhưng thi thoảng, trong cơn mơ, trẫm vẫn nghe thấy bài hát đó. Để rồi khi tỉnh giấc, trẫm lại thấy sống mũi mình cay cay. Trẫm luôn nghĩ đó chỉ là giấc mộng đẹp của riêng mình, bởi nàng còn bận say đắm trai đẹp ở một nơi khác, không mảy may quan tâm tới an nguy của trẫm. Trẫm đã rất đau, nỗi đau do vết thương da thịt gây ra không thấm vào đâu so với sự thờ ơ của nàng. Trẫm đã luôn khinh thường bản thân mình vì quá bi luỵ nàng mà mãi nhớ về một giai điệu vẩn vơ. Đến hôm nay, khi nghe nàng ngân nga những câu từ ấy, cả người trẫm như hoá đá. Trẫm lại một lần nữa phải cho người đi tra khảo. Hoá ra những kẻ năm xưa biết nàng hồi cung sớm đều đã phải thề độc rằng nếu chúng dám hé răng nửa chữ, người thân của chúng sẽ gặp nguy hiểm. Nhưng nếu như chúng nhất định không chịu hé răng, chúng sẽ chẳng có cơ hội được sống mà lo cho người thân của mình, bởi vì trẫm, ngay lúc này đây, sẵn sàng lấy mạng tất cả những kẻ ngoan cố.
Lũ khốn khiếp tất nhiên đều chọn cho mình một con đường lui. Trẫm nghe chúng thuật lại sự tàn độc được bao bọc cẩn thận trong lớp vỏ thanh cao của Hoàng hậu chợt thấy rùng mình. Trẫm ở Hoàng Đại điện ngồi trên ghế rồng, chuyện triều chính nắm rõ trong lòng bàn tay, nhất cử nhất động của các quan lớn, quan nhỏ đều không qua được mắt trẫm. Thế nhưng, trẫm ở chốn hậu cung đôi khi chẳng khác một kẻ bù nhìn, có thật nhiều chuyện, trẫm lại là người biết sau cùng. Trẫm đã không biết rằng nàng phải đánh đổi luôn cả nhân phẩm của mình, chịu cái tiếng mê trai, ham chơi, chỉ để cứu trẫm. Trẫm đã không biết rằng nàng mới chính là người cắn từng đầu ngón tay để lấy máu làm thuốc dẫn. Trẫm đã không biết rằng nàng suýt chết nhưng chỉ được phát cho bát cháo loãng thệch. Trẫm chỉ biết dùng lời lẽ tàn độc để mỉa mai nàng:
– Hoàng hậu không cần phải nói đỡ cho Đơn tần. Nàng ta có ham chơi và mê trai đẹp hay không thì trẫm rõ hơn ai hết.
Trẫm ghen tuông mù quáng, ngu xuẩn không nhận ra nàng bị mất giọng. Trẫm thậm chí còn không thèm nhìn nàng, nàng gọi trẫm cũng không hay, và rồi, trẫm lại ôm theo nỗi buồn bực mà hạ lệnh:
– Người đâu! Truyền ý chỉ của trẫm, Hoàng hậu nhân từ hiền hậu, thưởng cho mười viên ngọc trai thượng hạng. Đơn tần ham chơi, mê trai, để ngọc thể khánh kiệt, phạt bổng lộc một năm.
Trẫm còn chửi nàng là loại đàn bà sống vô trách nhiệm và không cho nàng hồi cung. Nàng vậy mà chưa một lời oán trách, có vẻ như chỉ cần trẫm qua cơn nguy kịch, nàng dẫu ôm bao nhiêu cay đắng cũng vui lòng. Trẫm đã từng tưởng trẫm yêu nàng thật nhiều. Trẫm đã từng tưởng so với tình yêu sâu đậm của trẫm, tình cảm mà nàng dành cho trẫm thật chẳng đáng là bao. Trẫm đã rất nhiều lần làm ra vẻ thân thiết với Hoàng hậu, và cũng rất nhiều lần thất vọng vì không thấy sự đố kị trong ánh mắt nàng. Trẫm tổn thương vì nghĩ rằng mình không quan trọng, chẳng khiến nàng để tâm. Thật không ngờ nàng vẫn luôn lo lắng cho trẫm, nàng chỉ là không ích kỷ, không so đo tính toán, không kể lể thiệt thòi, nàng yêu trẫm một cách bao dung hơn.
Trẫm cứ ngỡ nàng hững hờ, trẫm cứ ngỡ một mình trẫm ôm thương nhớ. Nào ngờ đâu… chính bản thân trẫm lại là người thờ ơ!