Chương 56: CHƯƠNG 56. VẠN LẦN KẾT TÓC SE DUYÊN
- Trang Chủ
- Ta vẫn còn thương nhớ, mà người đã thờ ơ - Lan Rùa (full)
- Chương 56: CHƯƠNG 56. VẠN LẦN KẾT TÓC SE DUYÊN
– Con người thật lạ, đôi khi biết rõ về lâu về dài không tốt nhưng vẫn vì chút hạnh phúc nhất thời mà cố chấp.
Hồng Phước ca thán. Ta thong thả giải thích:
– Nếu như những muộn phiền nhất thời không được giải toả thì về lâu về dài sẽ tích tụ thành vết thương lòng rất lớn, vĩnh viễn không lành lại được.
– Vậy là… để cứu rỗi trái tim đang chết dần chết mòn của mình, Đơn phi đã lựa chọn ngang ngược?
– Không sai.
– Đơn phi thật đặc biệt, thảo nào nương nương có thể khiến cho Hoàng thượng thương nhớ mãi không thôi. Hậu cung trăm hoa đua nở, để lọt vào mắt xanh của quân vương không thể chỉ dựa vào nhan sắc.
Trong lúc ta uống thuốc, Hồng Phước kể sơ qua về cuộc gặp gỡ của hắn và Thuận Nhu. Nàng phủ nhận việc Hoàng hậu cố ý đốt chục bình hương để kéo ta đi cùng. Nàng khẳng định Ngọc Băng hương là do thái giám Giang Nhất đem tới Phượng Hoàng cung. Hắn còn thay Hồng Phước chuyển lời cho Thuận Nhu rằng các bình hương này được đặc chế khác với những lần trước, đã được loại bỏ hết độc tố nên đốt thoải mái cũng không ảnh hưởng tới sức khoẻ. Thật kỳ lạ là Giang Nhất một mực phủ định hắn không hề đem bình hương nào đến Phượng Hoàng cung cả. Hồng Phước đặt ra nghi vấn:
– Đơn phi nương nương! Trong hoàng cung này, có khả năng đóng giả Giang Nhất chỉ có nương nương và Mỹ tần. Nếu không phải là nương nương… e rằng…
– Nhưng chúng ta không có bằng chứng buộc tội Mỹ tần, chuyện lộ ra chỉ thiệt ngươi thôi.
– Đơn phi nương nương khoan dung! Cả đêm qua, Hồng Phước không ngủ được chút nào. Hạ thần thấy rất áy náy. Nếu hạ thần không điều chế ra Ngọc Băng hương để kiếm lời, Hoàng hậu sẽ không quy tiên sớm, Đơn phi cũng không rơi vào tình trạng như bây giờ. Chỉ là, phụ thân của hạ thần vào tháng Chạp năm Canh Ngọ, trong một lần ham vui đã không kiểm soát được bản thân, thua ba ngàn lượng vàng ở sòng bạc của Thái sư. Hạ thần phận làm con, không nỡ nhìn cảnh cha già sống trong nhà lao, đành hứa với Thái sư sẽ trả nợ thay phụ thân. Hạ thần chấp nhận bị trừng phạt vì việc chế hương kiếm lời… nhưng chỉ e… mọi chuyện sẽ không dừng lại ở đó. Mỹ tần vẫn luôn kính trọng Hoàng hậu… giữa hạ thần và Mỹ tần thì hiển nhiên người ta sẽ nghi ngờ hạ thần hơn… có thể họ sẽ nghĩ hạ thần vì nợ vàng Thái sư nên hận Hoàng hậu. Cơ mà hạ thần xin thề với trời, tâm hạ thần không nhỏ nhen như thế. Hạ thần chỉ muốn kiếm tiền thôi.
Tháng Chạp năm Canh Ngọ chẳng phải bu của Hoàng quý phi cũng đến lầu xanh của Thái sư cướp bạc hay sao? Hai chuyện nghe qua thì chả liên quan tới nhau, nhưng sao cứ có gì đó mờ ám nhỉ? Ta thở dài nói:
– Bổn cung hiểu, chuyện này cứ tạm cho qua đi.
– Hạ thần đội ơn Đơn phi nương nương. Khí hậu ở Sơn Nam năm nay khá tốt, nhiều nắng ấm, nương nương nên xin Hoàng thượng cho về quê dưỡng ngọc thể một thời gian. Bằng không, chịu qua mùa đông khắc nghiệt ở trong cung, chỉ sợ ra Giêng bất ổn.
Ta cười khổ. Ta mà cũng dám mơ quay lại Sơn Nam ư? E rằng Hoàng thượng sẽ nổi đoá! Ta chẳng dám mở lời cầu xin, đành cố gắng chịu đựng. Chỉ là, thật không ngờ việc Hồng Phước thường xuyên ghé qua Mẫu Đơn cung lại gây ra hiểu nhầm tai hại. Ta nghe Cẩm Tú nói Đức phi đã đi phao tin khắp nơi rằng ta và Hồng Phước tằng tịu với nhau. Nàng dùng nhiều từ bẩn đến mức ta không dám nhắc lại lời của nàng, vì cảm thấy ghê tởm. Nàng thậm chí còn ở trước mặt Uy Vũ nói hắn là con ruột của Hồng Phước. Thật may, Uy Vũ đã không còn là đứa trẻ ngây ngô năm xưa bị Niên Ý xúi dại nữa rồi. Hắn đủ khôn để chạy đến Mẫu Đơn cung ôm ta mách lẻo:
– Tư tỷ! Tư tỷ biết tin gì chưa? Đức phi bị hoang tưởng rồi đó, bệnh nặng lắm luôn rồi. Con của Hồng Phước ư? Xàm! Vũ giống phụ hoàng như đúc à! Người bình thường mấy ai ngu được như Đức phi? Nghe nàng nói mà Vũ cười ngặt nghẽo luôn á! Vui ghê! Miệng đã hôi rồi còn toàn nhả lời thối, phụ hoàng mà biết chắc còn vui nữa!
Ta xoa đầu Uy Vũ, dịu dàng bảo:
– Ngươi kệ nàng đi, đừng bép xép gì trước mặt phụ hoàng, mọi chuyện cứ để Tư tỷ lo.
– Vậy Vũ nghe theo tỷ.
Uy Vũ hồn nhiên chạy đi chơi. Ta nhìn theo bóng lưng hắn mà tim đau thắt lại. Nếu Hoàng hậu nói đúng thì chẳng phải Đức phi chính là người hại Uy Vũ bị sinh muộn hay sao? Đức phi thanh cao đến mức nào mà lại lôi con của một kẻ thấp hèn như ta vào cuộc chiến này? Dẫu ta có là người đàn bà tồi tệ nhất thế gian thì cũng không ai có quyền được động đến đứa trẻ của ta cả. Nếu như việc tìm mọi cách để bôi nhọ kẻ mình ghét được coi là bỉ ổi thì việc lợi dụng những đứa trẻ để tấn công mẫu thân của chúng còn bỉ ổi gấp vạn lần. Những oan ức mà ta phải chịu đựng ngày hôm nay, rồi ai sẽ trả lại cho ta? Một loạt những tội danh dơ dáy mà Đức phi đã định sẵn, cứ thế từng tội, từng tội một rơi xuống đầu ta, nhưng ta chẳng thể đi từng cung phân trần, chỉ có thể tôn trọng cái suy nghĩ quỷ quái điên rồ của nàng. Còn ai có thể nhẫn nhịn được như ta? Ta ôm trong mình trái tim nát tươm, rướm máu, cố gắng lê lết đi trên đoạn đường đầy chông gai, liệu rằng sự kiên trì của ta có được đền đáp xứng đáng?
– Đơn phi nương nương! Ở quê của nô tì, các bà hay nói rằng bùn càng thối thì sen lại càng ngát hương thơm.
Cẩm Tú an ủi ta. Trung Nhất kính cẩn nhắc nhở:
– Xin phép Đơn phi cho nô tài được nhiều chuyện. Nô tài biết nương nương được sư phụ dạy bảo từ nhỏ, tâm tốt, không muốn tính kế nhằm lật đổ ai cả. Nhưng mà ở những nơi đầy rẫy hiểm nguy như trong hoàng cung này, mong chờ những kẻ ghét ta sẽ vì ta không động tới lợi ích của chúng mà tha cho ta là một điều xuẩn ngốc. Đức phi mỗi ngày đều đẩy nương nương một cái, nếu như nương nương cứ thuận theo ý nàng, chỉ sợ có ngày nương nương sẽ thực sự bị rơi xuống đáy vực.
Ta không chỉ hiểu ý tốt của Trung Nhất mà còn trăn trở rất nhiều về những ngày tháng sau này của mình và Uy Vũ. Rằm tháng Chạp năm Ất Hợi, giờ Tuất, Hoàng thượng tổ chức đại tiệc. Tuệ Long điện xưa giờ không mấy náo nhiệt, bỗng dưng năm nay lại có sự kiện lớn làm ai nấy đều tò mò. Mọi người thi nhau đồn đoán lý do khiến Hoàng thượng vui vẻ bất thường. Có người nói do năm nay mưa thuận gió hoà, canh tác thuận lợi. Có người bảo do nguồn tiền đổ về từ các sòng bạc và lầu xanh đã cưu mang được hơn một vạn mảnh đời bất hạnh. Chỉ riêng Uy Vũ làm ra cái điệu bộ ông cụ non nhận định:
– Mỹ nhân mở lời, ngọt thấu tâm can.
Ta nhéo má hắn rồi vui vẻ trang điểm. Nhờ có sự thần kỳ của Ngọc Băng hương, ta chỉ tô mỗi chút son thôi đã thấy bản thân mình trong gương đẹp mong manh như sương sớm. Khoảnh khắc ta bước vào Tuệ Long điện, ngay lập tức liền bắt gặp ánh mắt si mê của người ngồi trên ghế rồng. Các phi tần, có người lườm, có người nguýt, có cả Đức phi chịu không nổi liền buông lời đả kích:
– Đơn phi nương nương dạo này được Hồng Phước chăm sóc có khác, đẹp điên đảo.
Ta biết trong lời nói của nàng chẳng có nửa điểm tốt đẹp, nhưng ta vẫn khách sáo bảo:
– Đa tạ Đức tỷ khen ngợi.
– Hoàng thượng! Thần thiếp nghe nói dạo này Hồng Phước đến Mẫu Đơn cung suốt thôi, mỗi lần về gương mặt hắn lại ửng hồng, có lần môi còn dính son, không biết hắn đã làm gì ở Mẫu Đơn cung nữa?
Hiền phi cười khẩy thêm nếm:
– Đức phi hỏi thừa, Hồng Phước và Đơn phi… tất nhiên là đã làm những việc không nên làm rồi.
Lương phi suy đoán:
– Liệu đó có phải là lý do khiến Đơn phi thờ ơ với Hoàng thượng không ạ?
Thục phi làm ra vẻ hiền thục nhắc nhở:
– Uy Vũ và Ngọt Ngọt đang ở đây, tỷ muội chúng ta tốt hơn hết không nên nói những chuyện dơ dáy của Đơn phi, kẻo làm ảnh hưởng tới tâm hồn thơ ngây của con trẻ.
Uy Vũ cáu giận đứng phắt dậy, nhưng bắt gặp ánh mắt không hài lòng của ta, hắn liền ngoan ngoãn ngồi xuống, tiếp tục đút cháo cho Ngọt Ngọt. Mỹ tần lên tiếng:
– Muội cảm thấy Đại Hoàng tử biết thêm một chút về vị mẫu phi mất nết của mình cũng tốt mà. Phải biết được cái xấu của mẫu phi thì mới có thể tránh nó ra, sau này không phạm phải sai lầm tương tự.
Tưởng như chỉ là các tỷ muội tám chuyện vô tư, nhưng từng câu, từng từ đều nhắm vào ta, có chủ đích khép tội ta. Ta nhẫn nhịn đến bây giờ cũng chỉ vì muốn trao cho các nàng cơ hội được thể hiện hết tất cả những sự sân si, ngu dốt và hèn mọn của mình ra mà thôi. Thể hiện xong rồi thì đến lượt ta phản đòn. Ta chủ động đi tới gần bàn tiệc của Hoàng thượng, quỳ gối, khóc lóc tức tưởi. Hoàng thượng thương xót hỏi ta:
– Đơn phi cảm thấy oan ức sao?
Ta mếu máo gật đầu. Ta biết thừa Hoàng thượng không thể làm ngơ trước cái điệu bộ nũng nịu này của ta mà, chàng thở dài bảo:
– Nói trẫm nghe.
Ta được đà gào lên:
– Hoàng thượng! Các nàng nói về Đơn Đơn như nào cũng không quan trọng, ai hiểu nhầm Đơn Đơn cũng được, chỉ cầu duy nhất một mình Hoàng thượng anh minh!
Hoàng thượng giả bộ hỏi bâng quơ:
– Ồ! Sao lại thế?
Ta khóc thêm một hồi nữa mới thèm thổ lộ:
– Bởi vì Đơn Đơn thương Hoàng thượng! Thần thiếp trong mắt người khác cho dù có phủ ngàn lớp bụi đen, vẫn muốn trở thành đoá sen tinh khiết ở trong tim người. Hoàng thượng! Thần thiếp biết mình tham lam… nhưng mà… đối với người quan trọng nhất trong tim mình… thần thiếp không thể ngừng hi vọng…
Rốt cuộc thì ta cũng có thể nói ra những lời khiến Hoàng thượng vui lòng. Trong trái tim ta, Hoàng thượng, Uy Vũ và sư phụ đều quan trọng như nhau, đều xếp ở vị trí ưu tiên nhất. Ta của trước kia thật ngu xuẩn, biết rõ Hoàng thượng có tính chiếm hữu cao lại cứ thích so đo với chàng. Con người nếu như có thể trưởng thành nhanh hơn thì đã chẳng có những chuyện não lòng. Nhưng biết sao được? Trưởng thành không phải là một bước nhảy vọt, trưởng thành là cả một quá trình. Hạnh phúc, khổ đau và những lầm lỗi trong quá khứ nhào nặn nên chúng ta ở thời điểm hiện tại. Trải qua một quãng thời gian dài xa cách, nhung nhớ, dằn vặt, ta của bây giờ cảm thấy mọi việc không nhất thiết cứ phải rõ ràng từng chút một, đúng sai đôi khi cũng chẳng còn quan trọng, quan trọng ở chỗ chàng còn tình, ta còn ý, chúng ta còn hạnh phúc khi ở bên nhau. Hoàng thượng dường như đã bị chấn động, khoé mắt chàng ươn ướt, sống mũi cũng hơi đỏ. Chàng đi tới bên ta, chìa tay ra muốn đỡ ta dậy. Ta từ chối khéo:
– Hoàng thượng! Hồi chiều, thần thiếp mải chơi đùa với những hạt mưa đá nên tay có hơi lạnh.
Hoàng thượng không để tâm, quả quyết nắm lấy tay ta. Chàng dắt ta tới bàn tiệc của mình, cho phép ta ngồi bên cạnh chàng, ngay trên ghế rồng. Chàng cẩn thận đặt chiếc lò sưởi mạ vàng nhỏ xíu của mình vào lòng bàn tay ta. Hoàng quý phi thấy ta được sủng ái liền tranh thủ cơ hội mách lẻo:
– Hoàng thượng! Thần thiếp nghe nói Đức phi đang định cho người khắc tội phản bội quân vương của Đơn phi lên đá để lưu danh ngàn đời sau đấy ạ.
Đức phi vội vã thanh minh:
– Bẩm Hoàng thượng, Hoàng quý phi nghe tin chưa xác thực đã bẩm tấu, thần thiếp oan ức.
Hoàng thượng lạnh mặt hỏi:
– Vậy những gì Đức phi nghe được về Hồng Phước và Đơn phi là xác thực rồi hả?
Ta thảo mai nói:
– Hoàng thượng minh xét! Có lẽ Hoàng quý phi nghe nhầm thôi chứ người đàn bà thanh cao và có đạo đức tốt như Đức phi sao có thể đưa ra một quyết định bẩn thỉu và tanh tưởi như thế được ạ?
Hoàng thượng đút cho ta miếng nho chàng đã bóc sẵn vỏ rồi hùa theo:
– Đơn Đơn nói không sai. Đức phi nom cũng chẳng giống một kẻ mọi rợ cho lắm.
Hoàng quý phi sụt sịt bảo:
– Hoàng thượng và Đơn phi quả quyết như vậy chẳng khác nào ám chỉ thần thiếp vu hại Đức phi? Thần thiếp còn chưa già, chả nhẽ nghe có dăm ba câu chuyện từ cung nữ của Đức phi cũng không lọt tai?
Đức phi gào lên:
– Hoàng thượng! Miệng của các cung nữ, thần thiếp sao có thể quản được?
Hoàng thượng hạ lệnh:
– Người đâu! Lôi toàn bộ cung nữ của Đức phi lên đây!
Ta cười ngọt với Hoàng thượng, đỏng đảnh làm nũng:
– Hoàng thượng bớt giận! Chuyện cũng đâu có gì? Ai muốn khắc những tội danh vốn không có thật của thần thiếp lên đá, thần thiếp nguyện chiều theo ý của kẻ đó. Có như vậy, ngàn đời sau, người trong thiên hạ mới biết được thần thiếp đã phải chịu oan ức như thế nào.
Hoàng quý phi cười khẩy nói:
– Bẩm Hoàng thượng, theo thần thiếp thì những kẻ muốn khắc tội danh của Đơn phi lên đá cần phải khắc thêm cả tên của mình nữa, để bọn chúng đến ngàn đời sau vẫn bị khinh bỉ vì cái thói sân si độc ác của mình.
Hoàng thượng đồng tình hạ lệnh:
– Người đâu! Truyền lệnh của trẫm, kẻ nào muốn khắc những tội danh không có thật của Đơn phi lên đá thì khắc thêm cả họ tên đầy đủ của người trong tam tộc nhà hắn rồi đem tới Tuệ Long điện cho trẫm coi!
Các phi tần sợ xanh tím mặt mày, đồng thanh nói:
– Chúng thần thiếp không dám.
– Vậy vừa rồi, những lời các nàng bàn tán về Đơn phi là thật hay giả?
Hoàng thượng đã đích thân tra khảo, các nàng đâu thể giả ngơ. Mỹ tần khôn lỏi bẩm tấu trước:
– Bẩm Hoàng thượng, chuyện của Đơn phi và Hồng Phước, thần thiếp vốn cũng không biết thật giả như nào. Vừa rồi, thần thiếp nói ra những lời mạo phạm Đơn phi, chẳng qua là vì trước khi tham dự đại tiệc đã nhận được sự phân phó của Đức phi. Thần thiếp thấp cổ bé họng, không thể không nghe theo người nắm quyền quản lý hậu cung. Mong Hoàng thượng minh xét!
Hiền phi, Lương phi, Thục phi cũng vội vàng đổ hết tội lên đầu Đức phi. Ôi chao cái tình tỷ muội liệu có bền lâu? Ta cứ nghĩ các nàng thân thiết thế nào, hoá ra túm năm tụm ba lại chỉ để ghét ta chứ đến lúc hiểm nguy cũng thân ai người ấy lo thôi. Một cái mồm của Đức phi sao cãi lại được bốn cái mồm thuận gió đổi chiều? Hàng loạt tội danh của Đức phi từ khi nắm quyền quản lý hậu cung đến nay bị lôi ra bằng sạch. Đức phi trước giờ nói mười câu thì ba câu nhắc đến tiền, khiến người ta tưởng nàng giàu sang thế nào, thật không ngờ chỉ tính riêng năm Giáp Tuất, nàng đã ăn bớt một núi bạc từ ban Ẩm Thực. Các ban khác hiển nhiên cũng không thoát khỏi lòng tham vô đáy của Đức phi, tổng số bạc nàng kiếm được thật khiến người ta choáng váng. Cơ mà vẫn chưa choáng bằng chuyện nàng chỉ vì hai ngàn lượng bạc của Thái sư mà đồng ý ra Giêng sẽ rước Hoà Hương vào cung. Đức phi còn hứa hẹn với Thái sư sẽ nghĩ cách khiến con gái của ông ta mau chóng bò được lên long sàng. Có thể bán rẻ phu quân và cả nhân phẩm của mình với giá hai ngàn lượng bạc, quả thực đàn bà ở trong hoàng cung này, bàn về độ vô liêm sỉ thì không ai sánh bằng Đức phi. Thái hậu điên tiết hạ lệnh:
– Người đâu! Áp giải Đức phi về Thục Đức cung, giam lỏng ả một năm, đồng thời tịch thu toàn bộ số bạc không minh bạch của ả.
Đức phi bị đưa đi rồi, Thái hậu vẫn chưa hết cáu giận. Người dặn dò các phi tần:
– Thân làm phi tần của Hoàng thượng thì tem tém cái mồm lại, càng nhiều chuyện càng kém sang, hiểu chưa?
– Chúng thần thiếp đã hiểu.
Chúng ta đồng thanh đáp. Thái hậu đề xuất:
– Hoàng thượng đằng nào cũng cần chọn người quản lý hậu cung mới, chi bằng lập luôn Hoàng hậu.
– Đức phi gây thất vọng. Lương phi, Thục phi, Hiền phi, Mỹ tần hèn nhát, chính kiến không rõ ràng, sẵn sàng hùa theo Đức phi phỉ báng người khác. Hoàng quý phi thường xuyên qua lại với Dung Thái phi, có lẽ không thể khiến mẫu hậu an tâm. Vậy xem ra chỉ có Đơn phi đủ phẩm chất khoác áo phượng.
Hoàng thượng nói mà không cần suy nghĩ, khiến ta có cảm giác việc chàng ngồi im mặc cho các phi tần vu vạ ta là có tính toán. Thái hậu phản đối:
– Đơn phi đã sinh được Đại Hoàng tử, lại được Hoàng thượng hết mực yêu chiều, nếu như nàng trở thành Hoàng hậu, chỉ e hậu cung sớm bị giải tán.
Hoàng thượng không quan tâm lắm tới sự lo lắng của Thái hậu, chàng chỉ chăm chú nhìn ta, như thể muốn biết suy nghĩ của ta. Ngày tháng trong cung còn dài, Mai tỷ lại có vẻ để tâm tới chiếc áo phượng này, ta phần vì không muốn tỷ muội khó xử, phần vì sợ Thái hậu dè chừng mình nên nhỏ nhẹ khuyên chàng:
– Đơn Đơn cảm tạ Hoàng thượng đã suy nghĩ cho Đơn Đơn. Nhưng thần thiếp nếu như tối ngày bận chuyện quản lý hậu cung thì còn đâu thời gian thương nhớ Hoàng thượng nữa?
Hoàng thượng thơm nhẹ lên vành tai ta rồi nói nhỏ chỉ đủ để ta nghe thấy:
– Vậy để Hoàng quý phi quản lý chuyện hậu cung, Đơn Đơn chỉ cần là Hoàng hậu nhàn rỗi của trẫm.
Ta mỉm cười lắc đầu. Hoàng thượng không vui lắm, nhưng chàng vẫn chiều theo ý ta lên tiếng:
– Nếu mẫu hậu đã lo lắng, ngôi vị Hoàng hậu này, nhờ mẫu hậu thay trẫm định đoạt.
Thái hậu mặc dù không thích Hoàng quý phi, nhưng người vẫn vì đại cục mà đưa nàng lên làm Hoàng hậu. Mọi người cùng nâng ly chúc mừng nàng. Mỹ tần vui vẻ phỏng đoán hoá ra Hoàng thượng mở đại tiệc là để chọn thê tử. Hoàng thượng không nói gì, chỉ liếc mắt nhìn ra bên ngoài. Hàng ngàn chiếc đèn trời được thả lên không trung. Thái hậu dắt Uy Vũ và Ngọt Ngọt ra ngoài đại sảnh trước, mọi người cũng lần lượt theo sau, tất cả đều bị choáng ngợp bởi khung cảnh rực rỡ. Ta đứng dậy muộn nhất trong số các phi tần nên không chiếm được vị trí đẹp. Ta đứng sau các nàng, chợt nhớ lại đoạn hội thoại năm xưa của hai người đang yêu:
– Tứ Tứ! Nàng có muốn đám cưới của mình được tổ chức trước sự chứng kiến của năm mươi vạn quân không?
– Nếu muốn thì phải gả cho ta… trong số nam nhân theo đuổi nàng, e rằng chỉ có ta mới làm được điều đó.
– Vô Ưu… ngươi… ngươi… đừng có nói với ta là… ngươi đang cầu thân đó nha!
– Ừ, đúng rồi! Ta đang cầu thân đấy!
– Cười cái gì mà cười? Có gả không thì bảo?
– Vô Ưu công tử đang muốn ép cưới sao?
– Đao kiếm vô tình, Tứ cô nương nên nhanh chóng đưa ra quyết định thì hơn.
Mọi người đều tỏ ra hiếu kỳ về những ký tự đặc biệt trên những chiếc đèn trời. Đối với riêng ta, chúng lại hết sức quen thuộc, bởi đây chính là kiểu chữ do ta bịa ra, chỉ dạy cho một mình Vô Ưu, chúng có nghĩa là:
“Long Đơn – Một Đời – Vô Ưu Vô Tư
Rằm tháng Chạp – Kỷ Tỵ – Ất Hợi”
Rằm tháng Chạp năm Kỷ Tỵ, Tứ Tứ đã gả cho Vô Ưu. Đại tiệc hôm nay thật không ngờ là để kỷ niệm ngày đôi ta kết tóc se duyên. Sống mũi ta cay xè. Có ai đó nhẹ nhàng ôm ta từ phía sau, chàng cứ như vậy, yên lặng ở bên ta. Khi những chiếc đèn bay xa dần, mọi người hồ hởi rủ nhau lên cổng thành ngắm cảnh, ta cũng muốn chạy theo, nhưng bị chàng giữ lại. Đại sảnh lớn ở Tuệ Long điện thoáng chốc đã chỉ còn lại đôi ta. Hoàng thượng ép ta quay mặt về phía chàng. Chúng ta nhìn thẳng vào ánh mắt của đối phương, hồi hộp tưởng chừng không thở nổi. Có đôi bàn tay ấm áp chạm vào đôi gò má hồng nhuận, chàng cúi xuống, hôn môi ta. Những nụ hôn cuồng dại, những ngón tay chàng liên tục mơn trớn trên chiếc cổ trắng nõn của ta, trái tim ta như vỡ oà, nước mắt ta chảy ra giàn giụa. Ta có cảm giác như mình chỉ là một đoá mẫu đơn nhỏ nhắn, mong manh, bị chàng nhấn chìm trong biển tình nồng thắm.
Thật lâu sau, chàng mới chịu buông ta. Tại khoảnh khắc ấy, chiếc đèn trời to nhất được thả lên không trung, cũng chính là chiếc đèn ôm trong mình thật nhiều thương nhớ!
“Cho dù vạn kiếp bi ai,
cho dù vạn kiếp đều không được đoái hoài,
vẫn mong vạn lần tái ngộ,
để rồi vạn lần lại kết tóc se duyên.”