Chương 50. Hiệu thuốc Tư Tấm
- Trang Chủ
- Ta vẫn còn thương nhớ, mà người đã thờ ơ - Lan Rùa (full)
- Chương 50. Hiệu thuốc Tư Tấm
Ta vẫn còn thương nhớ, mà người đã thờ ơ [50]
…
Hoàng thượng ôm Hoàng hậu rời khỏi Phượng Ngọc cung. Ta bị hai tên thị vệ lôi đi. Nhà lao và Phượng Hoàng cung vốn dĩ ở hai hướng khác nhau, thật chẳng hiểu sao bọn chúng lại ép ta đi phía sau Hoàng thượng và Hoàng hậu, cứ như muốn trêu ngươi ta vậy. Giá như Hoàng hậu có thể thấy vẻ bi thương đến tột cùng của Hoàng thượng và giọng nói đầy chua xót của chàng!
– Hợp Hợp! Lũ ngự y ngu xuẩn kia nói liên thiên phải không? Nàng nhất định sẽ tỉnh lại, phải không?
– Lần đầu tiên nhìn thấy nàng ngồi trên cây hồng nhoẻn miệng cười, trẫm đã muốn sau này kết tóc se duyên, mỗi Rằm tháng Tám đều là trẫm hạ hồng tặng nàng.
– Chiến trận Nam Châu đẫm máu, nhưng không tàn khốc bằng bức thư tuyệt tình nàng gửi.
– Rằm tháng Mười năm Canh Ngọ, khắp nơi trên cả nước, nhà nào cũng dán giấy đỏ và treo đèn lồng đỏ mừng ngày đại hôn của trẫm. Màu đỏ ấy, liệu có tươi tắn được bằng màu máu chảy trong tim trẫm, khi trẫm nghe tin nàng hạ sinh trưởng tử cho ai kia?
– Rằm tháng Tám năm Nhâm Thân, đám đông hàng vạn người, chỉ một cái liếc mắt liền có thể trông thấy nàng… trẫm bỗng giật mình nhận ra… trẫm vậy mà chưa từng quên nàng… bấy lâu này… trẫm chỉ là vờ quên mà thôi.
– Khoảnh khắc nàng nguyện ý ở lại trong cung, trong lòng trẫm có chút vui vẻ. Nhưng trái tim trẫm vẫn đau thắt, bởi vì nó rõ hơn ai hết nàng không hề tự nguyện.
– Nàng còn nhớ hay không? Đêm ấy, trời khuya thanh vắng, dáng nàng yêu kiều cầm theo chiếc đèn lồng, lăng xăng đi đằng trước. Trẫm dạo bước theo sau. Thi thoảng, nàng quay lại nhìn trộm trẫm, trái tim trẫm tung tăng nhảy múa. Nàng có đôi bàn tay thon gọn, mảnh mai, xinh đẹp. Mỗi lần nắm tay nàng, trẫm tưởng như mình đang nắm trong tay sự ngọt ngào của cả mùa xuân. Chiếc đèn lồng do trẫm thổi tắt, thế gian này cũng chỉ có duy nhất một mình nàng mới đủ nhây để hùa theo trẫm, vờ như gió mới là nguyên nhân làm tắt đèn.
Ta chợt bần thần. Câu chuyện của Hoàng thượng và Hoàng hậu có thể giống câu chuyện của Hoàng thượng và ta đến vậy sao? Hay là chàng chỉ đang mượn cảnh để gửi tình?
– Trẫm hận nàng phản bội trẫm. Nhưng giày vò nàng cũng chẳng thể khiến trẫm nguôi ngoai.
– Rồi một ngày, trẫm lại phát hiện ra trái tim nàng chưa từng thay đổi. Chỉ là, trái tim nàng từ đầu tới cuối chưa hề đặt trẫm tại vị trí trung tâm.
– Nàng chưa bao giờ nghĩ đến trẫm đầu tiên.
– Nàng chưa bao giờ đặt lợi ích của trẫm lên trước.
– Nàng chưa bao giờ biết khi nàng ngang ngược che chở cho ai kia, trẫm đã tổn thương đến nhường nào!
Nam nhân kia rõ ràng đang thủ thỉ bên tai một nữ nhân khác, cớ sao gò má ta lại ướt đẫm?
– Bởi vì nàng xứng đáng được gả cho bậc quân vương nên trẫm mới trở thành người khoác áo rồng.
– Một khi trẫm còn ở đây, nàng không được phép rời đi đâu cả. Nàng đã gả cho trẫm, sống hay chết đều là người của trẫm… Chỉ là… trẫm cứ tiến còn nàng cứ lùi… cứ như vậy… trẫm sẽ vĩnh viễn không thể đuổi được nàng… trẫm rất mỏi mệt… nàng hiểu không?
– Nếu nàng cũng mỏi mệt, hãy tĩnh tâm một chút. Nhưng mà… làm ơn… hãy cho chúng ta một cơ hội… Nếu như nàng không một lần chủ động chạy đến bên trẫm, vỗ về xoa dịu trẫm thì trẫm lẻ loi một mình thật chẳng muốn bước tiếp con đường này.
Ta khóc nấc lên thành tiếng. Hoàng thượng trầm mặc một hồi lâu, sau đó khẽ thở dài, lặng lẽ bước vào Phượng Hoàng cung. Hai tên thị vệ khi ấy mới áp giải ta tới nhà lao. Ở đây, người ta dùng rơm rạ để sưởi ấm thay chăn bông. Phòng giam tối tăm, chỉ có một cái lỗ nhỏ hình tròn ở phía trên cao, vậy mà ánh trăng ngọt ngào vẫn có thể len lỏi vào bên trong. Thứ ánh sáng nhè nhẹ đó khiến đầu óc ta thư thái hơn.
– Sư tỷ, đã đến lúc vâng theo lời sư phụ.
Là giọng nói của Bá Trường. Ta không biết hắn đang nấp ở chỗ nào nữa, nhưng ta sợ hắn báo tin về Sơn Nam nên nhẹ giọng bảo:
– Hoàng thượng chỉ đang giận hờn ta thôi. Chàng sẽ không lấy mạng ta đâu. Mọi chuyện trong cung phiền đệ không truyền ra ngoài, kẻo sư phụ lo lắng.
– Thật xin lỗi sư tỷ. Phàm là chuyện sư phụ muốn biết, đệ tuyệt đối không thể giấu người.
– Hồ đồ! Ngươi báo tin cho sư phụ thì giải quyết được gì chứ? Ngươi không thương sư phụ à?
– Sư tỷ nếu như thật lòng thương sư phụ, tại sao lại lựa chọn vào cung rồi trở thành phi tần của Hoàng thượng thay vì ở Sơn Nam báo hiếu người?
– Ta…
– Tư tỷ! Nếu có một ngày tỷ không còn nữa, e rằng sư phụ cũng sẽ chết tâm. Con đường này là do tỷ lựa chọn, tỷ phải có trách nhiệm bảo vệ chính mình. Mong tỷ suy nghĩ kỹ càng, hành sự cẩn trọng. Đệ xin cáo lui!
Sống mũi ta cay xè. Một đứa trẻ mà thầy không cần, bu không thương như ta, được sư phụ cưu mang đúng là phúc phận ngàn kiếp. Trên thế gian này, người đợi ta rơi xuống hố sâu để tranh thủ cơ hội vùi dập thì nhiều, chứ người nguyện đồng cam cộng khổ cùng ta lúc gian khó liệu có bao nhiêu? Người trao cho ta trái tim nhiệt thành, ta nguyện dùng tấm chân tình để đối đãi với người. Người coi ta là sự sống, ta nguyện dùng sinh mạng để bảo vệ người. Ta nhớ bóng hình trong trẻo của mình vào năm đó, khi những giọt nắng vàng óng ả điệu đà nhảy múa trên cánh đồng thơm mùi lúa nếp non, ta lon ton chạy trên con đê xanh rì rợp bóng cỏ lau, hớn hở gọi sư phụ:
– Sư phụ! Sư phụ ơi! Sư phụ đợi Vô Tư với!
Sư phụ dừng bước. Ta chạy tới ôm chầm lấy người, vui vẻ hỏi chuyện:
– Sư phụ nhặt củi khô làm chi vậy?
– Ta sợ ngươi hứng khởi chạy, không thèm nhìn đường, sẽ bị những cành củi này làm cho vấp ngã.
– Vô Tư cho dù bị ngã thì vẫn có sư phụ cõng về nhà mà. Sư phụ đừng lo xa quá nha!
– Vô Tư! Ngươi phải học cách tự vững bước trên con đường của mình. Sau này, không phải lúc nào sư phụ cũng ở bên ngươi.
Sư phụ sốt sắng dặn dò. Ta ngây thơ thắc mắc:
– Sao lại thế ạ? Sư phụ lấy vợ à? Phải đi ở rể hả? Không cho Vô Tư đi theo được ư? Có sư mẫu rồi nên không thèm thương nhớ Vô Tư nữa sao?
Sư phụ xoa đầu ta, hắng giọng mắng:
– Liên thiên!
– Sư phụ mắng hơi bị to đó nha! Sư phụ ghét Vô Tư rồi chứ gì? Con biết thừa nhá!
– Ừ.
– Sư phụ ghét Vô Tư xong rồi sư phụ không làm mẻ cốm mới xanh tươi mơn mởn và thơm ngào ngạt cho Vô Tư ăn nữa ạ?
– Ừ.
– Mặc kệ Vô Tư thèm nhỏ dãi luôn á?
– Mặc kệ!
Ta mếu máo khóc lóc ăn vạ. Ta ngày ấy thật ngốc nghếch! Người thương ta thì ta dẫu có trăm ngàn tật xấu, người vẫn thương. Kẻ ghét ta thì sự tồn tại của ta hẳn là một loại tội lỗi. Có những người giống như Mỹ tần, chẳng thương cũng chẳng ghét, gió thổi chiều nào liền nương theo chiều ấy, nguyện một đời sống vì lợi ích của riêng mình, vĩnh viễn chẳng thể thấu nổi hai chữ “tình thâm”. Con người sống trên đời, một khi đã rơi xuống vực thẳm thì đừng ngây thơ tưởng rằng kẻ ghét mình sẽ thương xót tha cho mình, cũng đừng mong chờ sự giúp đỡ của những người ba phải, có thể nương tựa vào người mình thương đã là phúc phận rồi.
Ngày mười tám tháng Tám, vào giờ Dần, Hoàng thượng ghé qua nhà lao. Khi ấy, trời còn nhá nhem tối. Chàng ôm chầm lấy ta từ phía sau, lạnh lùng hỏi:
– Phải chăng Đơn tần đang thương nhớ Sơn Nam?
– Bẩm Hoàng thượng, thần thiếp chỉ là không ngủ được nên đi lại quanh phòng giam cho khuây khoả thôi ạ.
Ta ngoan ngoãn đáp. Tay Hoàng thượng ghì chặt lên bụng ta, chàng dùng lực hơi mạnh, bụng ta hơi đau, nhưng ta không phản kháng. Chàng cao giọng hỏi:
– Nghe nói Đơn tần từ khi bị nhốt vào nhà lao liền tuyệt thực, buổi đêm lính mang chăn vào cũng không dùng, Đơn tần muốn trêu ngươi trẫm sao?
– Bẩm Hoàng thượng, thần thiếp không dám. Thần thiếp bất cẩn làm tổn hại tới long thai, không biết chuộc lỗi với Hoàng thượng và Hoàng hậu bằng cách nào ngoài tự trừng phạt bản thân.
Hoàng thượng bực bội quát um lên:
– Ngươi trừng phạt bản thân hay trừng phạt trẫm?
– Thần thiếp nếu như ra đi trước giờ Ngọ thì chẳng phải Hoàng thượng sẽ càng mừng hay sao? Người đỡ phải ban rượu độc còn gì?
– Ngươi!
Hoàng thượng tức điên. Chàng cắn lên bả vai ta đau điếng. Ta mặc kệ. Chàng xả giận xong liền hỏi:
– Có cần trẫm đón người thân ở Sơn Nam vào cung để Đơn tần được gặp mặt họ lần cuối không?
Ta cười khổ. Sư phụ, Uy Vũ và cả năm đồ đệ của ta nữa, bọn họ vào cung để làm gì? Để xấu hổ vì người thân mang trọng tội ư? Để nghe những lời chửi rủa miệt thị sao? Uy Vũ của ta! Hắn đang an ổn, cớ sao phải vào cung gánh thị phi? Ta thà để hắn bình yên ở Sơn Nam cùng sư phụ và Niên Ý. Ta nhỏ nhẹ nói:
– Đa tạ Hoàng thượng đã quan tâm, thần thiếp thân mang trọng tội, nhục nhã ê chề, không dám gặp ai cả. Thần thiếp hại một sinh mạng, thần thiếp đương nhiên phải trả giá. Chỉ là, thần thiếp chưa từng vì ghen tuông mà cố ý hãm hại Hoàng hậu. Thần thiếp mong Hoàng hậu vượt qua được ải này, mong Hoàng thượng cùng thê tử danh chính ngôn thuận của mình con đàn cháu đống, sống hạnh phúc bên nhau tới đầu bạc răng long.
Ta thật lòng chúc phúc, vậy mà lại khiến Hoàng thượng nổi đoá. Chàng gằn giọng nói:
– Hay! Quá hay! Lòng đã sớm thờ ơ, tim không còn thương nhớ, quả nhiên không biết ghen tuông là gì!
– Hoàng thượng! Thần thiếp không hề có ý đó.
– Vậy ý ngươi là gì? Ngươi rõ ràng đang cầm trong tay kim bài miễn tử, tại sao không dùng?
– Hoàng thượng nói gì thần thiếp không hiểu.
– Đơn tần! Ngươi đừng giả ngơ nữa!
Ta im lặng. Hoàng thượng cáu ầm ĩ:
– Cầu xin trẫm!
– Sẽ không có cơ hội thứ hai đâu!
– Một lần thôi! Vì trẫm! Vì ngươi! Vì những gì từng có giữa chúng ta…
– Tứ Tứ!
Chàng đã gọi tới cái tên xưa cũ rồi, trái tim ta cũng đã bắt đầu run rẩy. Ta mím môi, cố gắng kìm nén để không nói ra điều gì ngu xuẩn. Hoàng thượng cắn nhẹ vào cổ ta rồi gục mặt lên vai ta, buồn bã kết luận:
– Cho đến cuối cùng… người nàng lựa chọn vẫn là hắn. Để bảo vệ hắn, đến sinh mạng của mình, nàng còn không tiếc thì trẫm có thể mong chờ điều gì?
Giờ Mão, chàng rời đi, để lại ta một mình trong phòng giam với trái tim rướm máu. Trời bỗng dưng nổi sấm, bên ngoài có tiếng mưa rơi rào rào, có vẻ như là một cơn mưa lớn. Mưa tầm tã suốt nhiều giờ liền. Mãi tới khi ta bị áp giải lên Hoàng Đại điện trời mới hửng nắng. Không hiểu sao ta có linh cảm mạnh mẽ là trong cung sắp có biến lớn. Ta tự xem bói cho chính bản thân mình, tuy không xem được rõ ràng mọi việc trong tương lai, nhưng lại thấy số mình vẫn chưa tới lúc tận.
Buổi thượng triều ngày hôm nay có lẽ đã kết thúc từ sớm, hiện tại, ngoài các thái giám, thị vệ, cung nữ ra thì chỉ có một mình ta đang quỳ ở giữa phòng thượng triều. Giờ Ngọ một khắc, tứ phi xuất hiện. Hiền phi chửi ta đáng đời, Lương phi ngứa mắt đạp vào người ta, Đức phi vả nhẹ vào má ta, Thục phi chỉ lén cấu ta một cái. Thuận Hiền nghênh ngang đi ngay đằng sau tứ phi. Nàng lườm ta rồi thản nhiên nói:
– Thuận Hiền thỉnh an tứ phi.
Ôi chao! Cái cách Thuận Hiền hành lễ mới ngông cuồng làm sao! Một phát thỉnh an luôn cả bốn vị phi tần, còn không thèm quỳ xuống. Tứ phi chắc nể Hoàng hậu nên chẳng thèm chấp nàng.
– Thuận Hiền mặc bộ váy tím nom đẹp ghê!
Đức phi khen ngợi. Thuận Hiền vênh váo nói:
– Dáng nô tì sang, mặc gì chả đẹp. Ai như một số người, có khoác trên mình cả tấn lụa vẫn quê một cục.
Đức phi uất tím mặt. Ta thực sự không thể đếm được trong đầu Thuận Hiền có tổng cộng bao nhiêu cân bã đậu nữa. Người đâu mà đã gian, láo, lại còn ngu. Lúc Hoàng thượng bế Hoàng hậu vào phòng thượng triều, trong khi tứ phi và ta cùng rơm rớm nước mắt vì thương xót Hoàng hậu thì Thuận Hiền lại có phát ngôn đi vào lòng đất:
– Bẩm Hoàng thượng, Hoàng hậu từng căn dặn nô tì rằng nếu như nương nương có mệnh hệ gì, nô tì nhất định sẽ phải thay nương nương chăm sóc Hoàng thượng.
À! Thì ra là thế! Thì ra đây là lý do khiến Thuận Hiền cô nương ảo tưởng sức mạnh. Kỳ lạ thay, Hoàng thượng không những không trách phạt Thuận Hiền mà còn cho nàng ngồi cùng mình trên ghế rồng. Có lẽ do Hoàng hậu đang bất tỉnh nên nàng được ngồi trong lòng Hoàng thượng. Thuận Hiền ngồi bên cạnh Hoàng thượng, e ấp nép vào người chàng. Cảnh tượng đẹp đến mức Thái hậu vừa bước vào phòng đã đỏ mặt chửi:
– Thứ nô tì thấp hèn khốn khiếp! Hoàng hậu còn chưa quy tiên, ngươi đã ôm vọng tưởng trèo cao vậy hả?
Thuận Hiền uỷ khuất nhìn Hoàng thượng. Hoàng thượng thay nàng lên tiếng:
– Chỉ cần vừa mắt trẫm, dù xuất thân quạ đen cũng có thể bay lên làm phượng hoàng. Thái hậu bớt xét nét.
Thái hậu uất điên. Mỹ tần tuy đến sau nhưng được cái dẻo miệng. Bằng công phu nịnh nọt đỉnh cao của mình, chỉ trong chốc lát, nàng đã xoa dịu được Thái hậu. Người không cằn nhằn nữa mà chỉ khẽ giơ tay ra hiệu. Thái giám hiểu ý rót rượu độc cho ta.
– Hợp Hợp ngốc nghếch của trẫm! Rốt cuộc thì cũng tới lúc trẫm đòi lại công bằng cho nàng! Sau ngày hôm nay, vạn vật phải trở về đúng vị trí của nó.
Hoàng thượng tâm sự với Hoàng hậu, vậy mà chàng lại nhìn ta chằm chằm. Ta còn chưa đủ bi thương hay sao? Ta đau đớn cầm chén rượu lên. Chỉ là, chưa kịp nhấp ngụm nào thì đã có thái giám chạy vào báo tin:
– Bẩm Hoàng thượng! Có người xưng Bách Tâm xin được vào Hoàng Đại điện cầu kiến.
Hoàng thượng cười khẩy, một nụ cười vô cùng nham hiểm khiến ta cảm thấy rất bất an. Hoàng thượng chỉ khẽ gật đầu, thái giám đã hiểu ý đưa sư phụ ta vào bên trong. Sau khi hành lễ đầy đủ, sư phụ liếc nhìn ta một lượt, người hơi chau mày, có lẽ sắc mặt nhợt nhạt của ta khiến sư phụ không vui. Ánh mắt người đỏ quạch, gương mặt người hơi hốc hác, chắc hẳn người đã lo lắng cho ta rất nhiều. Người quỳ xuống bẩm báo:
– Bẩm Thái hậu, bẩm Hoàng thượng, vụ việc Hoàng hậu mất long thai, thảo dân Bách Tâm xin được nhận toàn bộ trách nhiệm. Ngày tám tháng Tám, Thuận Hiền, cung nữ thân cận của Hoàng hậu tới hiệu thuốc của thảo dân mua thuốc phá thai. Thảo dân đã không thể ngăn cản học trò của mình, để hắn bán thuốc phá thai cho nàng.
Thái hậu đăm chiêu hỏi:
– Ngươi nói vậy khác nào ám chỉ Hoàng hậu bị sảy thai là do Thuận Hiền hại chứ không phải do Đơn tần?
– Dạ bẩm Thái hậu, quả đúng là như vậy.
Thuận Hiền cuống quít nói:
– Thái hậu minh xét, Hoàng hậu nương nương thương Thuận Hiền như muội muội ruột, Thuận Hiền không có lý do gì để hại Hoàng hậu cả. Ngày tám tháng Tám, Thuận Hiền chỉ phụng lệnh Hoàng hậu tới hiệu thuốc Tư Tấm ở trong kinh thành mua ô mai Thất Tự thôi ạ. Nô tì đâu có mọc cánh được đâu mà bay về Sơn Nam mua thuốc của cái kẻ gian xảo đang vu oan cho nô tì kia!
Ta bật cười. Thuận Hiền ơi! Thuận Hiền à! Mồm nhanh hơn não là không có tốt đâu nha! Ngươi không biết Tư Tấm đọc ngược lại là gì à? Sư phụ ta đủng đỉnh nói:
– Bẩm Thái hậu, ông chủ của hiệu thuốc Tư Tấm ở trong kinh thành chính là thảo dân ạ.
Hoàng thượng có vẻ không vui khi nghe tới tên hiệu thuốc. Sư phụ nhìn Hoàng thượng ôm chặt Hoàng hậu trong lòng cũng chẳng vui. Hai người nhìn nhau chằm chằm, chỉ nhìn nhau thôi mà ta tưởng như có ánh lửa toé ra luôn rồi. Thái hậu lườm nguýt cả hai người rồi băn khoăn hỏi sư phụ ta:
– Ngươi có bằng chứng gì chứng minh ngoài ô mai Thất Tự ra, Thuận Hiền còn mua thêm thuốc phá thai?
– Bẩm Thái hậu, về chuyện đó, thảo dân không thể chứng minh được. Bởi lẽ, bà bầu một khi đã ăn ô mai Thất Tự thì khó lòng mà giữ được con.
– Vậy… ô mai Thất Tự mà Thuận Hiền mua… chính là thuốc phá thai ư?
– Thái hậu anh minh! Ô mai Thất Tự trước khi phơi khô đã được ngâm thuốc. Ngay từ ngày đầu tiên mở hiệu thuốc, thảo dân đã hạ lệnh cho học trò chỉ được phép bán ô mai Thất Tự cho những người có đơn thuốc của thầy lang. Học trò của thảo dân bởi vì sơ suất nên đã không phát hiện ra đơn thuốc mà Thuận Hiền mang tới là giả. Trò bất cẩn là do thầy dạy chưa đến nơi đến chốn, thảo dân hổ thẹn vô cùng, kính mong Thái hậu trách phạt.
Thuận Hiền sợ tái mét mặt mày. Nàng không dám ngồi cạnh Hoàng thượng nữa mà ngay lập tức bò xuống dưới, nức nở trình bày:
– Thái hậu minh xét, Hoàng thượng minh xét, đơn thuốc là Hoàng hậu đưa cho nô tì. Nô tì thực sự không biết đó là đơn thuốc giả. Nô tì cũng không biết ô mai Thất Tự sẽ làm hại tới long thai. Nô tì oan uổng!
Hoàng thượng ghé tai Hoàng hậu, tủm tỉm nói:
– Hợp Hợp ơi! Hợp Hợp à! Trẫm hoang mang quá nha! Con tiện tì xảo quyệt kia đang vu oan cho nàng, phải không? Người đàn bà thanh cao tao nhã như nàng, sao có thể làm đơn thuốc giả để mua ô mai Thất Tự về hại chết con của mình chứ? Đó chẳng phải là đứa trẻ mà nàng hết mực thương yêu hay sao? Đó chẳng phải là giọt máu của trẫm ư? Đã là giọt máu của trẫm, nàng liều chết cũng sẽ bảo vệ nó, đúng không?
– Hợp Hợp! Nàng có thể ôm nỗi oan lớn như này đi xuống suối vàng ư? Đừng mà! Đừng như vậy! Trẫm rất đau lòng đó, biết không?
– Hợp Hợp dấu yêu! Nàng làm ơn tỉnh lại đi! Làm ơn mở mắt ra và cho trẫm biết đâu mới là sự thật!