Chương 49. Lời hứa năm xưa
- Trang Chủ
- Ta vẫn còn thương nhớ, mà người đã thờ ơ - Lan Rùa (full)
- Chương 49. Lời hứa năm xưa
Ta vẫn còn thương nhớ, mà người đã thờ ơ [49]
…
Hoàng thượng đưa Hoàng hậu vào nghỉ tạm trong giường ngọc của Thái hậu. Các cung nữ hối hả chạy vào hầu hạ Hoàng hậu thay váy áo. Các ngự y giỏi nhất rất nhanh đã tụ tập hết ở Phượng Ngọc cung, lần lượt từng người vào trong xem mạch cho Hoàng hậu. Ta ở ngoài đại sảnh bị Thái hậu chửi như hắt nước vào mặt. Các phi tần đều tỏ ra thương xót Hoàng hậu, mắt các nàng đỏ hoe, miệng thì liên tục cầu nguyện, mong Hoàng hậu sớm bình an. Thuận Hiền nhanh nhảu kể lể:
– Bẩm Thái hậu, Đơn tần cố ý lợi dụng Hoàng quý phi để hại Hoàng hậu bị dị ứng. Hoàng hậu không những không trách móc Đơn tần, ngược lại còn lo Đơn tần quỳ nhiều bị đau gối nên mới rủ Đơn tần ra hồ Liên Thuỷ hỏi han. Thay vì cảm kích tấm lòng thiện lương của Hoàng hậu, Đơn tần lại mắng Hoàng hậu giả tạo. Đơn tần còn chửi Hoàng hậu xối xả vì cho rằng Hoàng hậu chính là lý do khiến Hoàng thượng lạnh nhạt với mình. Hoàng hậu hết lời khuyên nhủ Đơn tần bình tĩnh, nhưng Đơn tần mỗi lúc một quá khích. Đơn tần xúc phạm cái mặt tròn như cái bánh đúc của Hoàng hậu, thẳng tay vả cho Hoàng hậu một phát rồi tức tối đẩy Hoàng hậu ngã xuống hồ!
Ta vội vàng giải thích:
– Bẩm Thái hậu, thần thiếp trong lúc nóng giận nhất thời đúng là có tát Hoàng hậu. Nhưng thần thiếp tuyệt đối không cố ý đẩy Hoàng hậu ngã, cũng chưa từng dám có thái độ bất kính với Hoàng hậu.
Thuận Hiền phản bác:
– Đơn tần nương nương! Lương tâm của nương nương để đâu? Lòng tự trọng của nương nương bị chó gặm rồi à? Chính đôi tai này của nô tì nghe thấy nương nương miệt thị Hoàng hậu! Chính hai con mắt này của nô tì nhìn thấy nương nương đẩy Hoàng hậu. Vậy mà bây giờ nương nương có thể mặt dày phủ nhận được ư?
Thuận Hiền mà được về Sơn Nam thi giải người bịa chuyện đỉnh nhất của năm thì chắc nàng phải giành được giải nhất luôn đấy! Cái mồm nàng to như cái loa phát thanh! Ta điên người gào lên:
– Cũng chính cái miệng thối như mứt của ngươi đang vu oan cho ta đấy! Ngươi có dám thề nếu như ngươi nói sai nửa chữ, nghiệp quật ngươi câm nín ba kiếp không?
– Những điều nô tì nói hoàn toàn là sự thật thì nô tì có gì mà không dám thề? Nô tì xin thề, nếu như nô tì dám vu oan cho Đơn tần, kiếp này nô tì làm người câm, kiếp sau làm chó nhưng không được sủa.
Thuận Hiền quả quyết khiến mọi người tin sái cổ. Thục phi sợ sệt nhìn ta, nàng theo phản xạ lấy tay che bụng. Đức phi khinh bỉ nhận xét:
– Đơn muội quả thực quá ngang ngược rồi!
– Thứ hồ ly Sơn Nam độc địa! Hoàng cung này không chứa nổi đồ rắn rết như ngươi!
Thái hậu mắng ta xong, nhìn thấy xô nước đỏ ngầu được đưa ra từ bên trong thì mặt mày tái xanh. Cung nữ của Thái hậu phải vội vàng đỡ người ngồi xuống ghế. Các phi tần cũng lần lượt được ngồi, riêng một mình ta phải quỳ gối, cắn răng chịu đựng những lời chửi rủa. Một cái miệng của ta đã không đấu lại được cái miệng của Thuận Hiền rồi, huống chi bây giờ cả tứ phi cùng hăng say chỉ trích. Mỹ tần xưa nay nổi tiếng là loại người gió chiều nào theo chiều ấy, nàng tát nước theo mưa đến là trơn tru:
– Xem ra Đơn muội chỉ có cái mặt đẹp giống ta thôi chứ nhân cách của muội thì cứ phải gọi là xách dép cho ta dài dài. Ta cho dù có cộng sự vô liêm sỉ của mình trong ngàn kiếp cũng không bằng muội.
Hoàng quý phi khó chịu quát Mỹ tần:
– Cái loại người lúc Đơn tần được sủng ái thì tối ngày gửi quà cáp, lúc muội ấy gặp nạn liền ngay lập tức trở mặt như muội mới là đồ tiểu nhân đấy!
– Hoàng quý phi cớ sao lại bênh vực Đơn tần? Không lẽ tỷ cùng một giuộc với muội ấy? Không lẽ tỷ thừa biết Đơn tần nhét hoa hoàng lan khô vào gối của mình nhưng vẫn đem nó tặng cho Hoàng hậu? Eo ôi! Khiếp thôi! Nếu như vậy thì muội lại sợ tỷ quá cơ!
Thái hậu buồn bực hỏi:
– Hoàng quý phi phải chăng đang nhòm ngó ngôi vị Hoàng hậu? Thứ nhơ nhớp được đẻ ra bởi gái lầu xanh như ngươi mà cũng đòi trèo cao ư?
Hoàng quý phi chắc giận quá hoá ngu. Nàng thế mà dám bật lại Thái hậu:
– Ngay từ đầu Thái hậu đã biết thần thiếp nhơ nhớp, vậy cớ sao lại đồng ý cho Hoàng thượng lập thần thiếp làm Hoàng quý phi? Phải chăng hai trăm mười tám viên ngọc phỉ thuý của phụ thân thần thiếp đã giúp người tạm thời quên đi cái sự nhơ nhớp ấy?
Cung nữ của Thái hậu đỏ mặt quát:
– Hỗn xược! Thái hậu nhận quà là muốn giữ lại mặt mũi cho Đại tướng quân, Hoàng quý phi không cảm kích thì thôi mà lại ở đó mà công kích Thái hậu! Người đâu! Lôi Hoàng quý phi ra ngoài! Đánh ba mươi gậy!
– Nực cười! Rõ ràng chỉ là cung nữ của Thái hậu mà lại dám sai người đánh bổn cung, có người hầu thân cận như ngươi, Thái hậu kể cũng mát mặt quá cơ!
Hoàng quý phi tức tối nói. Thái hậu cười khẩy hỏi:
– Xem ra Hoàng quý phi muốn ta đích thân hạ lệnh. Được! Người đâu! Tống Hoàng quý phi vào lãnh cung cho ta! Mỗi ngày đánh nàng ba mươi gậy, đợi tới Rằm tháng Mười mới được hồi Tuyết Mai cung.
Ta chợt thấy rét run. Nếu như Hoàng quý phi không phải là nữ nhi của Đại tướng quân mà chỉ là một cô nương chân yếu tay mềm không có võ thì e rằng khó qua khỏi ải này. Ta thở dài lên tiếng:
– Bẩm Thái hậu, Hoàng quý phi vốn không phải là kẻ vô lễ, có lẽ chỉ vì bất bình cho thần thiếp nên mới ngông cuồng trong chốc lát. Mong Thái hậu khoan hồng!
Thuận Hiền to mồm khẳng định:
– Đơn tần nương nương càng bênh vực Hoàng quý phi thì càng cho thấy hai vị nương nương cấu kết nhằm lật đổ Hoàng hậu mà thôi!
Ta thua cái con Thuận Hiền này luôn rồi đấy! Toàn nói điêu nhưng mà lại có khả năng thuyết phục Thái hậu mới tài tình chứ! Mặc kệ ta năn nỉ, Thái hậu vẫn quyết không tha cho Hoàng quý phi. Nàng vừa bị thị vệ đưa ra khỏi Phượng Ngọc cung thì ngự y đã vội vã đi ra ngoài đại sảnh, toát mồ hôi hột bẩm báo:
– Bẩm… bẩm… Thái hậu… hạ thần bất tài… không… không thể… giữ được… long… thai…
Ta nghe mà tưởng có sét đánh ngang tai. Chưa bao giờ ta thấy hối hận đến thế! Giá như ta đừng nóng nảy! Giá như ta bình tĩnh hơn một chút! Giá như ta không hành động hồ đồ… thì có lẽ… đứa trẻ sẽ vẫn còn. Ta khóc, không phải vì bị Thái hậu đạp liên tục vào ngực, mà bởi vì căm hận chính bản thân mình. Một thanh kiếm sắc nhọn được rút ra, nhưng trước khi Thái hậu đâm ta, Thuận Nhu đã kịp chạy ra ngoài bẩm báo:
– Bẩm Thái hậu, Hoàng hậu rất muốn gặp người và tất cả các vị phi tần lần cuối ạ.
Thái hậu run rẩy hỏi:
– Sao… sao lại là… lần cuối?
Đoạn, người liếc mắt nhìn ngự y. Hắn lau nước mắt, buồn bã lắc đầu. Các phi tần khóc lóc tức tưởi, khóc từ lúc ở ngoài đại sảnh tới khi vào trong phòng gặp vị tỷ tỷ mà họ vô cùng tin yêu. Hoàng hậu đang nằm trong lòng Hoàng thượng. Môi nàng trắng bệch, sắc mặt nàng tái xanh. Thái hậu không kiềm được, nước mắt chảy ra giàn giụa. Người dịu dàng bảo Hoàng hậu:
– Hoà Hợp đáng thương của ta! Vì đâu mà ra nông nỗi này? Hoàng quý phi nhăm nhe ngôi vị của con, ta đã nhốt ả vào lãnh cung rồi. Ta thực sự không muốn để con nhìn thấy mặt ả. Còn Đơn tần… ta vẫn cho ả vào đây là vì muốn con có cơ hội được xả giận.
Hoàng hậu gắng gượng nói:
– Thần thiếp… tạ… tạ ơn… Thái hậu… đã nghĩ… cho thần thiếp. Các nàng… nếu có làm gì… cũng chỉ là… phút nông nổi nhất thời. Thần thiếp… thỉnh cầu… Thái hậu… khoan hồng… với… các nàng…
– Hoà Hợp ơi là Hoà Hợp ơi! Đến bao giờ con mới biết nghĩ cho bản thân mình một chút đây? Tại sao phải bao dung với cả kẻ hại mình? Tại sao con cứ mãi trong trắng như đoá bạch liên vậy hả?
– Thần thiếp… không… không dám… nhận mình… là đoá bạch liên… thần thiếp… thân là… thê tử… của Hoàng thượng… chỉ mong hậu cung êm ả.
Hoàng thượng có vẻ rất sốt ruột. Chàng thơm trán Hoàng hậu, nhẹ nhàng khuyên nhủ:
– Ngoan! Trẫm thương! Nàng mau nghỉ đi! Đừng nghĩ cho người khác nữa!
– Hoàng thượng… thần thiếp tự biết… thời gian của mình không còn nhiều… chỉ mong… được tâm sự… đôi lời… với các vị muội muội…
Hoàng thượng khẽ giơ tay ra hiệu. Ngọc Trí đưa chúng ta đến hầu chuyện Hoàng hậu. Nàng tình cảm dặn dò:
– Hiền phi… muội hiền thục… dịu dàng… y như cái tên của muội vậy… nhưng đôi lúc… muội nhu nhược quá… vẫn nên… học cách… quyết đoán…
– Lương phi… muội lương thiện… nhưng quá vô tư… dễ bị hãm hại… sau này… không có ta ở bên bao bọc… mong muội… cẩn thận…
– Thục phi… muội điểm gì cũng tốt… phúc khí lớn… thảo nào… được mang long thai… đầu tiên… trong tứ phi. Ta… thật… mong muội… cố gắng… bảo vệ giọt máu… của Hoàng thượng…
– Đức phi… tính tình muội… thẳng thắn… thật thà… rất… rất đáng quý… thế nhưng… khi hầu hạ Hoàng thượng… nên khéo léo hơn một chút…
– Mỹ tần… muội xinh đẹp… kiều diễm… chỉ mong… sớm được ân sủng… mang thai rồng… để hậu cung… ngày một… thịnh vượng…
Đến lượt ta, Hoàng hậu buồn lòng, nước mắt cứ chảy hoài. Hoàng thượng sốt sắng đề nghị:
– Hợp Hợp! Nếu nàng ngứa mắt với Đơn tần, trẫm sẽ cho người lôi nàng ta ra ngoài!
Hoàng hậu lắc đầu. Nàng thở dài bảo:
– Không phải… thần thiếp… không hề ngứa mắt… với Đơn muội… Thần thiếp… chỉ là… nhìn thấy Đơn muội… lại thương xót bảo bối… ra đi oan uổng… Cũng tại… thần thiếp… phúc đức không đủ… mới khiến… Đơn muội nổi giận… hại đến con của chúng ta…
Hoàng thượng yêu cầu ta đi tới sát bên chàng rồi thẳng tay tát ta để an ủi Hoàng hậu. Có lẽ do bị mất bình tĩnh nên chàng đã tát trượt. Gò má ta không hề bị đau, nhưng tim ta thì lại tê nhức. Chàng ra tay rất nhanh, không ai kịp nhìn ra chàng đã tát trượt cả, mọi người có vẻ đều hoan hỉ vì ta bị trừng phạt. Hoàng thượng đuổi ta tránh ra xa rồi bình thản nêu quan điểm:
– Mọi chuyện là do Đơn tần độc ác chứ không liên quan gì tới phúc đức của Hoàng hậu cả.
– Hoàng thượng… người… đừng dùng lời lẽ… như vậy… Đơn muội… nghe thấy… sẽ tủi thân.
– Nàng ta hại nàng ra nông nỗi này, trẫm còn phải để ý tới cảm xúc của nàng ta ư?
– Hoàng… thượng… dẫu sao… Đơn muội… vẫn là phi tần… của người… cũng chỉ vì… thương nhớ người… nên… mới đố kị với thần thiếp…
– Hợp Hợp! Đi khắp thế gian cũng không tìm được người đàn bà rộng lượng như nàng! Có được nàng chính là phúc phận của trẫm!
Rõ ràng Hoàng thượng đang khen ngợi Hoàng hậu, nhưng chẳng hiểu sao ta lại cảm thấy có cái gì đó không đúng lắm. Mỗi khi âu yếm ta, giọng Hoàng thượng thường rất trầm, ấm và vô cùng ngọt ngào chứ không cao vút lên tận mây xanh như thế này. Ta cố gắng quan sát gương mặt của Hoàng thượng nhưng không thể nắm bắt được gì cả. Phải chăng với mỗi nữ nhân chàng lại có một cách yêu thương khác nhau? Hoàng hậu cảm động nói:
– Được gả… cho Hoàng thượng… cũng chính là… phúc phận… của thần thiếp…
– Hợp Hợp đừng nói vậy… trẫm chỉ toàn gây đau thương cho nàng thôi mà… cũng tại trẫm rước yêu nghiệt vào cung… làm tổn hại nàng…
Thái hậu cảm thán:
– Cuối cùng thì Hoàng thượng cũng biết đâu là tấm chân tình! Chỉ tiếc… khi biết… thì quá muộn màng…
Các phi tần lại được dịp gào khóc điên loạn. Ta cũng đau lòng quá đỗi, mếu máo nói:
– Bẩm Hoàng hậu, tất cả là tại muội nông cạn, hành xử hồ đồ. Muội biết sai rồi ạ. Muội sẽ không bao giờ tha thứ cho mình vì đã làm tổn hại tới long thai. Hoàng hậu phạt thế nào muội cũng chịu, chỉ mong Hoàng hậu giữ gìn ngọc thể… cố gắng vượt qua ải này!
Hoàng hậu mỉm cười nói:
– Đơn muội… đừng tự trách mình… ta… không giận muội… ta chỉ là… không thể hiểu nổi… vì sao… muội lại… căm hận ta… đến vậy?
Ta cũng không hiểu nổi vì sao Hoàng hậu yếu thế rồi mà vẫn cố làm màu. Ta rất muốn đôi co một trận cho ra nhẽ với nàng, mà tự biết cái mồm mình không giỏi nói lý lẽ, có nói cũng chẳng ai tin nên đành đáp lấy lệ:
– Bẩm Hoàng hậu, muội thấp hèn, lòng đầy tham sân si. Thật may là Hoàng hậu thanh cao lương thiện không giận muội. Muội xin đội ơn tỷ.
– Đơn muội… tỷ cũng cảm ơn muội… vì cuối cùng… muội cũng nhận ra… nhược điểm… của mình.
– Bẩm Hoàng hậu, Đơn tần chỉ đang thảo mai thôi. Nàng giả tạo hơn chúng ta nghĩ nhiều.
Mỹ tần gào lên. Hoàng hậu nhìn tất cả chúng ta một lượt rồi dốc hết ruột gan ra tâm tình:
– Con người… ai cũng có lỗi lầm… cho dù như nào… đi chăng nữa… chúng ta… vẫn là phi tần… của Hoàng thượng… không nên tranh đấu… mà phải đặt việc… hầu hạ Hoàng thượng… lên hàng đầu. Các muội… tối ngày… ganh ghét… đố kị với nhau… như vậy… thử hỏi… ta… sao có thể an tâm… nhắm mắt?
Mỹ tần nhanh nhảu nhận lỗi:
– Muội biết sai rồi ạ. Nhưng muội vẫn thấy ấm ức cho tỷ. Nếu Đơn tần không bị trừng phạt thích đáng, nàng ta sẽ không bao giờ thật tâm nhận sai và nỗ lực sửa đổi để xứng với cái chức vị tần.
Thái hậu lên tiếng:
– Hoàng thượng! Ta thấy Mỹ tần nói cũng không sai. Mong người có những quyết định sáng suốt!
Hoàng thượng hỏi Hoàng hậu:
– Ý của nàng như nào?
Hoàng hậu chua xót nói:
– Hoàng thượng… thần thiếp… trước giờ… không hận ai cả… thần thiếp… chỉ muốn… sinh cho người… một đứa trẻ… tiếc rằng… thần thiếp vô năng…
Hoàng hậu chưa nói hết câu đã ho sặc sụa. Hoàng thượng xót xa vỗ nhè nhẹ lên lưng nàng. Tuy nhiên, cơn ho vẫn không dứt. Hoàng hậu nôn ra máu. Hoàng thượng tỏ ra vô cùng thương tâm. Chàng siết chặt lấy nàng, khoé mắt rơm rớm nước, thật khiến người ta cảm động.
– Hợp Hợp! Nàng an tâm. Trẫm sẽ thay nàng trừng phạt tất cả những kẻ đã hãm hại nàng. Chỉ mong nàng mạnh mẽ, cố gắng vì trẫm mà bước tiếp con đường này.
– Thần thiếp… rất muốn cố gắng… thế nhưng…
– Không có thế nhưng… trẫm không cho phép nàng nói thế nhưng… nàng bắt buộc phải cố gắng…
– Hoàng thượng… thần thiếp xin lỗi… vì kiếp này… đã không thể… đồng hành bên người… thật lâu… mong người… bớt đau thương…
Hoàng hậu hình như còn muốn tâm tình thêm điều gì đó, nhưng có lẽ do sức nàng đã kiệt, đôi mắt phượng mệt mỏi khép lại. Thái hậu chịu quá nhiều đả kích, không trụ nổi mà ngất xỉu. Các phi thần khóc lóc vang dội cả Phượng Ngọc cung. Hoàng thượng chua xót lay Hoàng hậu liên tục, đau đớn van nài:
– Đừng! Đừng mà! Hợp Hợp! Xin nàng! Xin nàng đấy! Đừng bỏ lại trẫm!
– Hợp Hợp à! Con rắn độc đó là do trẫm rước vào cung mà! Tại sao người bị trừng phạt không phải là trẫm mà lại là nàng? Tại sao nàng lại ôm tất cả bi thương? Tại sao?
– Hợp Hợp! Làm ơn đi mà! Làm ơn mở mắt ra và nhìn trẫm! Trẫm nhớ lắm đôi mắt bao dung hiền hoà như biển cả của nàng! Làm ơn đi!
– Hợp Hợp! Đừng bỏ lại trẫm.
– Ngự y đâu! Mau qua đây! Hoàng hậu mà có mệnh hệ gì thì các ngươi đừng mong yên ổn!
– Hợp Hợp! Gắng lên! Vì trẫm! Xin nàng!
Các ngự y cuống quít bắt mạch cho Hoàng hậu, tất cả bọn họ chỉ có chung một kết luận:
– Bẩm Hoàng thượng, Hoàng hậu bị mất long thai, ngọc thể kiệt quệ, tinh thần sa sút, nay đã như đoá mẫu đơn héo tàn, đang trên đường tìm về cõi tiên.
– Im hết đi! Nàng còn thở mà! Chỉ cần Hợp Hợp còn một hơi thở, lũ vô dụng các ngươi đều phải dốc sức tìm cách cứu nàng!
– Chúng hạ thần vô năng, mong Hoàng thượng trách phạt! Mong người bớt đau thương!
Hoàng thượng dường như chẳng thể bớt đau thương. Chàng uất hận hạ lệnh:
– Người đâu! Đơn tần tội ác tày trời! Tống ả vào nhà lao! Giờ Ngọ ngày mười tám tháng Tám, áp giải ả lên Hoàng Đại điện, ban rượu độc.
Trái tim ta rướm máu, cảm giác như có cả trăm vạn mũi tên cùng nhau xuyên qua. Năm xưa, có người từng hứa chỉ cần là Tứ Tứ, ngang ngược cỡ nào người ta cũng có thể bao dung. Vậy mà giờ đây, cũng chính là người ấy, vừa mới hạ lệnh ban rượu độc cho ta!