Chương 35
Ta vẫn còn thương nhớ, mà người đã thờ ơ [35]
…
Ta vén rèm ngó ra bên ngoài, chợt thấy có bóng dáng quen thuộc đang đứng lẻ loi trên cổng thành. Ta sốt ruột xuống xe, vội vã chạy lên trên cổng thành, nghiêm chỉnh quỳ xuống hành lễ:
– Thần thiếp thỉnh an Hoàng thượng.
Hoàng thượng nghiêm nghị nói:
– Bình thân.
Ta đứng dậy, tò mò thắc mắc:
– Hoàng thượng tiễn thần thiếp ư?
– Không. Trẫm đứng hóng gió.
Chàng chối. Ta lý sự:
– Từ nãy tới giờ chẳng có cơn gió nào thổi qua đây cả.
– Vậy nên mới cần hóng.
Có người bao biện. Chàng đưa tay che miệng, khẽ ho khiến ta có chút lo lắng.
– Hoàng thượng! Người bệnh sao?
– Trẫm không sao.
– Vậy thì tốt ạ. Hoàng thượng! Hôm nay là ngày đầu tiên của năm Quý Dậu.
– Ừ. Thì sao?
– Thần thiếp chưa được Hoàng thượng mừng tuổi.
Hoàng thượng tỏ ra bối rối. Chẳng trách chàng được, chàng đâu biết ta sẽ chạy lên trên cổng thành nũng nịu chàng đâu. Ta cười cợt trêu chàng:
– Hoàng thượng chưa chuẩn bị phong bao lì xì cho thần thiếp ư? Người không sủng thần thiếp sao?
Hoàng thượng phì cười kéo ta vào lòng. Môi chàng lướt qua môi ta, chỉ một nụ hôn phớt thôi nhưng sao trái tim ta thảng thốt?
– Trẫm nợ nàng một phong bao. Nếu như… sau mười ngày… nàng quay trở lại…
Chàng còn chưa nói hết câu ta đã bật khóc tức tưởi. Ta ôm chàng, nghẹn ngào hứa hẹn:
– Hoàng thượng! Thần… thiếp… thần thiếp… sau mười ngày… nhất định… sẽ quay trở lại.
Hoàng thượng lau nước mắt cho ta, thở dài bảo:
– Được. Trẫm đợi nàng.
Ta thương nhớ Sơn Nam đến kiệt quệ, vậy nhưng thời khắc đi xuống bên dưới, trái tim lại đầy nhức nhối. Có một đoàn thị vệ cường tráng cưỡi tuấn mã hộ tống ngay đằng sau xe ngựa của ta. Chúng ta đi thẳng về phủ Thường Tín. Ta đã rất hồi hộp. Ta có cảm giác giống như một đứa con gái ngang bướng cãi lời thầy bu, nằng nặc đòi gả cho nam nhân mà thầy bu ghét cay ghét đắng rồi bị thầy bu từ mặt vậy. Ta lo sư phụ còn giận ta nhiều và sẽ không cho ta gặp Uy Vũ. Chỉ là, người chẳng hề nhỏ nhen như trong suy nghĩ của ta. Khoảnh khắc gặp lại ta, sư phụ có chút sững sờ, khoé mắt người rưng rưng, nhưng người rất nhanh đã lạnh lùng hành lễ:
– Thảo dân Bách Tâm thỉnh an Đơn tần nương nương.
Toàn bộ mọi người trong phủ cũng bắt chước sư phụ hành lễ với ta. Ta cố kìm nén nỗi chua xót đang dâng lên trong lòng, nhỏ nhẹ ra lệnh:
– Tất cả bình thân.
Uy Vũ lao tới chỗ ta, nhí nhảnh nhận xét:
– Tư tỷ! Tỷ ngày càng xinh đẹp nha!
Ta ôm hắn vào trong lòng, gào khóc inh ỏi. Cục bông bé nhỏ của ta, ta nhớ con da diết, mỗi ngày đều nhớ, ngay cả trong giấc mơ cũng nhớ.
– Bu ơi! Tư tỷ làm Vũ sợ!
Uy Vũ la lên, ánh mắt hắn nhìn Niên Ý đầy thảm thương. Ta vừa thả hắn ra, hắn đã lao tới bên nàng, luôn miệng khẳng định Vũ chỉ mê thầy Tâm và bu Ý thôi. Trái tim ta như vỡ vụn, nhưng ta chẳng có quyền gì để oán trách hắn cả. Ta chỉ dám đứng một góc, lặng lẽ quan sát hắn chơi đùa cho vơi đi nỗi nhớ nhung.
– Hoàng thượng có chỉ!
Có một tên thị vệ hô to khiến ta giật nảy mình. Mọi người trong phủ lại một lần nữa quỳ xuống nghe lệnh của Hoàng thượng. Tên thị vệ dõng dạc đọc thánh chỉ:
– Đơn tần vì thương nhớ Sơn Nam mà đổ bệnh. Nay trẫm ân chuẩn cho nàng về thăm quê, mọi sự bất kính đối với nàng đều có thể đem ra luận tội.
Tên thị vệ lườm đểu sư phụ, cứ như thánh chỉ này viết để dằn mặt người. Sư phụ không được vui cho lắm. Buổi tối, người kính cẩn bảo ta:
– Bẩm Đơn tần nương nương, mâm bát đã chuẩn bị sẵn, mời người dùng bữa tối.
Ta cầm tay sư phụ, xị mặt năn nỉ:
– Sư phụ! Người gọi con là Vô Tư đi!
Sư phụ gạt tay ta ra, nghiêm nghị bảo:
– Thảo dân thân phận thấp kém, không dám vô lễ.
– Sư phụ không đổi cách xưng hô cũng được, nhưng người dùng bữa tối với con, nha!
– Nương nương ăn đi, thảo dân đứng ngay đây, có gì nương nương cứ sai bảo.
Ta chán chường không ăn nổi thứ gì. Sư phụ thấy vậy liền bóc bánh tẻ đưa cho ta. Ta cắn một miếng mà sống mũi cay xè. Ta ngậm ngùi nói:
– Mùi vị của chiếc bánh tẻ này thật sự gây thương nhớ.
Sư phụ nhàn nhạt bảo:
– Còn người làm ra chiếc bánh tẻ này… có lẽ đã sớm bị nương nương lãng quên.
Ta buồn nẫu cả ruột, nhịn không được liền ôm chầm lấy sư phụ, mếu máo nói:
– Không… không phải thế đâu sư phụ… Vô Tư… bị oan ức á. Con chưa từng quên người. Ngày nào con cũng nhớ người. Sư phụ là quê hương của Vô Tư.
Sư phụ có lẽ đã bị ta làm cho cảm động, người vỗ nhẹ lên lưng ta, thở dài hỏi han:
– Nương nương ở trong cung… đã đổ bệnh ư?
Ta như một đứa con nít làm nũng thầy bu, xị mặt gật đầu lia lịa. Sư phụ bắt mạch cho ta xong liền bảo:
– Cơ thể nương nương bị suy nhược, nhưng chưa cần dùng đến thuốc, chịu khó bồi bổ là ổn.
– Sư phụ cứ đứng như vậy, Vô Tư ăn không ngon miệng, thử hỏi bồi bổ kiểu gì?
Ta mè nheo. Sư phụ thở dài ngồi xuống dùng bữa cùng ta. Ta thích ăn món gì chỉ cần liếc một cái, sư phụ liền hiểu ý gắp đồ ăn vào bát cho ta. Ta lúc bấy giờ hạnh phúc như đứa con gái đi lấy chồng xa chịu nhiều khổ cực, Tết về nhà thầy bu tha hồ được vùng vẫy. Ta mải hưởng thụ sự cưng chiều của sư phụ nên không hề hay biết có người đang đứng ở ngoài cửa phòng, buồn bã nhìn chúng ta. Đến khi Uy Vũ hét ầm lên, tuyên bố ghét ta vì ta làm tổn thương bu hắn, ta mới phát hiện ra mặt Niên Ý đã ướt nhẹp. Nàng thấy ta nhìn ra ngoài liền tức tối chạy đi. Ta sốt ruột đuổi theo nàng. Đến vườn mẫu đơn, nàng bất thình lình quay lại tát ta một cái đau điếng. Mấy tên thị vệ đi theo bảo vệ ta ngay lập tức xông ra kề kiếm vào cổ nàng. Ta bực bội quát bọn chúng:
– Lui hết đi!
Có một tên thị vệ ngập ngừng nói:
– Nhưng thưa Đơn tần nương nương…
– Không nhưng nhị gì hết! Cút mau!
Ta ra lệnh. Bọn chúng đành phi qua bờ tường, biến mất nhanh như một cơn gió. Niên Ý châm chọc ta:
– Thật uổng công Hoàng thượng lúc nào cũng hết lòng với nương nương. Nếu người biết nương nương về Sơn Nam để ôm ấp sư phụ của mình thì chắc người tức thổ huyết mất. Đơn tần nương nương trơ trẽn thứ hai thì không ai trơ trẽn thứ nhất!
Ta khổ sở bảo Niên Ý:
– Niên Ý! Ta… ta… xin lỗi… ta… đã lâu không gặp sư phụ… nhất thời… vì… quá thương nhớ… đã… không kiềm được lòng.
– Không kiềm được cũng cố mà kiềm, đừng vô tâm vô tư gây khổ đau cho người khác. Nương nương đâu biết chỉ một chiếc ôm của người cũng có thể khiến trái tim cậu Tâm loạn lạc. Nương nương đã không thể cho cậu Tâm cái mà cậu muốn thì làm như vậy là độc ác.
Ta uất ức nói:
– Ta… nhưng mà… ta… cả tuổi thơ của ta… không thầy… không bu… chỉ có mỗi sư phụ…
– Là nương nương ích kỷ với Niên Ý trước, sau này đừng trách Niên Ý tệ bạc với người.
Niên Ý lườm ta rồi chạy đi tìm Uy Vũ, ghé tai hắn thủ thỉ gì đó khiến hắn rất giận dữ. Uy Vũ bốc đất ném vào người ta, đanh đá đuổi ta:
– Đồ chó đẻ! Cút đi!