Chương 26
Ta vẫn còn thương nhớ, mà người đã thờ ơ [26]
…
Ngân Hạnh nhu mì dịu dàng mà ta biết sao có thể nói ra những lời độc địa như thế? Nàng nhìn ta bằng ánh mắt chán ghét, nhàn nhạt kể chuyện:
– Ta gặp chàng lần đầu tiên vào một buổi chiều yên ả. Khi đó, A Ngũ đang chập chững tập đi, hắn rất thích chạy ra vườn chơi. Ta sợ A Ngũ bị ngã nên chạy theo canh chừng hắn, tình cờ bắt gặp chàng đang đứng sau bụi hồng. Ta định gọi ngươi nhưng chàng ra hiệu cho ta im lặng. Ánh mắt chàng không ngừng dõi theo ngươi. Ta chưa từng thấy nam nhân nào có ánh mắt đẹp và si tình đến thế. Hai má ta nóng ran. Bất chợt, ta cảm thấy ghen tị với ngươi. Ta đã tưởng rằng chàng không để mắt đến ta chỉ vì ta không xinh đẹp bằng ngươi và ta còn có con riêng nữa. Thế nhưng, sau này, ngươi cũng có con riêng giống ta, ngươi còn có những lúc đầu tóc rối bù không xinh đẹp, vậy mà ánh mắt chàng chưa từng rời khỏi ngươi.
Ta chợt lặng người. Ngân Hạnh nghẹn ngào nói:
– Chuyện chàng thường xuyên ghé qua trấn Sơn Nam, ai cũng biết, chỉ mình ngươi không biết. Ban đầu, ta tưởng ngươi chỉ vô tư thôi. Sau này, khi chàng tới phủ của chúng ta ở, toàn tâm toàn ý chăm sóc ngươi, ta mới nhận ra ngươi còn vô ơn nữa. Mỗi lần ngươi giở cái giọng láo chó cãi chàng, khiến chàng buồn không thiết ăn uống là một lần lòng ta đau buốt. Chăm trẻ nhỏ cực khổ biết bao, ngươi cũng nhìn ra chàng gầy đi nhưng ngươi chưa từng quyết liệt giành lấy việc chăm Uy Vũ. Chỉ cần hắn đòi ở cùng chàng, ngươi liền chiều theo ý hắn. Ban đêm, ngươi ngủ ngon như con lợn, nào có biết Uy Vũ làm mình làm mẩy hại chàng cả đêm thức trắng. Ta ngồi ngoài hiên, nghe hắn gào khóc, nghe chàng kiên nhẫn hát ru hắn mà hận ngươi thấu xương. Vô Tư! Con người ngươi còn tệ hơn cả cái tên của ngươi. Ngươi có bao giờ tự thấy mình là một bà mẹ vô trách nhiệm?
Ta cười buồn. Ta chưa bao giờ cảm thấy mình là một người bu tốt cả. Ngân Hạnh tiếp tục chỉ trích ta:
– Thời điểm chàng nhận ra ngươi lựa chọn bảo vệ tính mạng của chàng thay vì nhân duyên của mình, chàng đã cười rất rạng rỡ. Thế nhưng, chàng chưa kịp vui lâu thì ngươi đã nhẫn tâm đuổi chàng đi. Sự lạnh lùng của ngươi như mũi tên nhọn xuyên qua trái tim chàng và cũng đâm thẳng luôn vào trái tim ta. Ngươi đau lòng vì Uy Vũ không theo mình, nhưng ngươi vẫn dễ dãi để hắn theo chàng về phủ Thường Tín. Ngươi bao che cho chàng đồng nghĩa với việc ngươi làm tổn thương Hoàng thượng, nhưng ngươi cũng chưa bao giờ viết thư xin lỗi người. Thậm chí ngay cả khi Hoàng thượng đã đích thân tới trấn Sơn Nam, cố tình nán lại một lát ở gần ngươi, ngươi cũng chỉ biết khóc chứ không hề nói vài lời an ủi vết thương lòng của người. Vô Tư ơi là Vô Tư! Ngươi sao có thể hèn nhát đến thế? Ngươi sống mà làm khổ hết người này đến người kia thì ngươi sống làm gì?
Ta cố gắng hít thở thật sâu rồi thều thào hỏi:
– Chỉ vì cách hành xử của ta không theo ý em nên em liền cho mình cái quyền phản bội ta ư? Chuyện ta sinh muộn là do em nhúng tay vào hay sao?
– Ngu xuẩn! Muốn biết người khác có bày trò làm hại mình không, ngươi trước tiên phải tự phân tích xem người ta có động cơ hay không?
Ngân Hạnh thương sư phụ. Sư phụ nhờ nàng nói dối Ngọc Minh, ta đoán nàng không tiện từ chối. Tuy nhiên, nếu như chuyện sinh muộn của ta không phải do sư phụ chỉ đạo thì nàng chẳng có động cơ gì để bày trò cả. Nàng chẹp miệng cảm thán:
– Ta thanh thoát, dịu dàng, nhu thuận mà chẳng được thầy bu thương. Ngươi hỗn láo, ngang ngược, thậm chí còn bị thầy bu ruồng bỏ mà vẫn có người chăm lo cho ngươi từng tí một. Kể cũng bất công quá nha!
Hoá ra Nhị đồ đệ nói đúng, trong lòng Ngân Hạnh có sân si. Sư phụ ta rất sợ các đồ đệ của mình có tâm sân si, người cho rằng ai sân si nhiều thì dễ bị sa ngã. Cho dù kẻ sân si có thể kiểm soát bản thân tốt để không mắc sai lầm thì trong lòng họ vẫn sẽ có cảm giác khó chịu. Bởi lẽ đó, sư phụ đã luôn bao bọc ta, tâm nguyện của người chỉ đơn giản là ta sống một cuộc đời thong dong tự tại. Sư phụ từng tuyên bố chỉ cần ta không có ác tâm, không bày trò bẩn hãm hại người khác thì mọi tật xấu của ta, sư phụ đều có thể thông cảm được và sẽ uốn nắn ta dần dần. Có những chuyện chỉ nhìn qua thì tưởng bất công, nhưng tất thảy đều có nguyên do. Vận mệnh của ta hay vận mệnh của Ngân Hạnh thì đều có liên quan mật thiết tới cung Phúc Đức của mỗi chúng ta. Dẫu Ngân Hạnh có cố tỏ ra nhu thuận, nhưng tâm nàng còn sân si, nàng còn làm chuyện hại người thì cuộc đời nàng sẽ không thể khá lên được. Nàng chưa hiểu điều đó nên vẫn đắc chí bảo ta:
– Hoàng hậu có thể vì giữ thể diện nên không đem ngươi ra pháp trường xử công khai, nhưng nàng dẫu sao cũng là đàn bà, ngươi ở giữa chốn đông người trở thành tâm điểm, cướp đi sự chú ý của dân chúng dành cho Hoàng hậu, nàng không ngứa mắt mới là lạ đấy. Sáng sớm ngày mai chưa biết chừng cả trấn Sơn Nam sẽ biết tin ngươi đã nhận ra lỗi lầm của mình, vì hổ thẹn với lương tâm nên đã xin được uống rượu độc. Hoàng thượng đang bận việc ở phủ Lý Nhân, chàng thì bận chăm Uy Vũ ở phủ Thường Tín, không ai cứu nổi ngươi đâu. Ngươi lên đường thong thả nhé! Ngươi đi rồi, cuộc đời Bách Tâm sẽ bớt khổ!
Ngân Hạnh thương sư phụ ta, nhưng nàng không hiểu người. Ta dẫu sao cũng là bảo bối của sư phụ, nếu ta có mệnh hệ gì, sư phụ sống sao nổi? Ngay từ thời khắc ta chào đời, ta và sư phụ đã là người một nhà rồi. Sư phụ không thể vì ta xấu tính mà rời bỏ ta, tương tự như ta chỉ có thể ôm tội phản bội chứ không thể làm tổn hại tới sư phụ. Tuy ta và sư phụ không có duyên phu thê, nhưng tình cảm của chúng ta tuyệt đối không tầm thường. Sư phụ cũng tuyệt đối không phải là kiểu người thấy cái gì chướng mắt liền nhổ bỏ như Ngân Hạnh.
Ngân Hạnh rời khỏi nhà lao một lát thì có hai tên lính đem cơm và rượu vào mời ta ăn bữa đêm. Thấy ta chần chừ không động đũa, bọn chúng xông vào bên trong, một đứa túm tóc ta, một đứa bóp miệng ta. Ta cứ tưởng mình tiêu đời rồi. Cơ mà, may mắn thế nào, đúng lúc ấy lại có tiếng ngựa hí inh ỏi, nghe qua cũng biết là một con ngựa cực hung hãn. Cả hai tên lính đều sợ tái mặt, chúng run đến mức nói năng cũng lắp bắp:
– Là… là… nó… Uy… Uy Phong… của… Hoàng… Hoàng… thượng…
– Chuồn… mau…
Bọn chúng lủi nhanh như cuốc. Ta nghe thấy tiếng động mạnh, hình như chiếc cổng lớn đã bị ngựa đạp đổ. Ta nghe thấy cả tiếng vó ngựa dồn dập, và rồi, không chỉ cổng lớn, các cửa nhỏ ở trong nhà lao cũng bị ngựa phá hết. Sau đó không lâu, ta thấy một nam nhân khoác long bào, oai phong cưỡi ngựa xông vào. Chàng cúi người xuống, chỉ một tay thôi cũng đủ nhấc bổng cả người ta lên. Chàng đặt ta ngồi ngay ngắn trong lòng, sau đó mới quất nhẹ vào mông ngựa. Con ngựa hiểu ý, nó quay đầu chạy ra khỏi nhà lao. Ngựa chạy được nửa dặm, ta liền bắt gặp sư phụ cưỡi trên lưng bạch mã. Trông thấy ta nằm trong vòng tay của người khác, ánh mắt sư phụ thoáng buồn, nhưng người vẫn mỉm cười với ta, như muốn bảo ta rằng chỉ cần ta an ổn thì người cũng an lòng. Sau đó, sư phụ quay ngựa đi thẳng về phủ Thường Tín.
Ta được Hoàng thượng đưa tới sơn trang mà năm xưa chúng ta đã từng tổ chức đám cưới ở đây. Ngọc Tâm thấy ta tơi tả liền ngỏ ý tốt muốn chăm sóc ta. Ngặt nỗi, có người nào đó không chịu. Chàng quát:
– Cút!
Ngọc Tâm sợ hãi chuồn vội. Ngọc Ý đem lên một chậu nước ấm và một chiếc khăn bông xong cũng biết ý lui ra ngoài. Sau khi cởi bỏ bộ váy nhớp nháp, chàng nhẹ nhàng lau sạch người cho ta rồi mới cẩn trọng bôi thuốc. Có những chỗ bị rách da, gặp thuốc xót khủng khiếp. Nếu là trước kia chắc ta đã la oai oái rồi, nhưng ta bây giờ chỉ khẽ nhíu mày thôi. Vậy mà chàng cũng nhận ra, chàng cáu kỉnh ra lệnh:
– Ngọc Minh đâu! Lôi tất cả những kẻ đã dùng gậy đánh nàng ra pháp trường xử trảm hết cho trẫm!
Ngọc Minh hốt hoảng nói vọng vào:
– Hoàng thượng bớt giận! Bọn họ chỉ tuân theo lệnh của Hoàng hậu thôi. Người làm như vậy có phần không nể mặt Hoàng hậu rồi.
– Vậy Hoàng hậu có nể mặt trẫm không? Nàng ta lần này rốt cuộc là về thăm quê ngoại hay là về ra oai?
– Bẩm Hoàng thượng, nô tài đã đi dò hỏi. Hoàng hậu thực sự không hề làm gì quá đáng cả. Cung nữ của Hoàng hậu còn tốt bụng hỏi Tứ cô nương có muốn biện hộ gì cho bản thân mình không, bởi vì cô nương im lặng nên mới bị phạt. Ba mươi gậy dành cho tội may phượng bào quả thực là hình phạt rất nhẹ rồi.
Hoàng thượng cáu gắt hỏi:
– Rất nhẹ ư? Rất nhẹ kiểu gì mà da dẻ nàng rách toác cả ra thế này? Ba mươi gậy nhưng cố ý dùng gậy lớn, lực mạnh thì có khác gì một trăm gậy thường?
Ngọc Minh nhỏ nhẹ xoa dịu chàng:
– Bẩm Hoàng thượng, chắc là do da dẻ của Tứ cô nương nhạy cảm chứ Hoàng hậu cốt cách thanh cao, người sao có thể sai khiến thuộc hạ làm ra loại chuyện như thế? Hoàng hậu là quốc mẫu, thưởng phạt nghiêm minh là trách nhiệm của người. Chuyện này nếu như Hoàng thượng xen vào, chỉ e sẽ bị thiên hạ đàm tiếu.
Ta thấy Ngọc Minh nói rất có lý. Hoàng thượng vì một dân nữ mà bất hoà với thê tử của mình, quả thực không hay chút nào. Ta chắc chắn Hoàng thượng cũng hiểu điều đó. Chàng hiện tại gánh trên vai cả giang sơn, sao có thể ngang ngược như Tứ Hoàng tử năm xưa? Chàng áp lòng bàn tay lên eo ta, nơi có vết rách da to nhất. Những ngón tay chàng run lẩy bẩy. Chàng gằn giọng nói:
– Những kẻ đã dùng gậy đánh nàng đều phải bị đánh lại gấp mười. Ngươi nếu như thấy đánh công khai không tiện thì cứ việc đánh lén!
Gì vậy? Ta có nghe nhầm không vậy? Đánh lén á? Ta thật không thể tin nổi đây là lời nói thốt ra từ miệng Hoàng thượng. Chàng hoá ra không phải lúc nào cũng là một vị quân vương quang minh chính đại như người ta đồn thổi. Ta khẽ chạm vào tay chàng, nói nhỏ:
– Đừng.
Ngọc Minh cẩn trọng dò hỏi ý chàng:
– Bẩm Hoàng thượng, nô tài nên làm như nào?
Hoàng thượng thở dài. Chàng quyết định nhường ta:
– Theo ý nàng, tha cho bọn chúng.
Ngọc Minh lễ phép nói:
– Nô tài tuân lệnh.
Ta thở phào nhẹ nhõm. Ta đã trải qua một ngày rất dài. Ta ngủ mê man. Canh năm, ta tỉnh giấc, thấy mình đang mặc một bộ váy màu xanh dương. Liếc một vòng quanh phòng không thấy bóng dáng ai kia, ta hỏi Ngọc Tâm:
– Hoàng thượng rời đi từ canh mấy?
Ngọc Tâm bối rối thấy lạ. Ngọc Ý bảo ta:
– Tứ cô nương! Hoàng thượng chưa từng tới đây.
Ta khẽ nhíu mày. Đêm qua, ta còn cảm nhận được cánh môi ai đó khẽ chạm qua tất cả những chỗ da bị rách trên cơ thể mình cơ mà, không lẽ tất cả đều là mộng ư? Nếu vậy, tại sao trên người ta lại có mùi thơm dịu nhẹ nhưng đầy nam tính của chàng? Ta khó hiểu hỏi:
– Vậy ai là người đưa ta tới đây?
Ngọc Trí xông vào phòng bảo:
– Là ta.
– Ngươi đừng nói là ngươi cưỡi con ngựa Uy Phong của Hoàng thượng tới nhà lao cứu ta nhé!
Ngọc Trí tất nhiên không dám nói láo, bởi vì ta nghe đồn Uy Phong rất hung dữ, chỉ Hoàng thượng mới có thể thuần phục được nó. Ngọc Trí đánh trống lảng:
– Ngọc Minh bắt giữ A Ngũ hại Ngân Hạnh phải khai ra hết rồi. Chính nàng đã may phượng bào để vu oan cho Tứ cô nương. Giờ Ngọ ngày mai, sẽ có một con chó phản chủ được giải ra pháp trường xử trảm.
Ta sốt ruột hỏi:
– Có cách nào cứu nàng không?
Ngọc Trí gợi ý:
– Lệnh của Hoàng thượng, ngoại trừ Hoàng thượng, không ai có thể can thiệp.
Tuy ta vẫn còn giận Ngân Hạnh, nhưng con người ta một khi đã thương ai thì không thể bỏ mặc người đó lúc nguy nan. Ta mặt dày nhờ Ngọc Trí giúp mình. Ngọc Trí tốt bụng dắt ta đi tới một gian nhà khác rất bề thế rồi bảo Ngọc Minh cho ta vào bên trong gặp Hoàng thượng. Ngọc Minh khó chịu hỏi:
– Ngươi bị điên hả? Đang là canh năm, Hoàng thượng vừa mới nghỉ ngơi được một lát, gặp gỡ cái gì?
Ta nhỏ nhẹ hỏi Ngọc Minh:
– Vậy ta đứng đợi ngoài hiên được không?
Ngọc Trí bảo ta:
– Thi thoảng có gió lớn, đứng ngoài hiên không tiện. Tứ cô nương về phòng ngủ thêm một lát nữa đi.
– Ta sốt ruột lắm, không ngủ thêm được đâu. Ngươi đừng lo, cứ kệ ta đi!
Ta cố chấp nói. Ở bên trong, có tiếng nói vọng ra:
– Ngọc Minh! Cho ả ta vào!
Ngọc Minh nghe lệnh mở cửa phòng. Hoàng thượng đang lười biếng ngồi trên chiếc ghế gỗ hương chạm rồng. Ta chợt nhận ra vết sẹo ở má trái của chàng đã hoàn toàn biến mất. Gương mặt chàng hiện tại chính là đẹp không tì vết. Chàng mặc bộ đồ ngủ màu vàng, trên vai khoác chiếc áo choàng màu đen, trên áo có thêu một con rồng rất dữ tợn. Ta khom lưng đi vào trong phòng rồi quỳ xuống, nghèn nghẹn nói:
– Dân nữ Vô Tư tham kiến Hoàng thượng.
Hoàng thượng vứt chiếc áo choàng màu đen lên người ta, lạnh lùng bảo:
– Miễn lễ.
– Dân nữ tạ ơn Hoàng thượng.
Ta đứng dậy, nhưng do có chút không thoải mái, đầu ta vẫn cúi gằm xuống. Chàng ra lệnh:
– Ngẩng đầu lên.
Ta gượng gạo làm theo lệnh của chàng. Ta đã dặn mình phải mạnh mẽ, thế nhưng, khi đối diện với chàng, ta lại không kiềm được, nước mắt tuôn ra ào ạt. Chàng hắng giọng bảo ta:
– Trẫm không rảnh để xem ngươi khóc.
Chàng giận dữ lôi từ trong ống tay áo ra một bức thư đã cũ mèm, quẳng nó vào người ta, gằn giọng ra lệnh:
– Đọc cho trẫm.
Ta run run cầm bức thư lên. Đó chính là bức thư ta bị sư phụ lừa viết. Chàng hận ta đến mức nào mà sau bao nhiêu năm vẫn còn giữ nó bên mình? Ta lí nhí đọc:
– Chúng ta đã từng hẹn ước. Chúng ta đã từng là của nhau. Ta cứ nghĩ kiếp này sẽ chỉ yêu một mình ngươi.
Chàng quát lớn:
– To lên! Trẫm nghe không rõ!
Tim ta đau buốt. Ta vừa khóc vừa đọc:
– Thế… nhưng… thế nhưng…
– Thế nhưng làm sao? Lúc viết thì rõ ràng thế cơ mà? Sao lúc đọc lại ngắc ngứ?
Ta gạt nước mắt, tiếp tục đọc:
– Thế nhưng, xa cách lâu ngày…
Nước mắt ta lại không theo ý ta, thi nhau trào ra. Chàng u uất hỏi ta:
– Xa cách lâu ngày thì làm sao?
Ta hít một hơi thật sâu, cố đọc cho hết câu:
– Thế nhưng, xa cách lâu ngày, tình cảm của ta đã không còn được như xưa nữa.
Bức thư còn một đoạn nữa nhưng ta không sao đọc tiếp được. Giọng ta khản đặc, đôi mắt của chàng cũng không biết từ khi nào đã đỏ hoe!