Chương 9
“Đây là.. Bạo Huyết Đan!”
Chưởng Môn cũng rất thất vọng khi nhìn thấy Lâm Hạo lôi ra Bạo Huyết Đan, vì nếu khi sử dụng rồi thì hắn cũng sẽ thành phế nhân.
“Đây là Bạo Huyết Đan sao?”
“Lâm Hạo lại có thể bị ép dùng đến Bạo Huyết Đan sao?”
Tất cả mọi người đều bàn tán xôn xao về Lâm Hạo, nhưng hắn lại để ngoài tai những lời đó mà nhìn về hướng của Âu Dương Mặc.
“Ngươi thật sự muốn phải đến mức này sao?” Âu Dương Mặc nói.
“Ngươi sẽ thành phế nhân không thể tiếp tục tu luyện nếu sử dụng nó!”
Vẻ mặt của Dương Mặc cũng rất lo lắng cho Lâm Hạo.
“Cho dù thành phế nhân thì đã sao?”
“Cho dù sau này ta thành phế nhân ta cũng phải lấy mạng của ngươi!”
“Có cần phải đến mức này không?” Âu Dương Mặc hỏi.
“Tại sao không? Ta đã từng rất cố gắng, rất nỗ lực nhưng kết quả nhận lại thì sao? Dù cho ta có cố gắng bao nhiêu đi chăng nữa thì vẫn không thể như ngươi được Chưởng Môn thu nhận, được các vị Trưởng Lão tranh dành.” Lâm Hạo trả lời rồi tiếp tục nói:
“Tất cả những nỗ lực của ta đều thành vô ích. Ngươi thì lại hay rồi, vừa vào đã được Chưởng Môn nhận làm đệ tử thân truyền. Có động phủ, có tài nguyên để tu luyện trong khi đó ta thì sao? Liều mạng đi ra ngoài làm nhiệm vụ kiếm tài nguyên, miệt mài tu luyện ở trong căn phòng rách nát!”
Nói đến đây sự phẫn nộ trong lòng Lâm Hạo đã vươn đến đỉnh điểm, hắn không muốn nhiều lời với Âu Dương Mặc nữa, trực tiếp nuốt lấy Bạo Huyết Đan. Trời bắt đầu tôi sầm lại sấm chớp đùng đùng, Lâm Hạo bắt đầu bộc phát linh lực. Chỉ thấy cả người hắn tỏa ra linh lực bá đạo khiến cho mọi người xung quanh cũng phải khiếp sợ, mắt hắn dần dần hóa thành màu đỏ. Hắn đã hoàn toàn mất đi lý trí bây giờ chỉ muốn đoạt lấy mạng của Âu Dương Mặc. Hắn bắt đầu tấn công về phía Âu Dương Mặc, sức mạnh bây giờ của hắn cũng là Nguyên Anh ngũ cảnh, thực lực của Âu Dương Mặc sớm đã không còn so được với hắn nữa. Thân thủ hắn trở nên linh hoạt hơn, liên tục ra những đòn chí hiểm mỗi một chiêu đều muốn lấy đi mạng của Âu Dương Mặc. Dương Mặc cũng chỉ biết cố gắng chống trả lại những sát chiêu đó, cơ thể y cũng đã sắp đạt đến giới hạn, linh lực cũng đã gần cạn kiệt, cơ thể cũng đã bị thương rất nặng. Một hồi vật lộn chống trả kịch liệt Âu Dương Mặc cũng đã dùng một quyền đẩy lùi được Lâm Hạo.
“Lôi Diệm Kiếm Pháp – Tịch Diệt!”
“Xoẹt Xoẹt”
“Bùm!”
Dưới bầu trời sớm chớp kéo đến, đây lại là một lợi thế cho Dương Mặc. Y chém một kiếm ra, linh lực lại hóa thành Lôi Long bay đến nhào tới Lâm Hạo, lại có thể khiến cho hắn bị thương. Lâm Hạo cũng không thua kém, hắn cũng đáp trả lại Dương Mặc.
“Phệ Hồn Chiến Phát – Huyết Sát!”
Âu Dương Mặc liền bị kéo vào trong ảo cảnh. Dưới chân y chính là một huyết hồ vô tận, lại có những bàn tay thò ra níu chân Âu Dương Mặc mà dìm y xuống. Dương Mặc cũng chém qua chém lại nhưng những oan hồn đó vẫn cứ đến mãi không dứt, đến khi Âu Dương Mặc sắp chìm xuống dưới huyết hồ thì ngọc bội trong đầu y cũng bắt đầu hiện ra, giúp thức tỉnh Âu Dương Mặc thoát ra khỏi trong ảo cảnh cũng chữa lành và hồi phục linh lực cho Dương Mặc. Đến lúc Lâm Hạo xông tới muốn kết thúc sinh mạng của Dương Mặc thì y mới tỉnh lại. Thấy vậy Âu Dương Mặc mắt nhắm lại, tay dơ Lam Hải Kiếm trước mặt, y cũng bắt đầu bộc phát linh lực. Những nguồn năng lượng bá đạo tỏa ra từ trên người y, đôi mắt của Âu Dương Mặc cũng sáng lên lóe những màu xanh lam của lôi điện.
“Lôi Diệm Kiếm Pháp – Liệt Trảm!”
Những tia lôi điện cũng lóe lên cùng theo thân ảnh thoắt ẩn thoắt hiện của Âu Dương Mặc, liên tục chém tới Lâm Hạo khiến hắn không đỡ kịp, hắn bây giờ lại chỉ cố gắng gượng chống đỡ.
“Tịnh Diệt!”
Lại một kiếm chém ra, linh lực hóa thành Lôi Long xông tới đả thương Lâm Hạo, chưa dừng lại ở đó. Âu Dương Mặc lại nhắm mặt lại, Lam Hải Kiếm cũng xuất hiện những tia lôi điện mạnh mẽ.
“Lôi Diệm Kiếm Pháp – Trảm Yêu!”
Trong lúc nguy hiểm cận kề Âu Dương Mặc cũng đã lĩnh ngộ được chiêu thứ ba trong Lôi Diệm Kiếm Pháp – Trảm Yêu. Một chiêu có thể dẫn lôi tẩy rửa những oan hồn cũng như có thể diệt luôn thần hồn. Âu Dương Mặc đã dồn tất cả linh lực lại vào Lam Hải Kiếm một kích mạnh nhất trảm ra. Trên trời đen lại để trống một khoảng tròn ở giữa, sau đó là Cửu Long bay xuống, nghe theo lệnh của Dương Mặc mà đua nhau lao tới Lâm Hạo. Khiến hắn đã bị bắn mạnh ra xa, Nam Uyên Đài bây giờ cũng hoàn toàn thành mọt đống đổ nát, Lâm Hạo bị bay ra xa đập vô tường cũng bất tỉnh. Còn về Âu Dương Mặc, lúc này thân thể y đã quá giới hạn mà kiệt sức, linh lực cũng đã cạn kiệt, trước ánh mắt của mọi người Âu Dương Mặc cũng dần nhắm mắt lại ngã xuống.
Chưởng Môn hốt hoảng bay đến:
“Dương Mặc.. Dương Mặc!”