Chương 6
“Không ngờ mới chỉ có một thức mà đã khiến ta sắp cạn kiệt linh khí rồi!”
“Hazz, đói rồi về nhà không Hương nhi lại lo lắng cho ta mất!”
Dương Mặc phi kiếm bay về Động Phủ của bản thân. Về đến nơi mặt y tái nhợt lo lắng, y thấy Âu Dương Phù Hương đang nằm trên giường vẻ mặt như đang rất đau đớn.
“Hương nhi muội sao vậy?”
“Ca!”
Tiếng nói yếu ớt của Phù Hương vang lên.
Xung quanh căn phòng đều bị đóng băng, Dương Mặc chạy tới thì phát hoảng khi khắp người Phù Hương tỏa ra luồng hàn khí rất mãnh liệt. Âu Dương Mặc chạm vào thì bàn tay bắt đầu đóng băng khiến y phải lập tức vận nội lực chống lại hàn khí thì mới giữ lại được tay. Lúc này Âu Dương Mặc chỉ biết đi tìm người cầu cứu, y liền phi kiếm bay thẳng đến Dược Linh Phong nhờ cứu giúp.
“Đệ tử Âu Dương Mặc bái kiến Tần Trưởng Lão! Đệ tử có việc gấp cần người giúp đỡ!”
Đến nơi y liền đi thẳng vào trong nhưng lại bị các đệ tử khác chặn lại, chỉ biết nói to mong nhận được sự giúp đỡ. Tần Dương đang nghiên cứu đan phương mới cũng cảm nhận được sự xuất hiện của Dương Mặc.
“Đệ tử Âu Dương Mặc có chuyện mong Tần Trưởng Lão cứu giúp!”
Dương Mặc hét thật to, tâm trạng y bây giờ đang rất lo lắng cho Phù Hương.
“Tiểu tử Dương Mặc nay đến Dương Linh Phong ta có chuyện gì?”
Tần Dương cũng không chịu nổi nữa mà xuất hiện.
“Muội muội của ta đang bị bệnh mong ngài có thể cứu giúp!”
Âu Dương Mặc kể hết sự tình cho Tần Dương nghe, vẻ mặt ông cũng trở nên biến sắc.
“Dẫn ta đi gặp muội muội ngươi mau!”
Tần Trưởng Lão nói.
Hai người liền trở về Động Phủ của Âu Dương Mặc, lúc này khắp nơi đều đóng băng vô cùng lạnh lẽo, nếu không có linh khí trong cơ thể bảo vệ thì hai người cũng e là sớm bị đông cứng.
Nhìn sắc mặt của Phù Hương và bắt mạch cho cô ấy thử, Tần Dương cũng đã biết về tình trạng thân thể của cô:
“Muội muội ngươi đây chính là Hàn Linh Chi Thể!”
Hàn Linh Chi Thể chính là một trong những thể chất mạnh nhất. Người sinh ra có Hàn Linh Chi Thể sẽ là thuộc tính hàn, khắp người sẽ tỏa ra hàn khí lạnh lẽo. Sau khi tu luyện thì sức mạnh sẽ rất đáng sợ, vung tay là có thể dùng hàn khí đông cứng thậm chí giết chết kẻ địch.
“Ở đây ta có một viên Hỏa Đan, mau cho cô ta uống đi!”
Dương Mặc không dám chậm trễ liền cho muội muội mình uống thuốc, đáng mừng là Phù Hương uống xong thân thể cũng dần dần trở nên bình thường lại, hàn khí tỏa ra khắp căn phòng cũng dần tan biến.
“Ca ca!”
“Ta ở đây, muội mau nghỉ ngơi đi sẽ không có chuyện gì xảy ra đâu!”
Phù Hương nghe xong cũng dần dần thiếp đi, để lại Âu Dương Mặc với vẻ mặt mệt mỏi.
“Nếu không có chuyện gì nữa thì ta về đây!”
Tần Trưởng lão cất đồ chuẩn bị rời đi.
Dương Mặc liền đưa ông ra đến cửa, trước khi đi ông còn nói:
“Sau này ngày rằm mỗi năm muội muội ngươi sẽ phát bệnh, đến lúc đó chỉ cần cho uống một viên Hỏa Đan, nhưng nó cũng chỉ là tạm thời sau này muội muội ngươi lớn thì sức mạnh cũng ngày càng mạnh mẽ hơn lúc ý thì ta cũng không cứu nổi!”
Nói xong Tần Dương liền trở về, Dương Mặc cung tiễn rồi đi vào với vẻ mặt trầm ngâm. Lúc này giọng Phù Hương lại vang lên:
“Không, không!”
Nàng cứ nói như vậy như đang mơ cái gì đó. Trong giấc mơ nàng thấy cảnh núi tuyết bao phủ, xung quanh cũng toàn là băng tuyết bao phủ. Nàng thấy được một con phượng hoàng lông trắng như tuyết bay tới chỗ nàng.