Chương 14
Âu Dương Mặc thét lên, tiếng thét trấn động một vùng, không gian xung quanh cũng đổ nát, linh khí trên người Dương Mặc cũng bắt đầu giao động không ngừng. Mắt y chuyển màu, linh lực cũng đang dần biến thành màu đen, y đang dần nhập ma.
“*Giết*!”
Ngay lúc đó, chưởng môn phi kiếm bay đến, dùng một chưởng khiến y bất tỉnh. Sau đó liền dùng công lực giúp Âu Dương Mặc trở lại bình thường và dặn người chăm sóc y cẩn thận.
Ở chỗ của Phù Hương, nàng đang bị các trưởng lão của Tộc Phượng Hoàng ép uống một thứ đó là Đoạn Tình Thủy, nó là một loại nước khiến người dùng trở nên tuyệt tình, từ đó sẽ thành một cỗ máy cho Tộc Phượng Hoàng. Chúng muốn biến nàng thành công cụ để đưa Tộc Phượng Hoàng trở về thời đỉnh cao trước.
“Buông ta ra!” Phù Hương nói.
“Giữ chặt lại cho ta!” một người trong tộc nói.
“Người đâu, mang Đoạn Tình Thủy đến cho ta!”
“Không! Ta không muốn!”
Phù Hương bị chúng cho uống thứ nước đó, hàn khí cũng tỏa ra khắp người, giờ đâng nàng đã không còn cảm xúc, tâm lặng như nước, trở nên tuyệt tình tuyệt nghĩa.
“Đưa thánh nữ về nghỉ ngơi mau!”
“Dừng tay!”
“Ai cho các ngươi cái gan dám làm hại tiểu thư nhà ta vậy?”
Một người thần bí xuất hiện, xung quanh tỏa ra luồng hắc khí bao trùm khắp cơ thể.
“Ngươi là ai?” Một trưởng lão trong tộc nói.
“Là ai ngươi không xứng để biết!”.
Nói xong liền chém *chết* vị trưởng lão đó, tiếp đến hắn chỉ dùng một trảm liền khiến cơ ngơi hàng nghìn năm của Tộc Phượng Hoàng sụp đổ, diệt sạch không còn một ai.
“Đưa tiểu thư về nghỉ ngơi!” Hắn ra lệnh cho thuộc hạ.
“Rõ!”
Chuyển cảnh trước đó, một bóng lưng cao ráo đang ngồi đánh cờ m một người xuất hiện nói:
“Chủ nhân, đã tìm ra được thiếu chủ và tiểu thư rồi! Nhưng mà!”
“Nói đi!”
“HIện tại tiểu thư đang bị Tộc Phượng Hoàng bắt đi!”
“Hỗn xược!”
Vị đó nói xong bàn cờ cũng hóa thành cát bụi.
“Đưa hài nhi về đây cho ta, còn về tộc Phượng Hoàng cũng không cần tồn tại nữa!”
Chuyển về thực tại, sau khi được cứu Âu Dương Phù Hương cũng đã tỉnh lại.
“Đây là đâu?”
Một người hầu đi đến đáp: “Bái kiến tiểu thư!”
“Tiểu thư? Ta sao?”
“Người đâu mau gọi chủ nhân đến, tiểu thư tỉnh rồi!”
“Rốt cuộc ta đang ở đâu!”
Một người đàn ông cao lớn đi đến, toàn thân ông tỏa ra nguồn linh lực rất mạnh mẽ.
“Hương nhi con tỉnh rồi à!”
“Cha?”
Mắt Phù Hương đỏ hoe: “Là cha thật sao?”
“Là ta đây!”
Ông là Âu Dương Thiên, năm đó ông ra ngoài làm nhiệm vụ bị trọng thương sau đó được một vị tiền bối cứu giúp. Lúc đó người trong tộc ai cũng nghĩ là ông đã mất ngay cả huynh muội Âu Dương Mặc cũng vậy. Không ngờ sau khi ông được vị tiền bối đó cứu giúp ông đã từng chút một bước lên con đường đỉnh phong của võ đạo, ông đã đi khắp nơi, đánh bại vô số kẻ định, giờ đây ông cũng đã trải qua độ kiếp, trở thành người mạnh nhất đại lục. Thành lập một môn phái có tên là Minh Kiếm Tông, cũng chính là môn phái mạnh nhất.
“Chaaaaa!”
Âu Dương Phù Hương liền lao vào vòng tay của cha, ôm lấy mà khóc òa.
“Nữ nhân lớn chừng này rồi mà con còn khóc như vậy!”
Ông cùng Âu Dương Phù Hương hàn huyên tâm sự.
“Vậy người cứu con lúc đó là ai?”
“Ra đây đi!”
Một người toàn thân tỏa ra hắc khí, đây cũng chính là người đã cứu Phù Hương.
“Bái kiến chủ nhân, tiểu thư!”
“Đây là người đã cứu con, con hãy gọi là Cửu Thúc, cũng chính là thuộc hạ đắc lực nhất của ta!”
“Thì ra là thúc đã cứu ta!”
Nói rồi Phù Hương lôi ra một con rối nhỏ.
“Cho thúc này!”
Cửu Thúc ngây người một lúc rồi cũng nhận lấy: “Đa tạ tiểu thư!”
“Được rồi, không còn việc gì nữa ngươi cũng lui xuống đi!” Âu Dương Thiên nói.
“Thuộc hạ cáo lui.”
Ngồi nói chuyện một lúc Phù Hương liền nhớ đến ca muốn báo tin cho Dương Mặc nhưng đã bị Âu Dương Thiên ngăn cản.
“Cứ để cho nó trưởng thành thêm một chút đi!”
Sau đó Âu Dương Thiên cũng không làm phiền nữa cho Phù Hương nghỉ ngơi.
Còn Dương Mặc sau khi bị chưởng môn đánh ngất cũng đã tỉnh, sau khi y tỉnh dậy một lòng chỉ muốn đi đến Tộc Phượng Hoàng tìm Phù Hương.
“Với sức lực ngươi hiện giờ có thể đối đầu với Tộc Phượng Hoàng đó không?” Chưởng môn nói.
Âu Dương Mặc trầm ngâm, chưởng môn lại nói tiếp:
“Ngoan ngoãn ở đây nghỉ ngơi đi cho ta!”
Âu Dương Mặc cũng không dám nói gì nữa.
Sau khi hồi phục linh lực Âu Dương Mặc ngày đêm luyện tập không ngừng nghỉ, một lòng chỉ nghĩ đến báo thù, từ hạ sang đông không ngày nào là không tu luyện, chưởng môn nhìn thấy đệ tử mình như vậy cũng không kìm nổi liền đi đến.
“Hôm nay ta sẽ dạy cho con công pháp độc môn của ta, Lăng Tiêu Kiếm Pháp!”
Lăng Tiêu Kiếm Pháp, là công pháp độc môn chỉ có chưởng môn và đệ tử thân truyền mới có thể học, một kiếm trảm sơn hà, hai kiếm trảm vạn giới. Lăng Tiêu Kiếm Pháp gồm sơ giai, trung giai và cao giai.