Chương 11
Vả lại Dương Minh cũng là người có thể chất giống Âu Dương Mặc, ông cũng sẽ hiểu rõ hơn và sẽ giúp cho Âu Dương Mặc biết và phương pháp tu luyện đối với người có sở hữu Bá Vương Chi Thể. Suy nghĩ cũng thấy thấu tình đạt lý nên Âu Dương Mặc cũng muốn nhận Dương Minh làm đệ tử.
“Đệ tử Âu Dương Mặc bái kiến sư phụ!”
Dương Minh cười lớn, vội vàng chạy đến:
“Đồ nhi ngoan, mau đứng dậy đi!”
“Đa tạ sư phụ!”
Dương Minh cười rất sảng khoái, trong lòng ông cũng rất vui khi nhận được một đệ tử yêu nghiệt như vậy.
“Trước tiên ta sẽ cho con biết Bá Vương Chi Thể tu luyện như thế nào?”
Bá Vương Chi Thể là một trong những thể chất mạnh nhất, đương nhiên vì thế lượng tài nguyên sẽ cần rất nhiều. Người tu luyện cần có lượng tài nguyên khổng lồ thì mới có thể thăng cấp được. Ngoài ra không chỉ luyện công pháp mà còn phải luyện thể, tẩy tủy phạt cốt, nó sẽ giúp cho đao thương bất nhập, thân thể cứng cáp bá đạo. Ông nói:
“Năm ta hai mươi tuổi đã thức tỉnh Bá Vương Chi Thể, tu luyện tiêu tốn của ta rất nhiều tài nguyên nhưng nó cũng giúp ta mạnh hơn trước rất nhiều!”
Người thức tỉnh Bá Vương Chi Thể cũng sẽ sở hữu các thuộc tính khác nhau chứ không phải một, từ kim, mộc, thủy, hỏa, thổ đến phong, lôi, ám.. Việc sở hữu nhiều thuộc tính như vậy cũng đủ để khiến người khác phải khiếp sợ kiêng dè, tung hoành xưng bá tứ phương. Tiếp đó Âu Dương Mặc luôn đặt những câu hỏi về Bá Vương Chi Thể và Dương Minh cũng ân cần, kiên nhẫn giải đáp từng câu một.
“Ca ca!”
Hai người đàm đạo về tu luyện thì dường như Âu Dương Mặc cũng nghe được tiếng khóc vang vảng của muội muội mình. Y nhìn Dương Minh và nói:
“Sư Phụ!”
“Đi Đi!”
Dương Minh dường như hiểu được tâm tư của Âu Dương Mặc, ông khẽ gật đầu và bảo y đi. Sau khi kính chào xong thì Âu Dương Mặc cũng quay lại bên ngoài, tay y dần dần cử động, Âu Dương Phù Hương thấy vậy cũng rất vui mừng. Âu Dương Mặc cũng dần mở mắt:
“Ca!”
“Hương nhi!”
Âu Dương Mặc thấy mình đang nằm trong phòng, Phù Hương đang ở bên cạnh y, đôi mắt long lanh nhìn Dương Mặc.
“Sao ta lại ở đây rồi?”
Âu Dương Mặc đã được Phù Hương kể lại chuyện hôm đó. Sau khi đánh bại Lâm Hạo y đã cạn kiệt sức lực mà hôn mê hơn ba ngày liền, chưởng môn và các vị trưởng lão cũng rất lo lắng cho y, mang đến rất nhiều linh dược. Còn Lâm Hạo sau khi bị phát hiện sử dụng Bạo Huyết Đan cũng đã chịu hình phạt thích đáng đó là bị phế đi tu vi, đứt hết gân mạch bị chưởng môn đuổi khỏi tông môn, giờ đây hắn cũng chỉ là phế nhân.
Âu Dương Mặc muốn đi ra dạo, Phù Hương cũng ân cần dìu y đi. Hai ngươi đi đến một rừng hoa đào, vô số bông hoa rơi xuống trắng xóa trên mặt đất. Âu Dương Mặc đưa tay ra, một bông hoa rơi xuống trúng vào lòng bàn tay.
“Hương nhi, muội nhìn nó xem!”
“Ca!”
Y lại nhìn vào bông hoa trong bàn tay nói:
“Ở đây thật tốt biết bao!”
Hai người lại nhớ về những ngày tháng bị gia tộc ruồng bỏ, sống ở nơi không ai dám đến, bị đối xử rất thậm tệ. Lại nhìn về đây, Linh Kiếm Tông không những là nơi tu luyện mà cũng là nơi cho hai người một cuộc đời mới. Không còn những áp bức, những phân biệt đối xử.
“Hương nhi!”
Âu Dương Mặc nhìn về hướng mặt trời lặn, lặng lẽ nói:
“Sau này dù cho có bao nhiêu nguy hiểm thì ta cũng sẽ luôn ở bên muội!”
“Um!”
Âu Dương Phù Hương cũng mỉm cười đáp lại, hai người cùng nhau ngắm cảnh hoàng hôn, khung cảnh thật yên bình.
Ngày hôm sau, Âu Dương Mặc liền bay tới Dược Linh Phong. Vừa đến nơi, y đã bị đệ tử chặn lại.
“Đứng lại! Ngươi là ai?”
Âu Dương Mặc mỉm cười đáp: “Tại hạ Âu Dương Mặc đến bái kiến Tần trưởng lão.”
Nghe xong vị đệ tử đó cũng dặn Âu Dương Mặc đứng ở bên ngoài còn hắn thì đi vào bẩm báo. Lúc này Tần Dương đang bận nghiên cứu ở trong phòng luyện đan, không biết ông luyện đan dược gì mà cứ cách một khoảng thời gian lại có tiếng nổ lò. Vị đệ tử kia lúc này cũng đến bẩm báo:
“Sư tôn, có người đến cầu kiến ngài!”
“Ai!” Tần Dương cũng đáp lại.
“Hắn tự xưng là Âu Dương Mặc nói là muốn cầu kiến ngài!”
Nghe đến đây Tần Dương liền dừng lại mở cửa nói: “Cho hắn vô!”
Âu Dương Mặc sau khi được cho vào cũng đi đến bái kiến: “Đệ tử Âu Dương Mặc bái kiến Tần trưởng lão!”
“Ngươi tỉnh rồi sao!”
“Tần trưởng lão, ngài!”
Tần Dương quay mặt lại, lộ dáng vẻ nhem nhuốc, tóc tai bù xù. Nghe Âu Dương Mặc nói vậy ông cũng dường như hiểu ra. Ông chỉnh lại trang phục nhanh chóng.
“Vào đây đi!”.