Chương 1: Sau đêm thảm sát
“A, đây là? Ta về đến nơi rồi sao?”
Lúc y đang suy nghĩ thì cánh cửa đột nhiên mở ra:
“A, ca ca tỉnh rồi! Huynh mau uống thuốc đi kẻo nguội.”
Một cô nương xinh đẹp bước vào, trên tay còn cầm bát thuốc nóng hổi. Không ai khác đó là muội muội của y – Âu Dương Phù Hương, Dương Mặc đặt bát thuốc xuống:
“Hương nhi! Là ai, là ai đã đánh muội?”
Âu Dương Mặc mặt rất sửng sốt lo lắng. Trên người của Phù Hương đâu đâu cũng là những vết bầm tím, Dương Mặc rất tức giận hỏi lại lần nữa:
“Là ai? Ai đã đánh muội thành như vậy?” Nói thật cho ta.
“Là.. là Tần Phong Dương.”
Sau đó, Âu Dương Phù Hương đã kể lại mọi chuyện, lúc nàng đi xin thuốc cho Dương Mặc đã bị trưởng lão dược phòng – Tần Phong Dương – ra tay đánh nàng một cách thậm tệ.
“Ca ca, muội không sao! Huynh mau uống thuốc nhanh đi.”
“**, ta vào sinh ra tử vì gia tộc mà ta vừa bị thương bọn hắn lại dám đánh muội muội của ta.”
Gia đình Âu Dương Mặc từ nhỏ đã bị mọi người coi thường. Phụ thân y là một người đầu đội trời chân đạp đất, nhưng khi ông ấy là tộc trưởng cũ – Âu Dương Thiên – lấy về một người phụ nữ không rõ lai lịch, tuyệt sắc thiên hương- mẫu thân y – Trần Hương Tuyết. Kể từ đó cha y bất chấp lấy người phụ nữ này nên đã bị giáng chức tộc trưởng và bị ép đến nơi tồi tàn nhất của gia tộc. Từ nhỏ đã thấy phụ mẫu bị ức hiếp như vậy y đã cố gắng tu luyện, dùng thực lực của bản thân để khiến cho những người trong tộc ngậm miệng lại. Giờ đây phụ mẫu đã mất, Âu Dương Mặc phải cố gắng chống lại nanh vuốt của người tộc, bảo vệ muội muội của mình.
“Đi, ta dẫn muội đi đòi lại công đạo.”
Âu Dương Mặc liền dắt Phù Hương đi thẳng đến dược phòng.
“Bùm!”
Vừa đến nơi, y đã đạp bay cửa, hét to:
“Tần Phong Dương, ngươi mau lăn ra đây cho ta!”
“Ồn ào quá.. cái gì mà ồn ào.”
Một người trung niên thô béo, nục nịch đến nỗi dây buộc bụng trễ xuống dưới, không đàng hoàng bước ra.
“Ta hỏi ngươi, những vết thương trên người Hương Nhi là do người làm đúng không?” Âu Dương Mặc đáp.
“Phải, là ta làm đó! Sao, ngươi tính làm gì ta?”
Mặt của Âu Dương Mặc tối sầm lại, chỉ thấy hắn vận khí cuồn cuộn, gió thổi ào ạt đến những người xung quanh cũng phải run sợ.
“Đuỳnh đuỳnh đuỳnh.”
“Lạch cạch lạch lạch.”
“Leng ceng leng ceng.”
“Sập.”
Âu Dương Mặc đá một cước khiến Tần Phong Dương bay xa, khiến người hắn va đập đồ đạc, tiếng đổ vỡ vang lên. Cú đá của Dương Mặc khiến cho tên trưởng lão đó phải phun ra máu.
“Âu Dương Mặc! Ngươi dám đánh ta.”
“Ngươi là cái thá gì mà ta không dám?, chỉ là tên trưởng lão nhỏ nhoi cũng dám làm muội muội ta bị thương” Âu Dương Mặc đáp.
“Âu Dương Mặc! Ngươi dừng tay lại cho ta.”
Một thiếu niên dáng vóc trạc tuổi Dương Mặc đi đến, tay hắn phất phơ chiếc quạt trông rất phong lưu. Đó là Âu Dương Phong con trai của lão tộc trưởng hiện tại, hắn chính là tên nam nhân “bỉ ổi”. Từ nhỏ đã luôn đánh đập Âu Dương Mặc nhưng giờ do không phải là đối thủ của Dương Mặc nữa nên đã luôn tìm lý do để gây khó dễ cho y.
“Dương Mặc, ai cho ngươi cái gan dám đánh Tần trưởng lão?”
“Dương Phong, mau cứu ta!” Tần phong Dương trả lời.
“Hay cho một Dương Mặc, không coi ai ra gì giám tự ý đánh đồng tộc.”
“Tên này chính là người đã đánh muội muội của ta. Ta đánh hắn thì làm sao?” Dương Mặc đáp.
“Ngươi.. ngươi! Người đâu, bắt tên không biết trời cao đất dày là gì này cho ta.”
Sau đó có hơn chục người Luyện Khí cảnh tam trọng, tứ trọng, thất trọng cảnh bao vây lấy Âu Dương Mặc. Tên nào tên nấy đều cầm vũ khí nhào vô xông đến y.
“Ceng Ceng Ceng.”
“Đuỳnh đuỳnh.”
Âu Dương Mặc liền thi triển kiếm pháp Mai Liên Hoa, đưa những tên đó vào trong mộng cảnh. Ở đó là một rừng đào, hoa đào hồng rơi xuống. Y liền bay lên không trung, vô số cánh hoa anh đào cuồn cuộn về y như một cơn lốc. Y liền vung kiếm ra khiến cho bọn chúng chết ngay tức khắc. Sau đó liền tiến đến chỗ của Âu Dương Phong, người tỏa ra luồng sát khí rất đáng sợ như muốn giết Âu Dương Phong.
“Dương Mặc ca ca, dừng lại đi! Huynh dừng lại đi.” Âu Dương Phù Hương mặt rất lo lắng chạy đến níu lấy Âu Dương Mặc.
“Ca ca, huynh mau bình tĩnh lại đi!”
Sau khi nghe thấy được tiếng của Phù Hương, Âu Dương Mặc mới dần dần bình tĩnh lại. Sát khí cũng ngày càng biến mất.
“Hương Nhi, muội không sao chứ?”
“Muội không sao. Ca, chúng ta chạy đi, huynh giết người trong tộc, tộc trưởng sẽ không tha cho huynh đâu.” Âu Dương Phù Hương đáp.
“Người đâu? Mau đến bắt tên tiểu tử này lại, đem đi giao cho tộc trưởng xử lí” Âu Dương Phong nói.
Lại một đám người nữa bao vây lấy Dương Mặc và Phù Hương, muốn bắt cả hai người về áp giải. Nhưng chúng đã coi thường thực lực của Âu Dương Mặc. Chỉ thấy y vung những đường kiếm sắc bén vào kẻ thù, một kiếm là một người ngã xuống, cảnh tượng vô cùng tráng ngợp. Nhưng giờ đây nguyên khí của y đã sắp cạn.
“Hương nhi, mau chạy thôi!”
Âu Dương Mặc nắm lấy Phù Hương bay đi trước sự ngỡ ngàng của mọi người.