Q.1 - Chương 44: Ta hỏi ngươi là vinh dự của ngươi, hoàn thành nhiệm vụ
- Trang Chủ
- Ta! Trời Sinh Đã Làm Nhân Vật Phản Diện (Ngã! Thiên Mệnh Đại Phản Phái)
- Q.1 - Chương 44: Ta hỏi ngươi là vinh dự của ngươi, hoàn thành nhiệm vụ
Bên trong Trích Tinh Các, bầu không khí vô cùng khẩn trương, lo lắng.
Mọi người đều không dám lên tiếng, phía sau lưng xuất hiện một tầng mồ hôi lạnh.
Tuy Cố Trường Ca chỉ hỏi Sở Huyền không có hỏi tới bọn họ nhưng tầng áp lực nặng nề này cũng đè lên vai bọn họ.
Ngay cả Lâm Thu Hàn, người lúc trước vừa mới trò chuyện tự nhiên với Cố Trường Ca lúc này cũng cảm nhận được một cỗ áp lực kinh khủng.
Đừng xem bình thường Cố Trường Ca vẫn luôn ôn nhuận thần nhã, nhưng tận trong xương tủy vẫn cao cao tại thượng như cũ, lộ ra uy nghiêm của thần linh!
Đây mới chính là bộ mặt thật của hắn!
Lúc này, Tô Thanh Ca lên tiếng, một giọng nói trong trẻo nhưng lạnh lùng:
“Công tử, Trung Châu đại địa rộng lớn như vậy, nếu như một người cố ý muốn trốn, muốn tìm tung tích của hắn chẳng khác nào mò kim đáy bể, Sở Huyền chắc cũng khó mà tìm thấy được…”
Nghe được thanh âm của Tô Thanh Ca, mọi người ngước mắt nhìn qua nàng, đây cũng được coi là lần đầu tiên mọi người nhìn thẳng vào vị mỹ nhân đệ nhất Đông Hoang trong truyền thuyết này.
Bọn họ cũng không dám quan sát quá mức, sợ làm Cố Trường Ca không vui.
Không thể không nói, danh hiệu Thái Huyền Thánh nữ Tô Thanh Ca này quả thực xứng đáng với nàng.
Mang lụa che mặt mỏng, áo trắng như tuyết.
Không dính một hạt bụi, không chút vết bẩn, nàng lộ ra khí chất xuất trần, tựa như một vị cửu thiên tiên nữ trên trời.
Chỉ có điều khiến mọi người tò mò là, dưới áp lực kinh khủng như vậy, Tô Thanh Ca lại dám mở miệng khuyên bảo Cố Trường Ca.
Sở Huyền không khỏi lộ ra vẻ mặt cảm kích.
“Nếu như Thanh Ca đã nói như vậy thì chuyện này tạm gác lại đã, Sở Huyền ngươi cũng đừng làm ta thất vọng đấy…”
Thanh âm của Cố Trường ca rất bình thản, khiến Sở Huyền cũng không nghe ra tâm tình của hắn lúc này.
“Dạ dạ dạ, công tử ngài yên tâm, ta nhất định sẽ tìm ra tung tích của Diệp Trần.”
Thực sự là gần vua như gần cọp.
Một màn này, khiến cho mọi người không khỏi khiếp sợ thêm lần nữa, vị Huyền thánh nữ này không ngờ được sủng ái đến như vậy? Nàng ta thật sự có thể khuyên nhủ được vị đại nhân trẻ tuổi này.
Điều này không khỏi làm cho thần sắc của bọn họ khi nhìn Tô Thanh Ca có phần thay đổi, trước đây chỉ xem như nàng cùng bọn họ ngang hàng ngang vế, hiện giờ lại lộ ra sự kính nể mơ hồ.
“Đa tạ công tử.” khuôn mặt Tô Thanh Ca lộ ra ý cười với Cố Trường Ca, bộ dáng nàng tựa hồ rất vui vẻ.
Đương nhiên nàng hiểu rõ, ban nãy Cố Trường Ca làm như vậy chỉ để hù dọa Sở Huyền mà thôi.
Còn về dụng ý của hắn, nàng không đoán được.
Cho nên nàng liền cùng Cố Trường ca kẻ xướng người họa, dựng một bậc thang cho hắn bước xuống.
Tuy là vẻ mặt Cố Trường Ca không có gì thay đổi nhưng trong lòng lại không khỏi khen ngợi sự thông minh của Tô Thanh ca.
Ban nãy thử dò xét một phen, khi nghe thấy hắn nhắc đến Diệp Trần, những người đứng ở dưới cũng không có ai lộ ra thần sắc khác thường, khả năng khống chế thật tốt vô cùng.
Đương nhiên, Cố Trường Ca cũng không vội.
Hắn cảm thấy khá hứng thú, hắn muốn xem xem người này còn có thể nhịn được bao lâu nữa.
Sau đó, mọi người đều có chút thận trọng, dè dặt hơn.
Suy nghĩ của vài tên thiên kiêu cũng bắt đầu lung lay, đến chỗ Sở Huyền hỏi thăm lai lịch của tên Diệp Trần kia, làm thế nào mà tên đó đắc tội với vị đại nhân trẻ tuổi kia.
Sở Huyền liền giải thích cho bọn họ, nói Diệp Trần tên này tự tìm đường chết như thế nào, lại đắc tội công tử như thế nào, tất cả đều nói ra hết.
Sau khi nghe ngóng xong, vẻ mặt đám thiên kiêu đó có chút kì lạ.
“Sao lại nghe có vẻ giống với…”
Sao lại giống với miêu tả của Già Lâu thánh tử Kim Dương về vị tiểu huynh đệ kia của hắn như vậy? Hơn nữa ban nãy khi hỏi tên vị tiểu huynh đệ kia, hắn cũng không lên tiếng trả lời.
Lúc này, rất nhiều người trong số bọn họ đã mơ hồ đoán ra được, đều lộ ra nụ cười quỷ dị.
“Đại nhân, ta cảm thấy Già Lâu thánh tử hẳn là biết rất rõ tung tích của tên Diệp Trần kia…”
Ngay tức thì, Nguyên Chu thánh tử đi trước mọi người một bước, báo cáo lại hết những điều mà ban nãy thánh tử Kim Dương vừa nói trong lầu các.
Nghe hắn nói như thế, sắc mặt Kim Dương mơ hồ trắng bệch, trên trán xuất hiện một tầng mồ hôi lạnh, có chút hối hận lúc đó sao lại nhanh mồm nhanh miệng nói ra hết như vậy.
“A, Già Lâu thánh tử, lẽ nào ngươi có quen biết với Diệp Trần?”
Cố Trường Ca ngồi ở vị trí cao nhất, không nhanh không chậm thổi thổi ly trà, thanh âm bình thản hỏi.
Ánh mắt của hắn ngay sau đó liền hướng đễn vị trí của nam tử trẻ tuổi kia.
Loại áp lực khủng bố lại một lần nữa ập đến.
Sắc mặt của tất cả những thiên kiêu trẻ tuổi vùng Trung Châu đại địa cũng không khỏi trắng bệch, sự sợ hãi toát ra từ linh hồn, vẻ mặt hoảng sợ.
Thực lực của vị đại nhân trẻ tuổi này rốt cuộc có bao nhiêu khủng bố?
Bọn họ được xem là thánh chủ, hoàng chủ cũng thua xa hắn.
Chẳng lẽ là cảnh giới Phong Hầu cảnh?
Nhưng tuổi tác của hắn nhìn qua cũng không cách biệt bao nhiêu với bọn họ, thậm chí nhìn kỹ thì thấy có khi còn trẻ hơn bọn họ đôi chút.
“Thì ra đây mới là mục đích của công tử? Tìm ra người có quan hệ với Diệp Trần?” lúc này, Tô Thanh Ca đã có chút hiểu rõ hành động của Cố Trường Ca.
Nhưng chỉ là nàng không hiểu tại sao công tử lại biết ở đây có người có quan hệ với Diệp Trần.
Cố Trường Ca ở trong mắt nàng càng trở nên thâm sâu khó lường.
“Đại nhân, ta quả thực có quen biết với Diệp Trần huynh đệ…”
Kim Dương mở miệng nói nhưng vì phải chịu một áp lực khổng lồ đè xuống nên sắc mặt có chút trắng bệch, hô hấp khó khăn.
Ngay lúc này, hắn có không thừa nhận hắn quen biết Diệp Trần cũng không thể được nữa rồi, ban nãy đã để lộ quá nhiều thông tin.
“A, quen biết thì tốt, bây giờ Diệp Trần đang ở đâu?”
Thần sắc Cố Trường Ca không đổi, vẫn hời hợt như trước.
“Xin lỗi đại nhân, ta không thể tiết lộ hành tung của Diệp Trần huynh đệ.” Kim Dương cắn răng nói, mồ hôi lạnh thấm ướt lưng áo.
Hắn cuối cùng cũng hiểu rõ thực lực của vị đại nhân trẻ tuổi này khủng bố đến mức nào rồi.
Chẳng trách Diệp Trần phải rời xa quê hương hắn, không dám hiện thân.
Nhưng hắn cũng không muốn chỉ vì bản thân nhanh mồm nhanh miệng mà hại Diệp Trần huynh đệ bị bại lộ hành tung, điều này sẽ khiến lương tâm của hắn bị cắn rứt.
“Ngu xuẩn, ta hỏi ngươi một lần nữa, Diệp Trần hiện đang ở nơi nào?”
Sắc mặt Cố Trường Ca bỗng chốc trở nên lạnh lùng, trong đôi con ngươi sâu thẳm hiện lên sự uy nghiêm của thần linh.
“Đại nhân, Diệp Trần là nghĩa đệ của ta, ta hiểu rất rõ cách làm người của hắn, có phải giữa hai người đã xảy ra hiểu lầm gì rồi không…”
Kim Dương cắn răng, toàn thân run rẩy, dưới sự áp bức của loại uy nghiêm bậc này hắn thật sự nhịn không được muốn hạ gối quỳ xuống.
Nhưng hắn vẫn kiên quyết không muốn khuất phục.
“Ta hỏi chuyện ngươi, đó chính là vinh hạnh của ngươi.”
Cố Trường Ca lạnh lùng nhìn hắn, vẻ mặt tựa như đang nhìn một con kiến bé nhỏ, trong giọng nói không hề có chút gợn sóng nào:”Ngươi có tư cách gì mà hỏi ta?”
Vừa dứt lời, một áp lực kinh khủng như thủy triều ập tới.
Kim Dương hộc một tiếng, phun ra một ngụm máu tươi, tiếp đó cả người phủ phục xuống đất, sắc mặt trắng bệch như tờ giấy.
“Thánh tử ngu dốt, đắc tội với đại nhân, mong đại nhân thứ tội.”
Lúc này, người âm thầm bảo vệ Kim Dương cũng bị dọa đến mức phải vội vàng hiện thân.
Bụp một tiếng quỳ trên mặt đất, thỉnh cầu tha thứ, vẻ mặt mang nỗi khiếp sợ tột cùng.
Hắn ngàn vạn lần không nghĩ tới mọi chuyện sẽ phát triển đến mức này.
Thánh tử sao lại ngu xuẩn như vậy chứ! Sao lại đem đến một mối nguy hại lớn như vậy cho thánh địa!
Bên trong Trích Tinh Các hoàn toàn tĩnh mịch, mọi người câm như hến, có một loại kinh sợ như đang phải đối mặt với thiên uy.
“Đinh, nhiệm vụ ngẫu nhiên, chèn ép nghĩa huynh của thiên mệnh chi tử hoàn thành, đánh giá cấp độ hoàn thành nhiệm vụ…”
“Cấp bậc hoàn thành nhiệm vụ ngẫu nhiên, hoàn mỹ.”
“Giá trị thiên mệnh được thêm vào bốn mươi phần trăm, phần thưởng nhiệm vụ đạt được bảy trăm điểm giá trị thiên mệnh.”
Mà ngay lúc này đây, thanh âm nhắc nhở của hệ thống cũng vang lên trong đầu Cố Trường Ca.