Q.1 - Chương 9: Diễm Cơ, lạt mềm buộc chặt
- Trang Chủ
- Ta! Trời Sinh Đã Làm Nhân Vật Phản Diện (Ngã! Thiên Mệnh Đại Phản Phái)
- Q.1 - Chương 9: Diễm Cơ, lạt mềm buộc chặt
Trong đại lao lạnh lẽo.
Diệp Trần cùng vị sư tôn thần bí kia của hắn đang nói chuyện và thảo luận cách làm thế nào để rời khỏi nơi này.
“Chuyện này cần phải bàn bạc kỹ lưỡng, lai lịch của Cố Trường Ca vô cùng khủng bố, khó có thể tưởng tượng được. Hơn nữa sau lưng hắn còn có cường giả ẩn nấp, hiện giờ ngươi không thể đối đầu trực diện với hắn…”
“Còn nữa ngươi không nên lỗ mãng như vậy.”
Sư tôn của Diệp Trần mở miệng nói.
Nàng tên là Diễm Cơ, thân ảnh của nàng hư ảo trong không trung, có một đôi môi căng mọng, mắt phượng yêu mị cùng con ngươi màu đỏ.
Lúc này trên khuôn mặt tuyệt mỹ hiện ra vẻ vô cùng thận trọng.
Mặc dù chỉ là một sợi tàn hồn, nhưng cũng có thể thấy được vài phần phong hoa tuyệt đại trước đây của nó.
“Sư Tôn ta biết rồi, thật xin lỗi.”
Diệp Trần sau khi tỉnh táo, cũng có chút hối hận.
Chính mình không nên phát hỏa với mỹ nhân sư tôn và trút giận lên nàng.
May là sư tôn cũng không tức giận, ngược lại khuyên giải hắn, khiến hắn hết sức cảm động.
Tuy nhiên Diệp Trần sẽ không thừa nhận mình lỗ mãng, hắn lúc ấy thực ra đã nghĩ ra kế sách đối phó rồi.
Chỉ là bất ngờ vào thời khắc mấu chốt, sư tôn của hắn xảy ra sự cố mà thôi.
“Sư tôn, ta biết rồi, từ nay ta sẽ nhẫn nhịn ẩn mình, chờ về sau cường đại, mới có cơ hội giết chết tên Cố Trường Ca kia.”
Diệp Trần cắn răng thề nói.
Hắn suy nghĩ rất nhiều.
Đến cuối hắn vẫn không thể bỏ qua mối thù này.
Hắn cảm thấy Tô Thanh Ca không phải tự nguyện, hẳn là nàng có nỗi khổ của riêng mình.
Hay nói đúng hơn là Cố Trường Ca ép buộc cô.
Một màn này khiến Diễm Cơ không khỏi nhăn mày, trong lòng thầm than.
Dưới góc nhìn của nàng, tâm trí của Diệp Trần vẫn quá trẻ con.
Bởi vì một nữ nhân, đắc tội người hắn không nên đắc tội.
Hơn nữa nói đi nói lại, Cố Trường Ca vẫn chưa làm gì sai cả.
Thái Huyền thánh địa nịnh nọt hắn, thì trách hắn sao?
Chẳng qua Diệp Trần tốt xấu gì cũng là đệ tử nàng tự mình thu nhận, có thể thức tỉnh cũng là nhờ vào hắn lúc trước cực khổ tu luyện linh khí.
Cho nên những lời này Diễm Cơ không có nói ra.
“Trong đại lao này giam giữ không ít cường giả, có lẽ có thể dựa vào điều này để thoát thân. . .”
Diệp Trần trong lòng thầm nghĩ, hắn sẽ không ngồi chờ chết.
Nếu Thái Huyền thánh địa bất công, thì đừng trách hắn vô tình!
Trong lòng hắn vô cùng oán hận.
Hai người nói chuyện với nhau rất bí mật, ai ngờ luôn có một đôi mắt thản nhiên đang quan sát mọi thứ trong bóng tối.
Minh lão cố ý ẩn nấp thân hình.
Vị sư tôn thần bí kia của Diệp Trần tuy rằng rất cường đại, nhưng bây giờ chỉ là một sợi tàn hồn, muốn phát hiện ra sự hiện diện của hắn là rất khó.
“Theo như lời công tử nói, cơ duyên liên quan đến gia hỏa này?”
“Một sợi tàn hồn của cường giả năm xưa còn xót lại?”
Minh lão nhíu nhíu mày.
Mặc kệ hắn quan sát như thế nào, cũng không thấy Diệp Trần này có điểm gì kì lạ.
Nhưng chiếc nhẫn trong tay hắn, trông có chút cổ quái.
Ẩn ẩn bên trong tựa như có thần hồn dao động.
Vừa rồi giao lưu thần niệm, đều nói rõ rằng phía sau Diệp Trần có cao nhân khác,
Bất quá Cố Trường Ca đã phân phó hắn chỉ là quan sát nhất cử nhất động của Diệp Trần, chuyện còn lại không nên nhúng tay vào.
Cho nên Minh lão cũng cũng không quản nhiều.
Thời gian thấm thoát thoi đưa, đã ba ngày trôi qua.
Chuyện Diệp Trần bị giam giữ dưới địa lao, phảng phất bị tất cả mọi người của Thái Huyền thánh địa quên đi.
Cố Trường Ca không đề cập tới.
Ai dám hỏi đến?
Một nội môn đệ tử nho nhỏ, đắc tội lớn như vậy, dù bị nhốt cả đời chết già trong đại lao tối tăm, cũng không quá đáng chút nào.
Cố Trường Ca tâm tình vui vẻ.
Mà ba ngày này, mỗi ngày Minh lão đều bẩm báo tất cả mọi chuyện xảy ra ở đại lao.
Chuyện của Diệp Trần cùng cái người hắn gọi là sư tôn kia, Cố Trường Ca nắm được khá rõ ràng.
Kịch bản vẫn là kịch bản kia.
Chỉ thay đổi người thôi.
Diệp Trần có thể đi tới ngày hôm nay, ngoại trừ bản thân có vận khí nghịch thiên ra, tuyệt đại đa số thời điểm là dựa vào vị sư tôn thần bí kia của hắn.
Nếu không có vị sư tôn đó, hắn là cái quái gì.
Tuy rằng Cố Trường Ca lúc trước nghĩ tới việc trực tiếp ra tay cướp đoạt nhẫn của Diệp Trần.
Nhưng khả năng lớn là vị sư tôn thần bí của hắn sẽ dùng toàn lực liều mạng, dù có hồn bay phách tán cũng sẽ che chở cho Diệp Trần chạy thoát.
Hơn nữa còn có khí vận bảo vệ cho hắn.
Cách này rất nguy hiểm.
Nó gần như không thể làm được.
Làm không tốt hắn cùng Minh lão đều sẽ bỏ mạng lại đây.
“Châm ngòi ly gián kỳ thật cũng không tồi.”
“Bất quá như vậy ta sẽ thực sự trở thành nhân vật phản diện, sẽ trở nên tà ác?”
“Không không không, ta làm điều này vì vận mệnh của mình, là nỗ lực tu luyện.”
Hắn tự nói mấy lời tỏ vẻ chính nghĩa an ủi bản thân.
Trong đại điện Cố Trường Ca vừa nghĩ ra ý tưởng, chuẩn bị biến thành hành động.
Đúng lúc này, ngoài điện một người thị vệ tiến đến bẩm báo.
“Công tử, thánh nữ muốn cầu kiến.”
Nghe vậy, Cố Trường Ca phục hồi tinh thần lại, ý cười trên mặt thu liễm lại, khôi phục vẻ thản nhiên, bình thản nói, ” cho nàng vào đi.”
Dù nói thế nào, cũng phải có khí phách của đại nhân vật phản diện.
Bắt Tô Thanh Ca chờ đợi ba ngày, cũng đến lúc gặp mặt rồi.
Kiếp trước Cố Trường Ca tốt xấu gì cũng xem qua hàng ngàn bộ phim, đọc hàng vạn bộ truyện.
Nữ nhân vật chính thông minh như Tô Thanh Ca, đặc biệt là sau khi biết được điểm yếu của cô.
Thì việc đối phó sẽ càng dễ giải quyết.
Đầu tiên phải mài mòn tính cách của nàng.
Dù sao hắn cũng không phải loại mê gái, gặp nữ nhân xinh đẹp thì tay chân mềm nhũn không thể nhúc nhích.
Hơn nữa không phải có câu lạt mềm buộc chặt sao?
Lúc sắp rơi vào tuyệt vọng, lại cho chút ánh sáng.
Phải biết rằng trong ba ngày này, Thái Huyền Thánh Chủ mặt đen như đít nồi, thở dài liên tục.
Nguyên nhân từ đâu?
Con gái mình dường như làm gì đó khiến Cố công tử không thích.
Thái Huyền Thánh Chủ cũng không dám đến trước mặt Cố Trường Ca hỏi những điều này.
Tô Thanh Ca vô cùng hiếu thuận, đương nhiên không muốn thấy dáng vẻ buồn bã này của phụ thân mình.
Mà đây cũng là một trong những điểm yếu của nàng mà Cố Trường Ca đã lợi dụng.
Giọng nói dễ nghe của nàng vang lên: “Thanh Ca gặp qua Cố công tử.”
Sắc mặt Tô Thanh Ca có vài phần thấp thỏm, chậm rãi đi vào đại sảnh.
Nàng hiện tại đã không còn giữ được bình tĩnh như lúc trước nữa.