Q.1 - Chương 27: Cường giả đoạt xá, thân phận của Minh Lão
- Trang Chủ
- Ta! Trời Sinh Đã Làm Nhân Vật Phản Diện (Ngã! Thiên Mệnh Đại Phản Phái)
- Q.1 - Chương 27: Cường giả đoạt xá, thân phận của Minh Lão
Trung Châu đại địa tổng cộng chia thành tám khu, Trung Ương Thiên Vực chính là nơi phồn hoa nhất ở đó.
Tông môn mọc lên như nấm, rất nhiều đạo phái giáo phái.
Đạo Cực thư viện còn được mệnh danh là Thiên Kiều thư viện, nơi đây nhân tài vô số, quần hùng hội tụ, những người này đều tới từ các thế lực tông môn khác nhau.
Nói không phải khoa trương, thế nhưng những thiếu niên thiếu nữ có thể tu hành ở trong Đạo Cực thư viện, đều là những người có tư chất thông minh, tiền đồ tương lai rộng mở.
Trung Châu có rất nhiều thánh địa, Hoàng Triều chi vương thời còn trẻ, cũng đã từng tu hành ở trong Đạo Cực thư viện.
Có điều trong tĩnh thất lại cũng có ngoại lệ.
Nữ tử mặc áo choàng xám với đôi mắt đẹp có chút lạnh lùng, rất tức giận, khí tức toàn thân dâng trào, bộ dạng có phần thất vọng chán ghét.
Rất nhiều thiếu niên, thiếu nữ cũng làm bộ dạng châm trọc, coi thường, không hề có chút xem trọng đối với vị thiếu niên vẫn đang gục trên bàn ngủ say đó.
“Tên phế vật này lại có thể tới Đạo Cực thư viện tu hành, quả đúng là làm mất mặt chúng ta.”
“Đúng vậy, nếu như không phải hắn xuất thân từ Thượng Cổ Lâm gia, tỷ tỷ mình lại là trưởng lão của thư viện, sao lại có thể tu hành trong tĩnh thất này cùng chúng ta chứ?”
“Trưởng lão Lâm Thu Hàn cũng thật xui xẻo, lại có tên đệ đệ ngốc như vậy.”
Rất nhiều thiếu niên, thiếu nữ quay qua nhìn, đều thì thào bàn luận.
Dĩ nhiên chuyện mà họ bàn luận, chính là chuyện về vị thiếu niên kia.
Lâm Thiên.
Đây là một người rất nổi tiếng ở trong Đạo Cực thư viện.
Đồng thời cũng là đệ đệ cùng cha khác mẹ với nữ tử mặc áo choàng xám kia.
Không chỉ tư chất tu luyện kém cỏi, bình thường cũng không hề cố gắng, thường xuyên ngủ gật ở trong giờ học.
Có thể nói là một kẻ hoàn toàn thất bại trong tu hành.
Thế nhưng tỷ tỷ Lâm Thu Hàn của hắn, lại là trưởng lão trẻ tuổi, xinh đẹp nhất của Đạo Cực thư viện, có rất nhiều người theo đuổi.
Ngay đến cả truyền nhân của các thánh địa, hoàng triều cũng từng theo đuổi nàng.
Tiền đồ tương lai xán lạn.
So sánh giữa hai người, Lâm Thiên có thể nói là cực kỳ nổi tiếng ở khắp cả Đạo Cực thư viện này.
“Lâm Thiên…”
Thấy Lâm Thiên còn đang ngáy khò khò, giọng nói của nữ tử mặc áo choàng xám càng lớn hơn, rất tức giận, bước nhanh lại.
Lúc này, có vẻ là tiếng động hơi lớn, đã đánh thức thiếu niên đó rồi.
“Á, bổn vương không chịu nhượng bộ…”
Hắn hét lên một tiếng thảm thiết, sau đó ngẩng đầu lên, thần sắc có chút mơ màng, giống như vẫn còn đang ở trong cơn mơ.
“Đây rồi?”
“Ngươi là ai?”
“Lại còn bổn vương cơ đấy? Ha ha ha ta buồn cười chết mất!”
“Này tên phế vật kia, rốt cuộc ngươi đã mơ thấy cái gì thế hả?”
Khắp nơi ồ lên tiếng cười nhạo báng.
Sắc mặt Lâm Thu Hàn trông càng khó coi hơn, rất tức giận và phẫn nộ.
Được lắm, không chỉ ngủ trong giờ của nàng, giờ lại còn giả vờ không nhận ra nàng sao?
Mặc dù nàng là tỷ tỷ của hắn, thế nhưng cũng không thể để cho hắn thích làm gì thì làm được , nhất định phải giáo huấn hắn thật tốt.
“Trung tâm Thiên Thành , Trung Châu đại địa, Thiên Thanh giới…”
“Hóa ra là như vậy.”
Thế nhưng lúc này, Lâm Thiên lại giống như vẫn còn chưa nhìn thấy người ở trước mặt.
Hắn đang tự mình lẩm bẩm, có chút xuýt xoa, rồi sau đó ánh mắt ngay lập tức đã dần trở nên sắc bén.
Không ngờ ta đường đường là Lục Thiên Thần Vương, lại có ngày phải đi đoạt xá để tái sinh.
Không sai, Lâm Thiên hiện giờ đã không còn là kẻ phế vật Lâm Thiên của ngày trước nữa.
Hắn là thần vương của một triều đại, phong hiệu là Lục Thiên, tự xưng là sự tồn tại cường đại ngay đến cả ông trời cũng có thể phá.
Chỉ có điều trên con đường thăng thiên, đã gặp phải vết nứt không gian đáng sợ, vẫn còn chưa tới được thượng giới ở trong truyền thuyết, thì đã bất hạnh rơi xuống rồi.
May mà trời cao có mắt.
Một chút linh hồn sót lại chưa tan biến, cuối cùng lại mượn nội thể của vị thiếu niên trẻ tuổi trước mặt này để tái sinh.
Chỉ có điều hiện giờ trong lòng Lâm Thiên có chút nghi hoặc.
Tại thế giới trước đây của hắn, tu hành đến Thần Vương Cảnh mới có thể phá không, bay lên đến thượng giới thần bí.
Thế nhưng tại thế giới mà hắn đang ở giờ đây, có vẻ như chỉ cần tu hành đến Hư Thần Cảnh là có thể phá không để thăng thiên rồi.
Nói như vậy thì, có ký ức kiếp trước ở đây, lại một lần nữa đứng trên đỉnh cao của thế giới này đối với hắn mà nói không phải là chuyện khó khăn gì.
Vừa nghĩ đến đây, Lâm Thiên không nhịn được mà để lộ ra thần sắc tự tin liếc nhìn một cái.
Bị mấy kẻ tộc nhân xem thường, sống tạm bợ trước sự cười nhạo của người ta?
Bản thân hắn đường đường là Lục Thiên Thần Vương, sớm muộn cũng sẽ khiến cho mấy kẻ đã xem thường mình trả giá.
Ái mộ vị tỷ tỷ trong lòng, muốn chiếm làm của riêng, nhưng lại không có đủ can đảm sao?
Yên tâm, có bổn vương ở đây, những ý muốn này đều không thành vấn đề.
Còn vấn đề lý luận về huyết thống, đối với người như hắn mà nói, vốn chẳng đáng để bận tâm.
“Lâm Thiên, đệ đang cười ngây ngốc gì vậy? Tháng này đệ mà vẫn không thể đột phá được Linh Hải Cảnh, thì sẽ bị trục xuất ra khỏi Đạo Cực thư viện, đến lúc đó ngay đến cả gia tộc cũng không bảo vệ được đệ đâu…”
Thấy Lâm Thiên vẫn còn đang xem nhẹ mình, Lâm Thu Hàn không khỏi nhíu mày, bất giác càng nặng lời hơn.
Lâm Thiên xuất thân là con của tiểu thiếp, mẹ xuất thân là thị nữ, tư chất lại kém thông minh, cảnh ngộ ở Lâm Gia vô cùng thảm, vốn không được chào đón.
Thế nhưng lòng nàng vốn lương thiện, bình thường cũng rất chiếu cố tới hắn.
Thế nhưng Lâm Thiên lại không hề cảm kích, khiến nàng vô cùng thất vọng.
“Chỉ là một Linh Hải Cảnh mà thôi, sao có thể làm khó được ta chứ?”
Lâm Thiên thản nhiên nói, liếc nhìn mọi người, trong cái nhìn đem theo sự khinh thường.
Lâm Thu Hàn chán nản lắc đầu, cảm thấy hắn thật sự là hết thuốc chữa rồi.
Trong tĩnh thất, lại ồ lên một tràng cười lớn.
Tất cả mọi người đều cảm thấy Lâm Thiên vẫn chưa tỉnh ngủ, lại đi nói ra những lời trong mơ như vậy.
Thế nhưng Lâm Thiên lại rất bình tĩnh, không hề tức giận.
Bản thân tốt xấu gì cũng là người từng ở cấp bậc Thần Vương cảnh, sao có thể có kiến thức tầm thường giống với đám thiếu niên thiếu nữ này chứ?
Đợi mấy ngày nữa sẽ biết tay hắn.
…
Ầm ầm ầm!
Không trung trở nên xao động, cuồng phong quét tới.
Một chiếc phi thuyền trông cực kỳ xa hoa xoay tròn bay qua không trung.
Ánh sáng lung linh rực rỡ chiếu sáng, bay nhanh như tên bắn, đã đến địa bàn của Trung Châu đại địa rồi.
Cố Trường Ca áo choàng phất phơ, tóc đen tung bay, tay chắp sau lưng, quan sát phía dưới.
Trong đầu đột nhiên vang lên sự gợi ý của hệ thống, khiến cho hắn hơi sững sờ.
Sau khi vận khí của Diệp Trần nhanh chóng suy tàn, lẽ nào thiên kiêu chi tử mới của vận khí đã đến rồi sao?
Xem ra lại có rau hẹ để cắt rồi.
“Không ngờ lão nô vẫn có ngày có thể quay trở về Trung Châu đại địa, từ biệt một cái mà đã hơn ba vạn năm rồi, không biết gia tộc lúc trước lưu lại sống thế nào rồi?”
Minh Lão cung kính đứng ở sau lưng của Cố Trường Ca lúc này nhìn thấy cảnh sông núi nước non xa lạ phía dưới, không khỏi xuýt xoa, nói.
Trong thời gian ba vạn năm, biển cả đã đắp bồi thành đồng ruộng, cổ thành hóa thành đống đổ nát rồi.
Ông ta cũng không khỏi có chút lo lắng khi trở lại nơi cố hương.
Con cháu lúc trước đâu rồi? Vẫn còn ở đây sao?
“Minh Lão tiền bối là từ Trung Châu Trung Châu bay lên thượng giới sao?”
Tô Thanh Ca có chút kinh ngạc.
Nàng lần đầu tiên biết được chuyện này, còn tưởng Minh lão và Cố Trường Ca giống nhau, là người sinh ra lớn lên ở thượng giới.
“Đúng vậy, trước khi thăng thiên, lão nô đã từng sáng lập ra Lâm gia…”
Minh lão cười nói.
Chỉ có rất ít người biết, ông ta là người nhà họ Lâm.