Chương 6: Phó Bản Tân Thủ
- Trang Chủ
- Tà Thần Điên Cuồng Theo Đuổi Tôi Không Bỏ (Tà Thần Điên Cuồng Bám Theo Tôi Không Rời)
- Chương 6: Phó Bản Tân Thủ
(Đã beta)
**********************
Đàm Thi Thi đứng bên ngoài cửa chờ An Thạch Hà như khi nãy, cô bé không dám đi vào căn phòng có người chết, tay cầm ngọn nến lo sợ quan sát bốn phía.
Đột nhiên cô bé ngửi thấy một mùi thơm, đầu óc trở nên mê mang, cảm giác như có người đang đứng trước mặt thổi hơi, ngọn nến nháy mắt bị thổi tắt.
Không gian lại bị bóng tối nuốt chửng, một đôi tay bất chợt nắm lấy hai chân kéo Đàm Thi Thi ngã sấp mặt sau đó lôi đi, cảm giác đau đớn vì vết trầy ma sát với sàn khiến cô bé thức tỉnh thần trí.
Nghe thấy tiếng thét chói tai, An Thạch Hà chạy ra khỏi phòng, thấy Đàm Thi Thi bị kéo đi một khoảng khá xa.
Sau lưng cô bé có một sinh vật kì quái, hành lang quá tối, anh nhìn không rõ lắm, cảm giác hơi không giống con người.
Đám người nghe được động tĩnh vội chạy xuống lầu, vừa xuống tới tầng 1 bọn họ thấy ngọn nến bị tắt và Đàm Thi Thi đang la thảm thiết ở phía xa xa.
Quý Ngư chạy đến bên cạnh An Thạch Hà, “Thanh dao găm kia đâu?”
An Thạch Hà lúc này mới phản ứng lại, đưa dao găm cho cậu.
Cậu cầm thanh dao đồ chơi, mặc kệ dùng được hay không, cứ coi ngựa chết như ngựa sống mà chữa, mũi nhọn bay vụt tới chỗ con quỷ.
Nó nhìn thấy mũi nhọn của dao găm đang bay lại đây, sợ hãi buông Đàm Thi Thi ra, sau đó nó cảm thấy tức giận, từ bỏ Đàm Thi Thi quỳ rạp trên sàn, tứ chi chạm đất như một con nhện bò đến chỗ đám người đứng gần cầu thang.
Những người khác sợ tới mức chạy tán loạn, Trương Quân tức giận mắng: “Mày chọc nó làm gì, muốn hại chết bọn tao à!”
Quý Ngư không để ý đến gã, bởi vì mục tiêu của con quỷ là cậu, hiện tại cậu đã xác định thanh dao găm đồ chơi kia chính là thanh dao quy tắc nhắc tới.
Cậu chạy về phía phòng bếp, mắt thấy sắp bị đuổi kịp, cậu lấy ra một cái đèn pin nhỏ bật lên, ánh sáng bắn thẳng đến chỗ con quỷ.
Hiện tại con quỷ cách rất gần, cậu cuối cùng cũng thấy rõ dáng vẻ của nó: Tuy trông giống hình người, nhưng toàn thân không hề có nơi nào nguyên vẹn, khô khốc giống như nhánh cây cháy đen, vị trí đôi mắt chỉ còn hai lỗ đen, quanh thân thoang thoảng mùi dầu ăn và cháy khét.
Con quỷ bị đèn pin chiếu trúng lập tức phát ra tiếng thét sợ hãi, vội vàng bỏ chạy, khoảnh khắc trước khi rời đi nó quay đầu lại dùng lỗ mắt tối tăm nhìn Quý Ngư một cách đầy oán hận.
Cậu muốn dùng đèn pin soi hướng nó rời đi, nhưng con quỷ giống như tan biến vào hư không, không biết đi đâu mất rồi.
Những người khác không nghe thấy động tĩnh bên này nữa, mới ló đầu ra khỏi nơi ẩn nấp.
Quý Ngư miêu tả dáng vẻ của mà cậu vừa thấy cho bọn họ, Lý Triệu tò mò hỏi: “Đèn pin cậu lấy đâu ra thế?”
“Trong phòng đồ chơi.” Quý Ngư trả lời.
Đường Lê lẩm bẩm: “Gì, sao mình lại không thấy ta.”
Lý Triệu nghe được câu trả lời vội vọt lên tầng 2, những người khác cũng theo sau, sợ rằng nếu chậm một bước sẽ không còn phần.
Hiện trường sót lại Quý Ngư và Đàm Thi Thi đang nằm rạp trên đất khóc rống.
Chân Đàm Thi Thi bị trầy, hiện tại đau đến mức đứng dậy không nổi, cậu theo phép lịch sự đỡ cô bé lên sô pha, hỏi: “Em kể lại tình huống vừa nãy cho anh nhé.”
Đàm Thi Thi nói một tiếng cảm ơn, nếu vừa rồi Quý Ngư không xuất hiện kịp thời cô chết là cái chắc.
“Em, em đang đứng ngoài cửa chờ An Thạch Hà, sau đó thần trí đột nhiên trở nên mê mang, đến khi em hoàn hồn thì ngọn nến đã tắt mất rồi, sau nữa em bị lôi đi….” Đàm Thi Thi nhớ lại, nhịn không được oà khóc.
Thần trí đột nhiên trở nên mê mang……
Cậu cân nhắc một hồi, lại hỏi: “Trước khi lâm vào mê mang có phải em ngửi thấy một mùi thơm không?”
“Đúng thế, đúng ạ……” Đàm Thi Thi gật đầu khẳng định.
Quý Ngư đứng dậy nhặt cây nến rơi trên đất bậc lửa rồi đưa cho cô bé, sau đó một mình đi vào phòng ngủ phụ, căn phòng của cô em.
Tròng mắt đen lấy của cậu nhìn chằm chằm lọ nước hoa trên bàn trang điểm.
Cậu nhớ, hôm qua Đường Lê cầm lọ nước hoa xịt lên cổ tay, mùi thơm hoàn toàn trùng khớp với mùi thơm cậu ngửi thấy đêm qua.
Quý Ngư giơ lọ nước hoa lên trước mặt, nước trong lọ đã bị dùng hơn phân nửa.
……..
Đại sảnh livestream.
“Ảnh cầm lọ nước hoa làm gì thế?”
“Nếu không phải nghe mấy đứa xung quanh giải thích mùi thơm bí ẩn được phun từ lọ nước hoa thì tao đã nghĩ mùi thơm bí ẩn là‘ mùi thơm cơ thể ’ của con quỷ rồi, ôi mình thật ngốc nghếch!”
“Ư~ mày thành công làm tao ghê tởm đấy thằng chó.”
“Động tác cứu người vừa nãy của Quý Ngư nhanh và ngầu vãi nồi, chị đặt niềm tin vào cậu đó chàng trai trẻ ha ha ha.”
“Mấy ba mấy chị còn nhớ mục đích tụ cả đám ở đây là vì tìm hiểu về thanh dao găm đen gã đang giữ không hả, bị điên hết rồi……”
…….
Biệt thự.
Đám người Lý Triệu xuống lầu, vẻ mặt Trương Quân thất vọng nói: “Phòng đồ chơi chẳng có cái đèn pin nào hết.”
Quý Ngư giơ lọ nước hoa lên nói: “Mùi thơm tối qua chúng ta ngửi được chính là mùi của lọ nước hoa, lúc Đàm Thơ Thơ bị bắt cũng ngửi thấy mùi này.”
“A đúng đúng, tôi cũng cảm thấy mùi thơm kia rất quen, nhưng không nhớ được đã ngửi thấy khi xịt lọ nước hoa, thế mà tôi cứ tưởng con quỷ thơm sẵn cơ.” Vẻ mặt Đường Lê bừng tỉnh đại ngộ nói.
“Thế thì chúng ta chỉ cần đổ lọ nước hoa nó mới không thể mê hoặc người khác được nữa, tôi thấy con quỷ kia cũng chẳng đáng sợ mấy, vậy mà lại lợi dụng mỹ phẩm để giết người.” Trương Quân đắc ý nói.
An Thạch Hà gật đầu, “Đúng, phải tiêu huỷ lọ nước hoa.”
Vài giây sau, nước hoa chảy xuống thảm cỏ thấm vào đất.
An Thạch Hà đề nghị đến phòng khách thống nhất manh mối, anh lấy ra một quyển nhật ký nói: “Đây là nhật kí của người chồng.”
Nhật ký được mọi người truyền tay nhau đọc, thời điểm đến lượt Quý Ngư, cậu cảm thấy mặt bìa sờ lên hơi ẩm ướt.
Mở cuốn nhật ký ra, cậu phát hiện sự kiện viết trong nhật ký không thường xuyên:
“Ngày 8 tháng 10 năm 2003, trời nắng
Hôm nay em vợ dọn vào biệt thự ở tạm, trước kia con bé từng gặp phải nhiều chuyện không tốt, hy vọng con bé sẽ cảm nhận được chút tươi đẹp của thế gian khi bên người thân.
Tiểu Đậu lại phát sốt rồi.
Ngày 15 tháng 10 năm 2003, trời nhiều mây
Em vợ nói với tôi bà xã dạo này rất bất thường, vẻ mặt lúc nào cũng hoảng hốt, có khi cảm xúc lại kích động quá mức, còn thường xuyên mắng Tiểu Đậu.
Bà xã vốn là một cô gái rất dịu dàng.
Ngày 1 tháng 11 năm 2003, gió giật mạnh
Bà xã chạy đến nói với tôi không thấy em vợ đâu, chúng tôi tìm kiếm khắp nơi vẫn không thấy, tôi mời rất nhiều người tới hỗ trợ tìm kiếm cũng không tìm được.
Ngày 3 tháng 11 năm 2003, trời nhiều mây
Vẫn chưa tìm được em vợ, tôi đã gửi tin tức đến tòa soạn để họ đăng lên báo, bà xã rất đau lòng, tôi vẫn luôn an ủi em ấy, mấy ngày nay tôi phát hiện cảm xúc của em ấy ổn định hơn trước rất nhiều, nhưng Tiểu Đậu lại trở nên rầu rĩ không vui.
Ngày 8 tháng 11 năm 2003, mưa nhỏ
Cún con vừa nhìn thấy bà xã tới gần liền lập tức sủa um lên, bà xã khóc lóc kể lể, nói con chó sẽ cắn người, không cho em ấy thân thiết với Tiểu Đậu, tôi không còn cách nào khác đành đem cún con tặng cho người khác.
Tiểu Đậu khóc rất tội nghiệp.
Ngày 11 tháng 11 năm 2003, trời nhiều mây
Không đúng, có gì đó không đúng, bà xã làm sao vậy, trước kia em ấy không phải như thế!
Ngày 13 tháng 11 năm 2003
Quỷ! Cô ta là quỷ! Tôi phải giết ả, không thể để ả tới gần Tiểu Đậu.
***********