Chương 16: Viện Điều Dưỡng Bình An
- Trang Chủ
- Tà Thần Điên Cuồng Theo Đuổi Tôi Không Bỏ (Tà Thần Điên Cuồng Bám Theo Tôi Không Rời)
- Chương 16: Viện Điều Dưỡng Bình An
*******************
Ngoại trừ cậu còn có ba người khác cũng mặc đồ bệnh nhân đứng trước cổng viện điều dưỡng Bình An, và hai người mặc quần áo màu trắng đầu đội mũ ba cạnh.
Trên bảng tên trước ngực viết: Bảo an.
Vừa nhìn đã biết không phải bảo an bình thường, có bảo an nào lại mặc như vậy đâu.
Trong đó một người nói vài câu với bộ đàm, cổng viện lập tức chậm rãi mở ra.
Thời điểm người dẫn đường công bố quy tắc Quý Ngư đã dùng dư quang quan sát người xung quanh, phát hiện một người mặc đồ bệnh nhân hơi ngẩng đầu kèm theo sắc mặt hoảng loạn, xem ra cũng là người chơi giống cậu, còn người khác nhìn không ra.
Bảo an liên tục thúc giục bọn họ đi vào, Quý Ngư lẫn trong đám người bước vào cổng.
Hai bảo an không đi chung, mà chỉ đứng tại chỗ nhìn theo bóng lưng bệnh nhân, xem ra chức trách của hai người chỉ dừng ở việc canh cổng.
Bốn người kinh mất hồn mất vía đi thẳng, giữa lối vào tầng 1 xuất hiện một người mặc đồng phục hộ sĩ màu hồng nhạt đang đứng chờ, cô đeo khẩu trang, cặp mắt đen kịt lộ ra vô cùng dọa người, tròng đen lớn hơn người bình thường một vòng, gần như chiếm trọn tròng trắng.
Mọi người bị bộ dáng của cô dọa sợ, đứng tại chỗ không dám lên tiếng, cũng không dám đi tiếp.
“Còn đứng đó làm gì, qua đây mau.” Nữ hộ sĩ dùng ngữ khí nghiêm túc thúc giục.
Đám người phản ứng lại, vội vàng bước đến trước mặt nữ hộ sĩ, nhưng không dám đến quá gần.
Sau khi Quý Ngư đến chỗ cô, cậu lập tức nhìn bảng tên trước ngực, mặt trên viết: Y tá trưởng.
Y tá trưởng thấy bọn họ lại đây, vừa lòng gật đầu, nói: “Đi theo tôi.”
Quý Ngư và ba người khác đi theo y tá trưởng tiến vào viện điều dưỡng.
Từ khoảnh khắc vừa bước qua cổng cậu lập tức nổi hết da gà, tuy viện điều dưỡng trông sạch sẽ ngăn nắp giống như mới xây, nhưng lại làm người khác cảm thấy âm u lạnh lẽo.
Bên trong có khá nhiều hộ sĩ mặc đồng phục giống y tá trưởng, chẳng qua đồng phục hộ sĩ của bọn họ là màu trắng, đôi mắt có vẻ hơi lờ đờ.
Kỳ quái hơn là, nơi này trừ bốn người từ bên ngoài, không hề xuất hiện ai khác mặc đồ bệnh nhân.
Y tá trưởng đứng trước quầy lễ tân, sau đó cầm một chồng tư liệu, xoay người đối diện với bọn họ nói: “Tôi đã hiểu đại khái về tình huống của các cậu, nếu các cậu lựa chọn tiếp nhận trị liệu ở viện điều dưỡng chúng tôi, xin hãy yên tâm giao mọi việc lại cho chúng tôi xử lý.”
Dứt câu đôi con ngươi kia càng đen hơn, lộ ra một loại hưng phấn.
Quý Ngư trầm tư, lời này nghe không ổn chút nào, đây tuyệt đối không phải viện điều dưỡng chính quy, hơn nữa thoạt nhìn bọn họ đều rất khỏe mạnh, là người bình thường.
Cậu ngẩng đầu liếc nhìn tập văn kiện trên tay y tá trưởng, bên trên hẳn là tin tức về bọn họ, phải nghĩ biện pháp đọc được nội dung.
Y tá trưởng thấy không ai nói lời nào cũng không cảm thấy khó chịu, ấn mấy cái trên điện thoại bàn trong quầy nói với bên kia: Bên này cần bốn người.
Chỉ chốc lát sau, thang máy thứ nhất bên phải mở ra, bên trong bốn người nam dáng vẻ khác nhau mặc quần áo màu trắng nhìn không giống đồng phục hộ sĩ bước ra.
Trên mặt đeo khẩu trang……
Quý Ngư nheo mắt nhìn kỹ một chút, là rọ mõm cho chó.
Y tá trưởng chỉ vào bốn tên mang rọ mõm nói: “Về sau bọn họ chính là hộ lí phụ trách chăm sóc các cậu.”
Đây là hộ lí mà quy tắc nói?
Quý Ngư nâng mí mắt, vừa vặn đối diện với một cặp mắt sâu thẳm sắc bén, nhưng giây tiếp theo cặp mắt kia lại trở nên ôn hòa bình đạm, khoé mắt còn hơi cong lên cười một chút, giống như vừa nãy chỉ là ảo giác.
Thời điểm đối diện với cặp mắt kia, cơ thể cậu vô thức căng chặt, hồi trước rất ít khi sợ hãi như vậy.
Thấy người nọ như nhím dựng gai khi nhìn đến mình, cặp mắt phượng xinh đẹp không khỏi cong lên.
Bốn hộ lí đi về phía ‘bệnh nhân’, một hộ lí đô con chuẩn bị đứng trước mặt Quý Ngư, tuy đang mang rọ mõm nhưng cậu vẫn mơ hồ thấy được nụ cười dữ tợn trên gương mặt gã.
Ngoài dự đoán là gã còn chưa kịp đứng trước mặt cậu hẳn hoi đã bị một người khác húc sang bên cạnh, gã phẫn nộ xoay người, vừa nhìn thấy thủ phạm vội vàng lặng lẽ nhường vị trí.
Chứng kiến một màn chức tràng bá lăng* diễn ra ngay trước mắt, cuối cùng hộ lí của cậu đổi thành một tên sói đội lốt cừu.
<<*Chức tràng bá lăng: cưỡng ép giành chỗ một cách vô lí không để ai vào mắt>>
Dù hắn tỏ vẻ vô cùng thân thiện, nhưng ánh mắt kia khiến cậu cảm giác giống như bị một con rắn độc nhìn thẳng.
Đây là trực giác của một thị dân nhỏ bé.
Y tá trưởng nhìn mỗi người có một hộ lí đứng trước mặt, liền gật đầu, bệnh nhân đợt này còn rất ngoan ngoãn, không giống bệnh nhân mới đến mấy hôm trước, vừa nhớ tới tên kia cô nhịn không được cắn chặt răng.
“Được rồi, đã chia cặp xong, mấy người mau dẫn bệnh nhân về phòng bệnh đi, nhớ chăm sóc bọn họ cho tốt đấy.” Y tá trưởng nói xong câu lập tức dẫm giày cao gót đỏ rời đi.
Cô vốn dĩ đã rất cao, mang thêm đôi cao gót kia chiều cao tăng lên sắp xỉ hai mét, Quý Ngư cảm thấy 1m8 như mình đứng ở đây nháy mắt trở nên nhỏ bé xinh xinh.
Nhân viên viện điều dưỡng đều rất cao, không biết cậu đánh thắng nổi bọn họ không, nếu thanh dao găm còn ở đây thì tốt rồi, nói thật nó dùng vô cùng thuận tay.
Quý Ngư rũ đầu phát ngốc, đột nhiên trước mắt tối sầm, cậu hoảng sợ, ngẩng đầu đối diện hai mắt lộ ra ý cười của hộ công lí.
“Vẫn chưa biết tên của bạn bệnh nhân này là gì, giới thiệu cho tôi được không?”
Hắn di chuyển không hề phát ra một âm thanh nào, cậu cũng không cảm nhận được hắn đến gần.
Tại loại thời điểm thế này cần phải sắm vai một bệnh nhân đủ tư cách, trên người hộ lí khẳng định có liên quan đến manh mối, cố gắng duy trì quan hệ thân thiết mới là lựa chọn đúng đắn.
Quý Ngư ngẩng đầu nhìn về phía hộ lí, thu hồi tia cảnh giác dưới đáy mắt, hiền lành vô hại cười nói: “Tôi tên Quý Ngư.”
Hộ lí nhìn Quý Ngư nở nụ cười thì hơi sửng sốt, ý cười trong mắt càng thêm rõ ràng, hắn vui vẻ cúi người, kề sát mặt xuống nhìn vào mắt cậu nói: “Gọi tôi số 9 là được, đây là số hộ lí của tôi.”
Quý Ngư cảm thấy anh chàng số 9 này cúi quá gần, đầu rọ mõm chạm trúng môi cậu rồi.
Nụ cười trên mặt cứng đờ, đối với một người rất ít khi cười, duy trì nụ cười là rất khó, cậu nhanh chóng lui về sau một bước, nhẹ nhàng gật đầu: “Chào anh.”
Số 9 thấy Quý Ngư lui về sau cũng không tức giận, chỉ vào thang máy nói: “Chúng ta lên lầu thôi, phòng của em trên tầng 2.”
Nói xong lập tức dẫn theo cậu về phía thang máy, mấy người khác cũng theo sau cùng tiến vào thang máy.
*************
Nai: Anh 9 ghẹo Cá Nhỏ miết thôi😆😆