Chương 34
Thật sự không có tính xem xét. Bên
Lư Hiền là như vậy, Lăng Cảnh chậm hơn ông ta rất nhiều nhưng cũng là như vậy, Phong Nguyên Ninh vẫn khó nhìn thấy cảnh tượng cụ thể.
Cô đỡ trán, rũ mắt xuống, không muốn nhìn tiếp.
Mà lúc này, Lư Hiền bỗng nhiên dẫm vào không khí, ngã xuống mặt đất.
Ngay sau đó, Lăng Cảnh cũng đột nhiên dẫm vào không khí, cũng ngã xuống mặt đất.
Tất cả cọc gỗ lập tức ngừng chuyển động.
Tống Ngọc Loan lộ vẻ mặt sùng bái nói: “Chủ tiệm, ánh mắt của ngài thật sự không giống người bình thường, ngài đã sớm đoán được bọn họ sẽ rơi xuống đất vào lúc này đúng không?” Bởi vì đã đoán trước được, cho nên chủ tiệm mới dời ánh mắt đi nơi khác trước, không tiếp tục nhìn bọn họ phá trận.
Bạch Hạo Ca nói: “Cần gì hỏi nhiều như vậy? Với thực lực của chủ tiệm, đương nhiên là có thể dễ dàng như trở bàn tay nhìn thấu tất cả, thậm chí còn có thể thuận miệng chỉ dạy một chút.”
“…”
Phong Nguyên Ninh cạn lời phủ nhận: “Các ngươi suy nghĩ nhiều rồi, ta chỉ dạy không được, ta không nhìn thấy gì cả.”
Cô còn không nhìn thấy rõ thì sao có thể bảo cô chỉ dạy cho hai người này? Chỉ có trực tiếp từ chối.
Tống Ngọc Loan nói: “Chủ tiệm, nếu ngài không muốn chỉ dạy cũng đừng ngại mà cứ trực tiếp từ chối, không cần tìm cớ đâu ạ. Ngoài ra, ngài cũng đừng cố ý quan tâm mặt mũi của bọn họ, ở trước mặt ngài, mất mặt một chút có là gì?”
“…”
Phong Nguyên Ninh cạn lời: “Thật ra ta chỉ là một người bình thường, tới nơi này với mục đích mở cửa hàng, các ngươi đối với ta như người bình thường là được.”
Thật ra nàng cũng không hiểu lắm, rõ ràng cô cũng đổ mồ giống người thường, cũng cần ăn uống tiêu tiểu giống người thường, chẳng lẽ những người này thật sự không nhìn ra nàng chỉ là người thường sao?
Không có khả năng không nhìn ra, đương nhiên trong lòng bọn họ cũng có rất nhiều nghi ngờ.
Một khi đã như vậy, chi bằng cô thản nhiên thừa nhận chân tướng, nhìn xem những người này đáp lại thế nào rồi nói sau.
Dù sao cô có vầng sáng vô địch, ai cũng không thể chạm vào cô, cũng không thể bắt cô đi, thử một chút có sao đâu?
Tống Ngọc Loan nói: “Ta hiểu rồi, chủ tiệm yên tâm, chúng ta sẽ tự chú ý đúng mực.”
Chủ tiệm có thể trong một đêm xây dựng một khách sạn như vậy, sao nàng có thể là một người bình thường được?
Nàng nói mình là một người bình thường, có lẽ là thuận miệng khiêm tốn một chút, không muốn bị người khác thường xuyên quấy rầy mà thôi.
Bạch Hạo Ca nói: “Chủ tiệm, vừa rồi là tại hạ lỡ lời, lần sau tại hạ sẽ chú ý.”
“…”
Phong Nguyên Ninh thật sự cạn lời, sau đó hỏi lại: “Chẳng lẽ các ngươi không nhìn ra sao? Ta chưa từng học võ.”
Về trạng thái cơ thể, võ sĩ và người bình thường sẽ có những biểu hiện rất khác biệt, cô không tin những người này không nhìn ra.
Tống Ngọc Loan nói: “Chủ tiệm, ta nhìn ra được, bước chân của ngài nặng nề, bước đi rất chậm, thật sự rất giống một người bình thường, ngài thật sự có thể chưa từng học võ.”
Nhưng mà với những thần thông chủ tiệm đã thể hiện ra ngoài, cho dù võ giả Hóa Cảnh kỳ trong truyền thuyết cũng không có cách nào làm được.
Bởi vậy có thể thấy được, chủ tiệm thoạt nhìn giống người thường như vậy là bởi vì nàng tu hành là thuật pháp thần tiên, không ở trong phạm vi hiểu biết của bọn họ.
Không, hoặc có thể nói là ngày thường chủ tiệm giả vờ là một người bình thường, thậm chí còn sẽ đổ mồ hôi giống người thường, chẳng lẽ đối với chủ tiệm mà nói, những việc này cũng là một loại tu luyện?
Nàng ấy thường xuyên nghe nói có võ sĩ vì mài giũa ý chí võ đạo, không tiếc ẩn giấu giữa phố phường, thể nghiệm cuộc sống của những người nghèo khổ kia. Bọn họ sẽ để thế nhân tùy ý ức hiếp, vũ nhục và đánh chửi, bị dẫm đạp vào bụi bặm vẫn không sử dụng một chiêu nào.
Chủ tiệm đi đường, ngồi hoặc nằm đều giống người thường, có lẽ chủ tiệm chỉ đang cố gắng rèn luyện cơ thể mà thôi. Nhưng dù sao nàng cũng không giống người thường, cho nên phương thức rèn luyện của nàng cũng có chút khác biệt, dù chút chiêu thức cũng có thể làm người bình thường khiếp sợ.
Phong Nguyên Ninh: “…”
Thật sự giống với suy nghĩ của cô, những người này đã nhìn ra từ lâu, chỉ là không nói mà thôi.
Chợt nghe Tống Ngọc Loan nói: “Chủ tiệm, ngài là rèn luyện bản thân nên mới giả vờ là một người người bình thường mở cửa hàng ở nơi này đúng không? Ngài giả vờ là người bình thường cũng có thể giống như thật, thật sự làm người ta kính nể vô cùng.”
Phong Nguyên Ninh: “…”
Trí tưởng tượng của ngài thật phong phú.
Lúc này, Lư Hiền công công đã quay trở lại bỗng nhiên nói: “Chủ tiệm, nếu ngài tự nhận mình chỉ là người bình thường, vậy ngài có tiếp một chiêu của ta không?” Kể từ đó, nàng sẽ không có lý do khăng khăng nhận định mình là người bình thường nữa đúng không?
Phong Nguyên Ninh: “…”
Được rồi, cuối cùng nên tới thử vẫn phải thử.
Đương nhiên cô dám tiếp một chiêu thức bất kỳ của ông ta, cô có gì mà không dám? Cô có quần sáng vô địch bảo vệ, dù là ai cũng không thể tổn thương cô.
Xét theo phương diện này, cô thật sự không giống một người bình thường.
“Chủ tiệm, đắc tội rồi.” Lư Hiền công công bỗng nhiên nhảy người lên, trong nháy mắt đã tới gần, chụp một chưởng về hướng Phong Nguyên Ninh.
Phong Nguyên Ninh nghe được lời này, khẽ nâng mắt lên, có chút do dự, cô có nên đứng lên tỏ vẻ tôn trọng hay không?
Nhưng mà cô còn chưa kịp do dự xong, Lư Hiền đã nhanh chóng đánh một chưởng xuống, ngay sau đó, ông ta lập tức bay ngược ra ngoài, va vào một cọc gỗ.
Phong Nguyên Ninh: “…”
Vầng sáng vô địch của cô còn có thể tự động đánh trả sao? Ồ, cũng lợi hại đó.
Lư Hiền công công lập tức xoay người bò lên, khụy đầu gối nửa quỳ xuống, cung kính nói: “Đa tạ chủ tiệm đã nhẹ tay.”
Đến mức trực tiếp quỳ xuống như vậy sao? Phong Nguyên Ninh cạn lời đổi sang chủ để khác: “Chắc các ngươi đã phát hiện đúng không? Cọc hoa mai sẽ nhắm vào điểm yếu của các ngươi, trợ giúp các ngươi hoàn thiện bộ pháp và kinh công ban đầu của mình.”
Lư Hiền công công lập tức cung kính đáp: “Đúng là như vậy, đa tạ chủ tiệm ra tay chỉ bảo.”
Lăng Cảnh bị Tống Ngọc Loan đẩy một cái, vội vàng học theo nói: “Đa tạ chủ tiệm ra tay chỉ bảo.”
“…”
Phong Nguyên Ninh im lặng một lúc: “Tương tự như vậy, luyện tập với bao cát sẽ trợ giúp các ngươi hoàn thiện chiêu thức của mình. Còn có máy chạy bộ ở bên kia sẽ rèn luyện sức lực đôi chân của các ngươi, tạ tay và tạ có thể rèn luyện lực cánh tay của các ngươi. Nếu các ngươi có thời gian, có thêt đến nơi này rèn luyện tập bất cứ lúc nào.”
Lư Hiền công công lập tức nói: “Đa tạ chủ tiệm đã suy nghĩ cho những võ sĩ chúng ta. Trơng tương lại chủ tiệm có bất luận sai sử ta làm bất cứ việc gì, dù phải vượt lửa qua sông cũng không chút do dự.”