Chương 14
Theo cô biết, bởi vì chủ đạo của thế giới này là tu hành võ đạo, vậy nên thế giới này không có phong kiến cũng không có truyền thống, cái gọi là nam nữ không chung phòng chỉ là lời nói vô căn cứ mà thôi.
Tống Ngọc Loan sửng sốt, định phản bác lại, nhưng sau đó nghĩ lại, sao mình có thể phủ nhận cái nhìn của cao nhân chứ?
Nếu cao nhân đã nói ra như vậy thì cũng có nghĩa là cao nhân hy vọng nàng ta và sư huynh có thể nhường ra một gian phòng, một khi đã như vậy, nàng ta có thể vi phạm ý nguyện của cao nhân sao?
Lỡ như chọc giận cao nhân, tương lai cao nhân không chịu nối gân mạch cho nàng ta thì phải làm sao bây giờ?
Tống Ngọc Loan nghĩ như vậy, lập tức mạnh mẽ xoay chuyển thái độ, tươi cười tán đồng nói: “Bà chủ nói rất có đạo lý, vậy nể mặt của bà chủ, ta nhường lại cho các ngươi một gian phòng đó.”
Phong Nguyên Ninh: “…”
Thái độ chuyển biến nhanh quá, làm giống như vị cô nương này là bị cô ép buộc vậy, Phong Nguyên Ninh nói: “Cũng không cần phải nghe theo tôi, tự cô suy nghĩ xem phải làm như thế nào rồi cứ làm như thế đó.”
Tống Ngọc Loan nói: “Không sao, vừa rồi đúng là ta không đúng, là ngài chỉ điểm cho ta, sao ta có thể không thành tâm tiếp thu được? Cứ quyết định như vậy đi, ta nhường lại căn phòng của ta cho các ngươi.”
Cao nhân bảo nàng ta tự mình đưa ra quyết định, nhưng nếu nàng ta thật sự làm lơ ý kiến cao nhân, chắc chắn cao nhân sẽ cảm thấy rất thất vọng.
Cao nhân là đang thử nàng ta, nàng ta không thể bị mắc mưu!
Phong Nguyên Ninh: “…”
Cô nương này có độc sao?
Cô chỉ thuận miệng đưa ra kiến nghị mà thôi, có cần phải bày ra thái độ như vậy không?
Nam tử tuấn tú: “…”
Trong lòng y bỗng nhiên sinh ra cảm giác nguy cơ, cô nương này thật giỏi lấy lòng chủ quán, có lẽ y cũng nên hạ thấp bản thân xuống, cũng nên học hỏi theo vị cô nương này?
Nhưng..
Như vậy có phải quá đột ngột hay không, làm chủ quán có hiểu lầm gì đó về y?
Rốt cuộc nam nữ có khác, là đàn ông, dù gì y cũng không giống vị cô nương mặc đồ màu hồng phấn này, vị cô nương mặc đồ hồng phấn này không cần phải kiêng kị cái gì.
Nhưng nếu trực tiếp nói rõ mục đích của mình thì lại có vẻ quá hiện thực và lợi ích, có lẽ sẽ làm chủ quán không vui.
Tống Ngọc Loan lấy thẻ phòng ra đưa qua cho nam tử tuấn tú kia: “Thẻ phòng này đưa cho ngươi.”
Phong Nguyên Ninh lập tức lên tiếng nhắc nhở: “Khoan đã, thẻ phòng này không thể chuyển nhượng qua người khác, ngươi cần phải lui phòng. Nhưng mà có một số việc ngươi cần phải chú ý, chẳng dù ngươi chỉ ở trong chốc lát, nhưng vẫn sẽ tính là một ngày, tiền thuê nhà sẽ không trả trở về.”
Mặc dù thẻ phòng có thể chuyển cho nhau, nhưng vì có thể mau chóng hoàn thành nhiệm vụ, cô sẽ không cho phép chuyện như thế này xảy ra, hết thảy đều ưu tiên hoàn thành nhiệm vụ.
Nam tử tuấn tú lập tức nói tiếp: “Không sao, tại hạ sẽ tự bồi thường vị cô nương này.”
Người trung niên lập tức lấy ra mấy thỏi bạc bồi thường cho Tống Ngọc Loan.
Tống Ngọc Loan cũng không chối từ, vui vẻ nhận số bạc đó, bạc miễn phí không cần cũng phí.
Nàng ta là đệ tử Kiếm Sơn, mặc dù mỗi tháng đều có lương bổng, nhưng dù sao cũng là hữu hạn.
Huống chi hiện tại nàng ta đã trở thành người tàn phế, tìm thầy trị bệnh hỏi dược nên tiêu giống như nước chảy, tình cảnh này thật sự không thể nói là tốt.
Tống Ngọc Loan lấy lại thẻ phòng, đi đến trước quầy đưa thẻ phòng cho Phong Nguyên Ninh.
Phong Nguyên Ninh buông máy tính bảng trong tay xuống, nhận thẻ phòng rồi bắt đầu điều chỉnh giao diện hệ thống quản lý khách sạn.
Tống Ngọc Loan liếc mắt nhìn thoáng qua máy tính bảng, tức thì bị hình ảnh trong đó làm khiếp sợ.
Nàng ta nhìn thấy bên trong có xây dựng mấy ngôi nhà, nhìn qua như là một cái thôn nhỏ mới bắt đầu xây dựng, có mấy con người nho nhỏ cầm theo binh khí đi tới đi lui giữa các ngôi nhà khác nhau.
Người tí hon và thôn trông như hình vẽ, nhưng điều thần kỳ là những người tí hon trong hình vẽ thế mà lại có thể di chuyển đi lại.
Chẳng lẽ bức tranh có thể chuyển động này chính là chủ quán vẽ ra?
Vị nam tử tuấn tú kia được người trung niên nâng đỡ cũng đi đến trước quầy, sau khi nhìn thấy cái máy tính bảng này, hai người cũng không thể không âm thầm giật mình.
Người trung niên lại lấy ra mấy thỏi bạc đặt lên trên quầy.
Tống Ngọc Loan không nhịn được nên đã dò hỏi Phong Nguyên Ninh: “Bà chủ, cái này là gì?”
“Trò chơi.” Phong Nguyên Ninh trả lời.
“Trò chơi?” Tống Ngọc Loan che miệng lại, hít hà một hơi.
Bức tranh sống động này thế nhưng chỉ là trò chơi để cao nhân giết thời gian? Đây chính là thủ đoạn khi đi dạo chơi nhân gian của cao nhân sao? Tất cả những thứ này đều vượt xa sức tưởng tượng của người bình thường.
Có bao giờ thật sự có một cái thôn như vậy không, và những người sinh sống trong cái thôn đó đều không biết mình đang bị cao nhân khống chế?
Phong Nguyên Ninh làm thủ tục lui phòng cho Tống Ngọc Loan xong thì cầm hai thỏi bạc thu vào hệ thống trung, sau đó lấy phần tiền thừa ra, chế tạo ba cái thẻ phòng rồi đặt tất cả lên quầy: “Phòng 202, một ngày.”
Cô dự định thử xem vị khách chọn tiếp tục ở trọ có tiếp tục được thêm vào danh sách chiêu đãi hay không.
Nếu là không thể, vậy thì cô phải hạn chế khách dừng chân, trong lúc làm nhiệm vụ, mỗi người chỉ có thể ở lại trong quán một ngày, mãi cho đến khi cô hoàn thành nhiệm vụ mới thôi.
Không, là trước khi khách sạn lên cấp hai, trong thời kỳ cần nghiêm khắc hạn chế khách dừng chân.
Nam tử tuấn tú vội vàng hỏi: “Không thể trọ nhiều thêm mấy ngày sao?”
Phong Nguyên Ninh lắc đầu: “Không thể, chờ ngày mai lại nói.”
Nam tử tuấn tú tiếc nuối nhận lấy thẻ phòng, đang định mở miệng nói chuyện thì y nhận được tin tức hướng dẫn sử dụng thẻ phòng nên hơi mất tập trung một chút, sau đó mới nói: “Được rồi, tại hạ tên Bạch Hạo Ca, đa tạ ngài hòa giải giúp tại hạ, cũng đa tạ vị cô nương này nhường lại, tại hạ vô cùng cảm ơn.”
* * *
Bên trong Y Cốc.
Quách trưởng lão xách hòm thuốc đi vào một phòng bệnh một người, không ngờ lại phát hiện trong phòng chỉ có hai tỳ nữ, chủ nhân căn phòng bất ngờ không có ở nơi này.
Quách trưởng lão không nhịn khỏi nhíu mày, dò hỏi thị nữ: “Chủ nhân nhà ngươi đâu? Lần này hắn phát bệnh xong, bệnh tình mới vừa mới có chút chuyển biến tốt đẹp, theo lý phải tiếp tục tĩnh dưỡng mới là, sao lúc này lại không thấy người đâu?”
“Quách thần y, điện hạ cảm thấy quá buồn chán nên đã dẫn theo Lư công công đi huyện thành rồi ạ.”
Quách trưởng lão cạn lời vỗ trán.
Làm đại phu, ông ta phiền nhất là loại bệnh nhân không nghe theo lời dặn của thầy thuốc này.
Đặc biệt là người bệnh này còn có thân phận rất tôn quý, là con vợ cả của đương kim hoàng đế bệ hạ trong cung.
Vì Y Cốc, hắn không thể từ chối người bệnh này.
Quách trưởng lão đành phải hỏi: “Hắn có nói là bao giờ trở về không?”
“Không có, điện hạ chưa từng nhắc tới.”
“Thôi, hai ngươi cũng sẽ không biết.” Quách trưởng lão không làm khó xử hai tỳ nữ, xách theo hòm thuốc rời khỏi căn phòng này, ông ta vội vàng trở về ăn heo sữa nướng.
Không ngờ đúng lúc này ông ta gặp một người ở đối diện đi tới.
Ông ta chăm chú nhìn đối phương, người này chính là Mao Nghĩa, là người hầu của Thần Vương điện hạ Bạch Hạo Ca kia.
Chỉ thấy Mao Nghĩa đứng lại: “Quách thần y, ông đến thật đúng lúc, điện hạ đã quyết định ở lại một khách sạn gần huyện thành, còn đặc biệt ra lệnh cho ta trở về Y Cốc thông báo cho các người một tiếng.”
Mao Nghĩa chính là xa phu đánh xe ngựa cho Bạch Hạo Ca lúc vừa rồi. Lư Hiền, Lư công công cần bảo vệ an toàn của Thần Vương, cho nên Mao Nghĩa phải trở về thông báo cho Y Cốc.
Quách trưởng lão: “…”
Chuyện này thật hiếm lạ, môi trường của một khách sạn thì có thể tốt đến mức nào? Có thể sánh bằng căn phòng mà Y Cốc đặc biệt xây dựng không?
Khoang đã.
Bỗng nhiên ông ta nhớ tới lời nói lúc con trai của ông ta, Quách Dịch Đường trở về cốc, trong lời nói của hắn cũng có nhắc tới một cửa hàng rất thần.
Như vậy cửa hàng có thể hấp dẫn Thần Vương Bạch Hạo Ca vào ở lại có phải cũng là cửa hàng mà Quách Dịch Đường nhắc tới hay không?
Ông ta có nên tự mình đi xem xét tình huống một chút hay không? Dù sao ông ta đã đi kiểm tra tình trạng của bệnh nhân xong hết rồi, chỉ còn thiếu một con cá lọt lưới là Thần Vương mà thôi.