Chương 70: Ôm em ấy, hôn em ấy
Tiểu Long sống chết trốn trong góc ổ, móng vuốt run run khều tấm rèm, vứt bỏ hết tôn nghiêm loài rồng hét lên:
“Tô Quân, mau mang hai con mèo sắp mang họ Lục này ra khỏi ổ của ta.”
Tô Quân nhanh chóng đặt chiếc hộp trên tay xuống, chạy vào phòng ngủ của Lục Việt ôm hai con mèo ra.
Kỳ lạ, sao Lục Việt không khóa cửa phòng?
Khi mang hai cục bông nhỏ ra ngoài, Tô Quân vô tình nhìn thấy chiếc tủ đầu giường, cậu thấy đóa hoa Nhân Duyên sắp nở rộ.
Những cánh hoa mềm mại bao ngoài cùng có màu đỏ rực rỡ như được nhuộm bằng máu, càng vào trong màu càng nhạt dần, lớp cánh trong cùng đã chuyển sang màu hồng nhạt.
Nhị hoa vàng tươi được cánh hoa bao bọc bên trong.
Hoa Nhân Duyên ngàn năm khó gặp sắp nở rộ rồi.
Trên tủ đầu giường còn có mấy khung ảnh không biết chụp từ bao giờ.
Khuôn mặt vui vẻ ăn kem trong công viên giải trí, khuôn mặt nghiêm túc giới thiệu bộ sưu tập mới trong cửa hàng quần áo, còn có nụ cười ngốc nghếch khi nhìn thấy Lục Việt.
Trong mỗi bức ảnh bóng dáng người qua đường đều mờ nhạt, duy chỉ có nụ cười của cậu là vô cùng rõ ràng.
Tô Quân ngồi lên giường của Lục Việt, cầm bức ảnh lên cẩn thận ngắm nhìn, khóe miệng không khỏi cong lên.
Sau lưng đột nhiên vang lên tiếng động, Tô Quân tưởng là Lục Việt, tay vô ý thả lỏng, khung ảnh đập mạnh xuống đất.
Núm xoay phía sau bức ảnh bị bật ra, bức ảnh và một tờ giấy gấp vuông vức rơi ra ngoài.
Trên tờ giấy trắng chỉ có hai dòng chữ, nét chữ cứng cáp “Kế hoạch tỏ tình cầu hôn”.
Nụ cười trên khuôn mặt Tô Quân biến mất, cậu lạnh mặt nhìn kỹ tờ giấy.
“……..”
Giống như đang phân tích tính khả thi của một dự án, Sở trưởng Lục liệt kê tất cả những ưu điểm và khuyết điểm của từng kế hoạch.
Nhưng đáng tiếc, kinh nghiệm về tình yêu của hắn không nhiều, trên tờ giấy chỉ có 2 kế hoạch, kế hoạch thứ 2 còn chưa viết xong.
“Kế hoạch A: Trực tiếp tỏ tình với tiểu Quân, sau đó cầu hôn.”
Cuối dòng chữ là một dấu X đỏ, thể hiện kế hoạch ko thành công.
Tô Quân bất đắc dĩ lắc đầu. Lúc đó cậu vẫn chưa tặng hắn túi gấm tơ hồng, khéo đến bây giờ hắn còn chưa biết bên trong túi gấm tơ hồng đó chính là tâm ý của cậu.
“Kế hoạch B: Mỗi ngày đều đến sở Nguyệt Lão tìm tiểu Quân, hẹn tiểu Quân ra ngoài ăn cơm, ngồi trên mây Vạn Dặm ngắm nhìn nhân gian…”
Phần còn lại Lục Việt vẫn chưa viết tiếp.
Cậu lật xem mặt sau tờ giấy, chợt nhìn thấy 6 chữ Sở phó sở Nguyệt Lão tặng cho Lục Việt
“Ôm cậu ấy, hôn cậu ấy * cậu ấy”
Tai Tô Quân đỏ như sắp nhỏ máu.
“……..”
Tô Quân thầm ghi sổ tăng thêm 5 quả sầu riêng cho Lục Việt, thời gian quỳ một quả tăng thêm nửa tiếng.
Tiểu Long vô cùng hả hê, nó vén tấm rèm ra, cố tình thêm dầu vào lửa.
Dưới gối của Lục Việt có rất nhiều tài liệu tham khảo, cũng là do Sở phó sở Nguyệt Lão đưa cho.
Tô Quân nhấc chiếc gối ở đầu giường lên, một đống tiểu thuyết khiến người đọc đỏ mặt ở dưới.
“Sở trưởng, chính diện * tôi!”
“Xin Sở trưởng * tôi nhẹ thôi!”
Tô Quân hít một hơi thật sâu, mắt sắp bị đống tiểu thuyết này chọc mù luôn rồi.
Cậu thậm chí có thể nghe được tiếng thở dốc bên tai và nhìn thấy hình ảnh cuồng nhiệt trước mắt.
Quá rõ ràng, bên trong mấy cuốn tiểu thuyết là những bức tranh miêu tả rất kỹ những “hoạt động đặc biệt” của tình yêu.
Lời thoại cực kỳ đơn giản, chỉ có “uh” và “ah”, hình ảnh minh họa trần trụi, họa sĩ thậm chí còn không vẽ quần áo cho nhân vật.
Tình tiết lại càng nhạt nhẽo, chỉ có 3 cảnh, hai nhân vật thay đổi 5,6 tư thế, thời gian chỉ có một đêm ngắn ngủi.
Hai nhân vật quấn lấy nhau, một trên một dưới, một trước một sau, từ ghế sofa trong phòng khách đến giường trong phòng ngủ, cuối cùng kết thúc trong bồn tắm.
Cảnh tượng khiến ai nhìn cũng phải ngượng chín mặt.
Tô Quân lạnh lùng nghĩ.
Tốt lắm, đọc văn hóa phẩm đồi trụy trước khi ngủ, tăng thêm hình phạt.
Lục Việt không cần quỳ sầu riêng nữa.
Quỳ ở ngoài phòng luôn đi.
Phải để gió lạnh làm dịu đi cái đầu toàn nghĩ chuyện 18+ và tẩy đi những hình ảnh đồi trụy đấy đi.
Thấy vẻ mặt tức giận của Tô Quân, Tiểu Long “tốt bụng” bồi thêm:
“Thực ra thì Sở trưởng Lục không xem mấy thứ này đâu.”
Chính xác là không kịp xem.
Tô Quân cười lạnh: “Vậy tại sao lại giấu dưới gối?”
Tiểu Long suy nghĩ một lúc, cuối cùng quyết định đổ thêm dầu lửa.
“Có lẽ là hắn hy vọng kiến thức trong sách sẽ chảy từ nơi có nồng độ cao đến nơi có nồng độ thấp. Dù sao Sở trưởng Lục cũng chưa thực hành bao giờ nên phải học hỏi bổ sung kiến thức để chuẩn bị cho thực chiến sau này…”
Tiểu Long chưa kịp nói hết thì tấm rèm trước ổ đã đóng lại, thế giới trước mắt nó chìm vào bóng tối.
Bên ngoài là giọng nói giận dữ của tiểu Nguyệt Lão
“Ai…ai thực chiến với anh ta chứ? Anh ta cứ học tập thêm 1000 năm nữa đi!”
Tô Quân lấy bút ra, lạnh lùng điền thêm vào kế hoạch B
“Quỳ thêm một trái sầu riêng nữa trước mặt tiểu Quân, tiểu Quân cho mình một roi, mình chủ động thú nhận một vài chuyện có lỗi với tiểu Quân.”
Cậu cất bút, đặt tờ giấy vào lại sau khủng ảnh rồi rời khỏi phòng Lục Việt như chưa có chuyện gì xảy ra.
Coi như tặng cho Lục Việt một “bất ngờ”.
Hy vọng anh ấy sẽ “thích”.
Sau khi tắm rửa sạch sẽ, mặc bộ đồ ngủ hình rồng màu xanh, Tô Quân đang định lên giường đắp chăn thì chiếc gương đồng ở đầu giường đột nhiên sáng lên.
Tô Quân giật mình, suýt chút nữa thì lăn xuống giường.
Là Sở trưởng Tần tìm cậu.
Tô Quân ngồi thẳng dậy, lấy lại bình tĩnh. Mặt gương đồng sáng lên, sau đó một gương mặt hốc hác hiện ra.
Tần Vô Duyên dựa vào cửa sổ, hai mắt đỏ ngầu, thần sắc tràn đầy sát ý, hai tay siết chặt đến mức các đốt ngón tay trở nên trắng bệch.
Giọng y khàn đến mức Tô Quân phải căng tai ra mới hiểu y đang nói gì, dường như y đang kiềm chế một cảm xúc nào đó.
Tần Vô Duyên gằn từng chữ, môi dưới bị cắn đến bật máu:
“Loạn rồi, loạn hết rồi.”
“Không biết tại sao Phỉ Dung lại thay đổi sổ Vận Mệnh, bây giờ vận khí của nhân gian đã loạn hết lên rồi, nhân duyên cũng bị ảnh hưởng nghiêm trọng.”
“Cậu ở lại nhân gian thêm mấy ngày nữa giúp ta xử lý một số chuyện. Nhân duyên thắt nhầm thì rất khó sửa chữa, có lẽ ngươi sẽ phải làm việc vất vả trong mấy ngày tới đấy.”
Nghe được sự nghiêm trọng trong giọng của Sở trưởng lại thấy bộ dáng đang cố tỏ ra bình tĩnh của y, Tô Quân lo lắng hỏi:
“Vâng. Nhưng mà Sở trưởng, ngài…ngài không sao chứ?”
Tần Vô Duyên rũ mắt:
“Ta không sao, ngày mai cậu đến trụ sở một chuyến…”
Không đợi Tần Vô Duyên nói hết, Tô Quân ngắt lời y:
“…Sở trưởng, có phải Bạch Ly xảy ra chuyện không?”
Cậu nghĩ đi nghĩ lại, người có thể khiến Sở trưởng mất bình tĩnh như vậy chỉ có Bạch Ly.
Tần Vô Duyên vung tay áo, muốn ngắt liên lạc
“Chuyện này không liên quan đến ngươi.”
Tô Quân không thèm giữ giọng điệu tôn kính của cấp dưới nữa, cậu hét vào gương đồng:
“Sở trưởng, cho dù xảy ra chuyện gì, ngài cũng không thể xông vào địa phủ cướp hồn phách của Bạch Ly như lần trước nữa!”
“Lần trước là do Thiên Đình Trưởng nể mặt Sở trưởng Lục nên mới bỏ qua cho ngài, nhưng nếu ngài lại…”
Tần Vô Duyên dừng bước, xoay người lại nhìn Tô Quân, cười buồn:
“Nếu Lục Thịnh chỉ là một người phàm, lúc hắn xảy ra chuyện, ngươi sẽ làm thế nào?”
Tô Quân sững sờ, tay cầm gương đồng run rẩy.
Nhận ra mình đã hơi nặng lời, Tần Vô Duyên cau mày, giải thích ngắn gọn:
“Bạch Ly mất tích rồi, bây giờ ta phải đi tìm cậu ấy. Thời gian này sở Nguyệt Lão sẽ tạm thời do Sở phó quản lý, ngươi nghe theo sắp xếp của hắn là được.”
Không chờ Tô Quân hỏi cho rõ ràng, ánh sáng trên gương đồng mờ dần rồi tắt hẳn.
Tô Quân cau mày, nhanh chóng thay quần áo, nhét Tiểu Long vào túi rồi vội vã chạy tới trụ sở.
*
Trong trụ sở Thiên Đình nhân gian, Trưởng phòng thường ngày vẫn mặc áo ba lỗ, chân đi tông lào nay đã ăn mặc chỉnh tề.
Ông mặc trường bào màu xanh đen, buộc lại mái tóc dài đã mấy ngày chưa gội.
Trong văn phòng mọi người ngồi quanh bàn đang nhìn chằm chằm vào đĩa gà chiên vàng óng ở giữa bàn.
Khi Tô Quân bước vào, mọi người đều một lòng nhường cậu một vị trí cách xa đĩa gà nhất.
Tô Quân: “…….”
Dù tình hình có nghiêm trọng đến đâu thì mối quan tâm lớn nhất của mọi người vẫn là “ăn”.
Điều này cũng khiến tâm trạng chán nản của cậu vơi bớt đi phần nào.
Mọi người đã có mặt đầy đủ nhưng Trưởng phòng vẫn chỉ đi qua đi lại mà không nói gì.
Tiểu Thần Tài đang ngủ thì bị triệu tập khẩn cấp, cậu ôm cằm nói:
” Trưởng phòng, chỉ là thông báo Phỉ Dung chính là Vị Vong Nhân thôi mà, có gì khó nói đâu chứ.”
Trưởng phòng xua tay, trong giọng nói vẫn pha chút nhàn nhã quen thuộc.
“Đâu có dễ dàng như thế? Thiên Đình Trưởng vừa hạ lệnh xuống, ngài ấy nói vận khí nhân gian hỗn loạn, Thiên Đạo cũng có dấu hiệu thức tỉnh rồi.”
Mọi người kinh ngạc không nói nên lời, đồng loạt nhìn Trưởng phòng.
Trưởng phòng giận dữ châm một điếu thuốc, úp mở nói:
“Mọi người không biết chuyện này nghiêm trọng đến thế nào đâu. Đợi ngày mai nhân gian khắp nơi hỗn loạn mọi người sẽ hiểu việc này ảnh hưởng đến rất nhiều thứ.”
“Sở Giám Phạt vẫn đang tìm manh mối của linh trận duy trì sự sống, mọi người nếu có phát hiện gì phải lập tức báo cáo cho họ.”
Ông lại tiếp tục lèm bèm những lời thừa thãi:
“Trong lúc nhân gian đang gặp nguy, trụ sở của chúng ta nhất định phải đoàn kết lại…”
Tô Quân không nghe lọt một chữ nào, trong đầu cậu giờ chỉ vang vọng câu hỏi của Tần Vô Duyên ban nãy.
Nếu Lục Thịnh chỉ là người phàm, nếu anh ta gặp nguy hiểm, cậu sẽ làm gì?
…Có lẽ cậu cũng sẽ bất chấp tất cả giống như Sở trưởng.
Dù cho phải trả bất cứ giá nào.
Kể cả là mạng sống.
Sau một hồi ngẩn người, Tô Quân lê đôi chân nặng nề theo mọi người ra về.
Trưởng phòng ngồi trước cửa ngước nhìn bầu trời đêm tối tăm, điếu thuốc trên tay ông sắp cháy hết.
Ông đột nhiên lên tiếng: “Có vẻ như Bạch Ly bị Phỉ Dung bắt đi rồi. Tần Vô Duyên sau khi biết chuyện chẳng nói lời nào, ta cũng không cản nổi y.”
“Tiểu Nguyệt Lão, ngươi nên đi khuyên Sở trưởng của ngươi vài câu đi. Nếu như y phát điên, Sở trưởng Lục cũng không kịp đến ngăn y lại.”
Sau khi thở ra một làn khói trắng thật dài, ông xoay người nhìn cậu.
“Đương nhiên, sự an toàn của bản thân vẫn là quan trọng nhất.”
“Tần Vô Duyên phát điên vẫn có Sở trưởng Lục ngăn được y, nhưng nếu cậu xảy ra chuyện, Sở trưởng Lục thật sự rút kiếm…”
Ông chỉ nói nửa chừng rồi đứng dậy, khoác áo khoác, chậm rãi bước vào phòng.
…Chỉ để lại một câu nói rất khẽ.
“…Lúc đó Thiên Đình mới thật sự hỗn loạn.”