Chương 21: Đơn Nguyên
“Lục đệ, lục đệ, lục đệ ngoan, chúng ta cùng đi!”
Tề Thịnh ngồi ở trên giường mắt trợn trắng, xoay mình, vặn sang bên kia.
Ngũ hoàng tử lập tức đi theo, đứng đối mặt với hắn, cười đến không thấy mặt trời, “Lục đệ, lục đệ ngoan. Lục đệ, đi đi, đi nha!”
Tề Thịnh lại chuyển, cậu ta lại đi theo; lại chuyển, cậu ta lại đi theo
“Câm miệng!”
Tề Thịnh không thể nhịn được nữa, ôm con thỏ bông che ở trước mặt.
—— có ai như vậy sao?
Sáng sớm, mắt ta còn chưa có mở, đã bị Ngũ hoàng tử xông tới đánh thức.
Ta vẫn còn là đứa trẻ, vẫn còn lớn thêm được nha.
Không cho ta ngủ no, chẳng may không cao được thì làm sao bây giờ?
Ngũ hoàng tử cũng không tức giận, cười hì hì nhìn con thỏ bông đang che mặt Tề Thịnh, nhìn kỹ, “Uôi” một tiếng, “Lục đệ, con thú bông này thật xinh đẹp. Là một con thỏ sao? Ai làm cho đệ? Vì sao ta không có? Lục đệ là muốn tặng nó cho ta sao?”
—— lại bắt đầu!
Tề Thịnh thống khổ mà bưng kín mặt, nhưng Ngũ hoàng tử vẫn còn tiếp tục, “Ta không thể không nói đệ vài câu. Tuy rằng đệ muốn tặng nó cho ta là đệ tốt bụng, nhưng đệ cũng không thể trực tiếp ném tới mặt ta như thế. Mẫu hậu nói, như vậy rất thất lễ. Chúng ta là hoàng tử, phải làm gương tốt, phải thủ lễ, phải…”
“A ——”
Tề Thịnh không thể nhịn được nữa, rốt cuộc thỏa hiệp, “Ngũ ca đừng nói nữa, ta đi, ta đi còn không được sao?”
Ô ô ô……
Đang ngủ trong ổ chăn tự nhiên bị gọi tỉnh, hắn không được giận dỗi sao?
Dù sao Khâm Thiên Giám chạy không được, tìm ông ta lúc nào mà chả được?
Ngũ hoàng tử ánh mắt sáng lên, thanh âm vang dội mà chỉ huy Lưu ma ma: “Mau, mặc quần áo cho lục đệ.”
Lưu ma ma nhìn Tề Thịnh một cái, thấy chủ tử sống không còn gì luyến tiếc gật gật đầu, lúc này mới đi cầm áo choàng, giày nhỏ, mặc vào cho hắn.
Ngũ hoàng tử gắt gao ôm thỏ bông, vẻ mặt hướng về mà nói: “Ta đêm qua hỏi Ngô ma ma, nàng nói những người lợi hại biết đoán mệnh, đều là dạy từ sáng sớm mà hô…… Hô hấp tiên khí? Ai nha, dù sao chúng ta đến sớm một chút đi, nhìn xem Khâm Thiên Giám là làm như thế nào.”
Ngô ma ma cười mỉa cúi đầu, một bộ dịu ngoan đến vô cùng.
Kỳ thật, nàng nói là, rất nhiều người có đạo hạnh, đều bắt đầu hô hấp tu luyện từ sáng sớm, cũng kiên trì lâu dài.
Nhưng Ngũ hoàng tử quá nhiều câu hỏi, trong chốc lát hỏi cái gì là đạo hạnh, trong chốc lát lại hỏi cái gì là hô hấp tu luyện.
Một phụ nhân không đọc sách như nàng làm sao giải thích rõ ràng đây?
Nhưng cái mà nàng nói đều là nghe từ trong thoại bản, Ngũ hoàng tử hỏi, nàng liền lấy ra dỗ chủ tử vui vẻ thôi.
Ai biết Ngũ hoàng tử nghe vậy thì coi là thật, một hai nháo muốn đi xem, người ta rốt cuộc là hô hấp tiên khí như thế nào.
“Sáng sớm ngày mai, ma ma nhất định phải gọi ta.” Ngũ hoàng tử tha thiết dặn dò.
“…… Vâng.” Ngô ma ma trong miệng đắng ngắt.
—— nếu để Hoàng Hậu nương nương biết, mình làm cho Ngũ hoàng tử cảm thấy hứng thú với những chuyện thần quái này……
Vừa nghĩ, nàng liền cảm thấy trước mắt biến thành màu đen.
Nàng ở trong lòng hạ quyết tâm, buổi sáng ngày hôm sau, không gọi Ngũ hoàng tử. Chờ Ngũ hoàng tử thức dậy theo giờ giấc ngày xưa, liền dỗ ngài ấy mình đã gọi, nhưng ngài ấy không tỉnh.
Tuy rằng bị Lục hoàng tử răn đe, nhưng nàng trong lòng rất rõ ràng, chủ tử chân chính là Hoàng Hậu nương nương.
Chẳng sợ ngày sau nàng đi theo Ngũ hoàng tử, hiện tại Ngũ hoàng tử cũng không thể làm chủ.
Nhưng nàng nghĩ thì hay, lại trăm triệu không ngờ tới, Ngũ hoàng tử vì trong lòng canh cánh việc này, ngày hôm sau trời còn chưa sáng, đã tự mình tỉnh.
Hơn nữa, hắn đặc biệt chấp nhất, Ngô ma ma khuyên nhủ như thế nào đi nữa, cũng muốn mặc quần áo ra cửa.
Ngô ma ma hấp hối giãy giụa, “Nhưng mà tiểu chủ tử, lúc này cũng quá sớm.”
“Sớm thế này mới đúng.” Ngũ hoàng tử đương nhiên mà nói, “Chúng ta còn phải đi gọi lục đệ.”
“A?” Ngô ma ma ngẩn ra.
Ngũ hoàng tử nói: “CHuyện lợi hại như vậy, ta đương nhiên muốn đưa Lục dệ đi cùng.”
Từ ngày hôm qua kiến thức Khâm Thiên Giám khuyên nhủ khiến cho Tề Đàm thay đổi chủ ý, Ngũ hoàng tử liền hướng tâm trí về việc bói toán này.
Ở trong lòng hắn, phụ hoàng chính là người lợi hại nhất trên thế giới này.
Mà có thể làm phụ hoàng thay đổi chủ ý, chẳng phải là lợi hại hơn sao?
Lợi hại như vậy, hắn cũng muốn học nha!
Ngô ma ma mắt thấy khuyên không được, liền đem ít ỏi hy vọng ký thác ở trên người Tề Thịnh, hy vọng Tề Thịnh không đi, thuận tiện giữ Ngũ gia ở lại.
Nhưng mà hiển nhiên, dưới sự kiên trì quấy rối của Ngũ hoàng tử, Tề Thịnh cũng bại lui.
“Ngũ ca, chúng ta dùng đồ ăn sáng trước?”
“Đừng dùng, trời sắp sáng rồi.”
Ngũ hoàng tử ý bảo Ngô ma ma bế mình lên, thúc giục Tề Thịnh, “Đi thôi, đi thôi, trở về lại ăn.”
Tề Thịnh không có cách, chỉ có thể để Lưu ma ma ôm mình, để lại một thái giám trông coi môn hộ, cùng Ngũ hoàng tử đi tìm Khâm Thiên Giám.
Phòng ốc ở Thái Miếu phòng được xây dựng vây quanh tế đàn, một vòng lại một vòng.
Thân phận càng tôn quý, ở càng gần dàn tế, chức vị càng thấp, ở càng xa.
Nhưng Khâm Thiên Giám là ngoại lệ.
Dựa theo chức quan, Giám chính Khâm Thiên Giám cũng mới chính ngũ phẩm, quan viên khác càng không cần phải nói.
Nhưng bởi vì chức vụ đặc thù, quan viên Khâm Thiên Giám ở gần thiên tử cùng hoàng tử ở tầng thứ hai, chung một chỗ với chúng tông thất thân vương.
Bởi vì ở gần, bọn họ nhanh chóng liền tìm tới cái sân kia.
Sân nhà chính treo một cái biển, trên đó viết hai chữ “Tích huyền”.
Ngũ hoàng tử cùng Lưu, Ngô hai vị ma ma không biết chữ, tự nhiên không hiểu.
Theo lý thuyết, Tề Thịnh có học vị thạc sĩ hẳn là có thể hiểu.
Nhưng người ta viết chữ hán cổ, Tề Thịnh xem qua, liền phát hiện, mình đọc sách vài năm cũng công cốc.
Lưu ma ma nói: “Nếu không, nô tỳ đi gõ cửa?”
Lần này bọn họ ra ngoài, kế hoạch nguyên bản là hai ngày sau có thể trở về.
Cho nên, không thể mang quá nhiều người.
Hai nhóc con chưa cai sữa như Ngũ hoàng tử và Tề Thịnh, bên người cũng chỉ mang theo một vú em, ngoài ra có hai thái giám thô sử.
Bởi vậy, bên người không có tiểu cung nữ sai sử, Lưu ma ma phải tự mình đi gõ cửa.
Ngũ hoàng tử thúc giục: “Mau đi, mau đi.”
Lưu ma ma nhìn Tề Thịnh một cái, được hắn đồng ý, mới đặt ở tiểu chủ tử trên mặt đất, chính mình đi gọi cửa.
Thấy Tề Thịnh xuống đất, Ngũ hoàng tử cũng giãy giụa muốn xuống, Ngô ma ma đành phải buông cậu ta xuống.
Ngũ hoàng tử chân vừa chấm đất, liền nhảy nhót mà chạy tới bên người Tề Thịnh, hưng phấn mà nói: “Ta nói đệ nghe, lục đệ. Chờ một lát, chúng ta có thể thấy bọn họ hô hấp tiên khí. Ta còn muốn bọn họ dạy cho ta, đến lúc đó, ta cũng sẽ trở nên rất lợi hại.”
Cậu ta cằm ngẩng đến cao cao, khuôn mặt nhỏ toàn là đắc ý, toàn thân đều tản ra hơi thở “Thế nào, hâm mộ không.”
Tề Thịnh: “…… Ha ha.”
Ngũ hoàng tử mờ mịt: “Ha ha, là có ý tứ gì.”
“…… Không có gì.”
“Phải không?” Ngũ hoàng tử không tin, “Ta nhìn dáng vẻ của đệ, rõ ràng muốn nói điều gì, đệ sao lại nói không thế? Lục đệ, không phải ta nhắc nhở đệ, nhưng mẫu hậu nói, gạt người là không đúng. Ta còn là ca ca của đệ, đệ gạt ta liền càng không đúng rồi……”
Tề Thịnh sắc mặt đột biến, nhanh chóng chỉ về phía cửa, “Ngũ ca, có người ra.”
“A? Thật sao?”
Lực chú ý của Ngũ hoàng tử lập tức bị hấp dẫn, “Thật sự có người ra rồi.”
Ra mở cửa là một thanh niên tuổi mới hai mươi, xem phục sức thì là một tiểu quan thất phẩm.
Lưu ma ma nói với hắn, hai vị hoàng tử tới bái phỏng Giám chính đại nhân.
Thanh niên kia vừa nghe là hoàng tử, liền không dám bởi vì bọn họ tuổi nhỏ mà coi khinh, quay sang bên này chắp tay, nói: “Thỉnh hai vị hoàng tử chờ một lát, hạ quan đi thông báo một tiếng.”
Khi thanh niên kia đi vào thông báo, giám chính đại nhân mới vừa cầm củ sắn chấm muối nhét vào trong miệng, nghe vậy lập tức sặc.
“Khụ khụ khụ……”
“Ai, đại nhân, ngài chậm một chút.” Thanh niên kia vội vàng giúp hắn thuận khí.
Thật vất vả mới ngừng ho khan, Đơn đại nhân không thể tin tưởng được vào tai mình: “Ngươi nói cái gì? Ai tới?”
“Là Ngũ hoàng tử và Lục hoàng tử.”
“Ngũ hoàng tử, Lục hoàng tử?” Đơn đại nhân nghĩ, “Nếu bản quan không nhớ lầm nói, hai vị này một người mới ba tuổi, một người hơn một tuổi đúng không?”
“Đại nhân trí nhớ tốt.”
“Đi, ít ở chỗ này vuốt mông ngựa, bảo ngươi đọc 《 64 quẻ Phục Hy 》 ngươi học thuộc lòng chưa?”
Thanh niên lập tức liền suy sụp, “Đại bá, sách này quá tối nghĩa.”
Đơn đại nhân một bên lấy khăn lông lau mặt, một bên trừng mắt nhìn hắn, “Nói với ngươi bao nhiêu lần, ở bên ngoài gọi đại nhân.”
Thanh niên lập tức đoan chính, “Vâng, đại nhân.”
“Được rồi, mau đi nghênh đón hoàng tử.”
Đơn đại nhân đặt khăn lông xuống, vội vã ra ngoài đón khách.
“Hạ quan Đơn Nguyên, thỉnh an Ngũ hoàng tử, Lục hoàng tử.”
Thanh niên cũng đi theo hành lễ: “Hạ quan Đơn Hào, thỉnh an Ngũ hoàng tử, Lục hoàng tử.”
Rốt cuộc gặp được chính chủ, Ngũ hoàng tử có chút kích động, “Khụ, Đơn đại nhân miễn lễ.”
Đơn Nguyên cười thỉnh hai người đi vào ngồi, cũng phối hợp hai tiểu hài nhi nện bước chậm rãi hơn.
Xuất phát từ thói quen nghề nghiệp, có cơ hội tiếp xúc gần gũi với hai vị hoàng tử, hắn nhịn không được dựa vào lợi thế chiều cao, âm thầm quan sát tướng mạo hai người.
Bởi vì hắn từng phụng mệnh Thái Hậu, xem tướng cho Hoàng Hậu, vừa nhìn thấy Ngũ hoàng tử, liền biết Ngũ hoàng tử lớn lên giống Hoàng Hậu.
Dung mạo Ngũ hoàng tử không phải đặc biệt xuất sắc, nhưng mi thanh mục tú, trưởng thành tất là tuấn tú lịch sự.
So sánh ra, Lục hoàng tử tướng mạo xuất sắc hơn.
Tuy rằng chỉ là trẻ con hơn một tuổi, nhưng đã có thể từ trên mặt Lục hoàng tử nhìn ra bóng dáng đương kim thiên tử.
Vô luận là mặt mày hay là miệng mũi, đều như là khắc từ một cái khuôn ra.
Càng làm ấn tượng khắc sâu, là má trái Lục hoàng tử có một cái lúm đồng tiền nhỏ, cười rộ lên rất ngoan ngoãn, rất ngọt ngào.
Đương nhiên, xem tướng khẳng định không thể chỉ xem diện mạo, Đơn Nguyên chỉ là lược nhìn lướt qua tướng mạo hai người, liền bắt đầu chú ý càng tinh tế.
Nhưng mà, nhìn kỹ, hắn lại phát hiện, hai vị gia tướng mạo lại mơ hồ, làm hắn cái gì cũng không thấy rõ lắm.
Hắn trong lòng kinh ngạc trong một chớp, liền thu hồi ánh mắt, không dám lại nhìn nhiều.
Đơn nguyên là con cháu gia đình nhiều thế hệ tu đạo, lão tổ tông tiền bối có truyền quy củ: Ý trời đã định, không thể cưỡng cầu.
Hiện giờ nếu ánh mắt đầu tiên thấy không rõ, khẳng định là ông trời không muốn làm hắn nhìn ra điều gì.
Tác giả có lời muốn nói: Ngũ hoàng tử: Lục đệ, blah blah blah blah blah…… Đây là đệ không đúng rồi, ong ong ong ong ong ong ong ong ong ong ong ong……
Tề Thịnh ôm đầu lăn lộn: Trời ơi, đừng kêu nữa!