Chương 17: Tương tần quy phục
Mân tần nỗ lực mà hất cái tay nàng ra.
Chỉ trách sức lực cùng bề ngoài Tương tần tương phản thật sự quá lớn, bằng thân thể bé nhỏ này của nàng, căn bản là không thoát nổi.
—— buông tay!
Mân tần ý đồ dùng ánh mắt giết chết nàng.
Tương tần vô tội nhìn lại, thấy ánh mắt hung ác của nàng, liền lộ ra một chút nhút nhát.
Mân tần đã cảm giác được, các cung phi chưa rời đi đã bắt đầu dùng ánh mắt kỳ quái nhìn các nàng.
Nếu không phải cố kỵ đây là trong cung Hoàng Hậu, Mân tần thật muốn chửi ầm lên.
Nhưng nàng cũng chỉ có thể nhẫn nại.
Nàng hít sâu một hơi, âm thầm bảo bản thân phải thật bình tĩnh, rốt cuộc chỉ có thể nuốt xuống nỗi hận không thể nhảy dựng lên hành hung Tương tần.
Đương nhiên, cũng có một bộ phận nguyên nhân rất nhỏ, là bởi vì nàng tự biết mình không phải đối thủ của Tương tần.
Mân tần: Thật sự cả hậu cung này được mấy ai là đối thủ của ả ta!
“Tới, tỷ tỷ, ta đỡ tỷ.” Mân tần trưng một gương mặt tươi cười, một câu này, gần như là rít ra từ kẽ răng.
“Đa tạ muội muội.” Tương tần lộ ra vẻ cảm kích, “Nếu không có muội, tỷ tỷ thật sự không biết nên làm cái gì bây giờ?”
Mân tần: “…………”
—— ha hả, hai cái cung nữ đi sau ngươi là để trưng sao?
Tương tần cơ hồ cả người đều dựa vào lòng ngực Mân tần, đặc biệt có vẻ chim nhỏ nép vào người.
Mân tần chịu đựng tức giận, nửa nâng nửa đỡ nàng rời Khôn Ninh Cung.
Mãi cho đến nơi không người, Mân tần mới đột nhiên hất mạnh nàng ra, hỏi: “Nói đi, cô rốt cuộc có mục đích gì?”
“Ai nha!” Tương tần mảnh mai kêu lên một tiếng, dưới chân vừa chuyển, khó khăn lắm tựa được lên người Linh Nhi, “Muội muội, muội cũng quá mức thô lỗ.”
“Cô ít nói nhảm, hai ta ai không biết ai nha?” Mân tần khinh bỉ nhìn nàng một cái, giữa mày là vẻ không kiên nhẫn.
Tương tần chậm rãi níu vào Linh Nhi mà đứng lên, “Linh Nhi, Tịch Dao, các ngươi đi xa một chút.”
Mắt thấy nàng này phó cháy nhà ra mặt chuột tư thế, Mân tần cũng ý bảo Lục Trà cùng Bạch Liên lui xa một chút nhi.
“Hiện giờ cô đã nói được chưa?”
“Muội muội đừng vội vàng như vậy.” Quạt tròn trong tay Tương tần che khuất nửa khuôn mặt nàng, lộ ra một đôi mắt sáng toàn là nghiền ngẫm cùng tự tin, “Tỷ tỷ chỉ là tò mò mà thôi.”
“Cô tò mò cái gì?” Mân tần cảnh giác mà nhìn nàng.
“Tò mò người như muội muội, sao lại vội vàng nịnh bợ Thục phi vậy?”
Nàng và Mân tần ở chung cũng không phải một ngày hai ngày, Mân tần là cái dạng người gì, nàng hiểu đến rõ ràng.
Mân tần không quá thông minh, nhưng lại rất tự biết lấy mình.
Người như nàng, nếu không phải chắc chắn Thục phi ngày sau có thể thăng chức rất nhanh, thì thà tình nguyện co đầu rút cổ bảo vệ mình, cũng sẽ không mạo hiểm như vậy.
Mân tần ngẩn ra: “Cô không biết?”
Tương tần cười hỏi lại: “Muội muội cảm thấy, ta nên biết cái gì?”
Thần sắc Mân tần lập tức thả lỏng, “Vậy là tốt rồi.”
Tương tần nhướng mày: “Muội muội đây là chuẩn bị lừa dối ta?”
Mân tần thần sắc hơi cứng đờ, che khuất vẻ xấu hổ khi bị vạch trần, ở trong lòng nhanh chóng cân nhắc lợi hại.
—— thực rõ ràng, Tương tần chỉ số thông minh cao hơn nàng. Nếu Tương tần không hố nàng, hai người liên thủ đồng nghĩa với win win.
Nhưng, Tương tần thật sự sẽ không hố nàng sao?
Mân tần nghĩ đến những lần nàng và Tương tần đấu nhau, rất không vui mà phát hiện, mỗi lần đều là nàng bị chọc cho tức nổ phổi.
Nhưng muốn nói Tương tần từng làm gì hại nàng trên thực tế, vậy cũng không có.
Mân tần cảnh giác mà nhìn Tương tần: “Về sau, không được quay lại hố tôi.”
“Nha, nghe muội muội nói này, ta hố muội muội lúc nào?” Tương tần cười mỉm mà vứt một cái mị nhãn cho Mân tần.
Mân tần sắc mặt tối sầm, xoay người định bỏ đi.
“Ai, muội muội đừng đi, ta chỉ đùa một chút mà thôi.” Tương tần một phen túm chặt, lại lần nữa túm ngược Mân tần lại.
Mân tần trợn mắt nhìn nàng.
“Ách…… Lỡ tay lỡ tay.” Tương tần vội vàng buông tay, cũng vuốt vuốt lại cái ống tay áo bị túm đến nhăn nheo của nàng, ý đồ hủy diệt chứng cứ.
Kỳ thật, trong lòng Mân tần vẫn có khuynh hướng hợp tác với Tương tần, bằng không, nào sẽ còn ở chỗ này vô nghĩa?
Phải biết rằng, Thục phi nương nương chính còn ở Chung Túy Cung chờ nàng.
Nhưng cái đồ Tương tần này thật sự là…… dai như đỉa đói, không cho chịu nói cho nàng biết, nàng ta sẽ bám riết không ngừng nghỉ.
Tương tần thấy nàng bực, quả nhiên thành thật hơn nhiều, tuy rằng, nàng vẫn không chịu đàng hoàng nói tiếng người.
“Muội muội yên tâm, chỉ cần có chỗ dựa, này trong cung ta thiếu gì người để hố? Nào còn nhìn trúng muội?”
Mân tần: “…………”
—— a!
Bất quá, lời này tuy rằng không dễ nghe, nhưng Tương tần thành ý vẫn là nhìn ra được, Mân tần cũng không so đo nhiều.
Nàng nhìn trái nhìn phải, hạ giọng nói: “Hai người chúng ta, đã xuyên đến một quyển tiểu thuyết cung đấu.”
Tương tần ngẩn ra, trong mắt đột nhiên bộc phát quang mang, “Nam chủ là hoàng đế?”
—— chẳng lẽ, trời cao cho nàng xuyên đến, lại cho nàng một bộ thân hình tướng mạo được trời ưu ái, chính là để nàng làm nữ chủ?
Mân tần tuy rằng nhìn không ra suy nghĩ của nàng, nhưng bản nàng cảm thấy lúc này Tương tần có chút vui mừng hoảng.
Nàng không được tự nhiên động động bả vai, phủ định suy đoán của Tương tần: “Không, nam chủ là Lục hoàng tử.”
Tương tần: “…… Ủa!”
—— tuổi tác cách nhau quá.
Mân tần nhíu mày, nhịn không được phun tào: “Cô rốt cuộc suy nghĩ cái gì vậy? Cái loại hoàng đế tự luyến cuồng, hoa khổng tước, hoa thủy tiên này, sao có thể là nam chủ? Hắn nếu là nam chủ, nữ chủ cũng chỉ có thể bóng dáng trong gương của hắn.”
Mân tần đời trước từng quen một anh khổng tước nam, mẹ nó chính nhìn một cái thôi, anh ta đã tự bổ não ra kịch bản 10 vạn chữ đối phương yêu thầm anh ta say đắm ra sao.
Cả ngày dây dưa không nói, còn làm bộ làm tịch “Đây là vinh hạnh của cô”.
Tao ớn đến mười đời có được không.
Mà một chút ngọn lửa cuối cùng trong lòng Tương tần cũng hoàn toàn bị Mân tần tưới héo mất.
Lý do của nàng thực ra khác với Mân tần.
Làm một người đam mê tiểu thuyết võ hiệp, nàng nhớ tới Thạch Quan Âm.
Bất quá, nàng đã lấy được tình báo quan trong từ chỗ Mân tần, hoàng đế gì đó, đều không quan trọng.
“Muội muội.” Tương tần mềm như bông mà hô một tiếng.
Mân tần run run trên người nổi da gà, “Làm gì?”
Tương tần cười nói: “Muội không phải sắp đi thỉnh an Thục phi nương nương sao? Mang tỷ tỷ cùng nhau đi?”
Lời này thực ra cũng hợp ý Mân tần, Mân tần chính là muốn kéo nàng lên thuyền Thục phi.
Nàng biết bản thân không có bao nhiêu số má, không phải đối thủ của Tương tần.
Nhưng Thục phi nương nương lại là quý nữ cổ đại sinh trưởng ở địa phương, nàng tin tưởng chỉ cần Tương tần lên thuyền Thục phi, cũng đừng dễ dàng muốn xuống là xuống.
Cứ như vậy, nàng cũng không cần sợ Tương tần hố chết nàng.
*
Mân tần và Tương tần kết bạn đến Chung Túy Cung, Thục phi lúc này đã chờ hồi lâu.
“Làm nương nương đợi lâu.” Mân tần xấu hổ mà hành lễ, sau đó lại hướng Tề Thịnh gật đầu thăm hỏi, “Lục hoàng tử.”
Tề Thịnh nhìn nàng, nhe răng nhỏ cười thật tươi, “Mân tần nương nương.”
“Đúng rồi, là ta.” Nụ cười trên mặt Mân tần càng thêm rõ ràng.
Vô luận là ai, ở trước mặt tiểu hài tử, luôn có thể buông tâm đề phòng.
Không cần biết mục đích Mân tần tiếp cận Chung Túy Cung ban đầu là gì, nhưng chơi với Tề Thịnh lâu rồi, cũng không khỏi sinh ra vài phần thật lòng.
Tương tần nhanh chóng tiến lên hành lễ: “Thiếp Tương tần Cố thị, thỉnh an Thục phi nương nương Lục hoàng tử an.”
“Đứng lên đi.”
Tề Thịnh cũng nói: “Tương tần nương nương an.”
Thục phi cười sờ sờ nhi tử đầu, ngược lại hỏi Tương tần: “Ngươi hôm nay sao lại rảnh rỗi, đến chơi chỗ ta?”
Tương tần cười nói: “Thiếp ngày thường chơi thân với Mân tần muội muội, nghe nàng nói không ít chuyện về nương nương. Thiếp lâu ngày lại ngần ngại không dám đến thăm, còn thỉnh nương nương thứ lỗi.”
Mân tần khó chịu mà nhìn nàng một cái, cũng không thể không thừa nhận, nói chuyện văn hoa màu mè, nàng đúng là kém xa Tương tần.
Lý do thoái thác của nàng, Thục phi cũng không biết là tin hay là không tin, tươi cười chẳng hề bất biến, “Ta ngày thường cũng không có việc gì, các ngươi có thể tới trò chuyện cùng ta, thật là không thể tốt hơn.”
Tương tần lập tức thuận theo: “Nếu nương nương không chê, thiếp ngày sau liền thường tới làm phiền ngài.”
“Lanh lợi như ngươi, ta thích còn không kịp, sao lại ghét bỏ?”
Bởi vì đây là lần đầu tiên ở chung, hai bên đều thực khách khí, lời nói của Thục phi vẫn mang chút thử thách.
Tương tần ngày thường khéo léo, lại không thể không tiêu phí toàn bộ tâm thần ứng phó Thục phi.
Bởi vậy, nàng tuy thận trọng vô cùng, lại không hề phát hiện, Tề Thịnh ngồi ở trong lòng ngực Thục phi đang lấy một loại ánh mắt tìm tòi nghiên cứu đánh giá nàng.
Tương tần cố nhiên là người thông minh, Tề Thịnh cũng không ngốc.
Nếu nàng nhìn ra Mân tần chỉ số thông minh ra sao, Tề Thịnh như thế nào nhìn không ra được?
Đúng là bởi vì biết Mân tần có mấy cân mấy lượng, Tề Thịnh mới có thể giao hảo với Mân tần, cũng càng nghi ngờ việc nàng dẫn theo Tương tần đến chỗ Thục phi.
Có lẽ là chợt đi tới một hoàn cảnh hoàn toàn lạ lẫm, lại vì bản thân không cẩn thận ăn lỗ nặng, mất đi một đứa trẻ, Mân tần nhìn tùy tiện, kỳ thật tâm đề phòng rất nặng.
Mà xem thái độ của Mân tần với Tương tần, liền có thể nhìn ra tới, nàng ở trước mặt Tương tần, không tự giác mà thả lỏng trạng thái.
Cho nên, Tề Thịnh có lý do hoài nghi, Tương tần và Mân tần giống nhau, đều là xuyên qua đây.
Bởi vì, một người bài xích thế giới này theo bản năng như Mân tần, chỉ có thể vì người cũng không thuộc về thế giới này, mới không tự giác mà thả lỏng.
Chậc, chuyện gì thế này?
Thời buổi này, danh ngạch xuyên qua không đáng tiền như vậy sao?
Tính cả hắn, đã có ba đứa rồi?
Hắn trong lòng miên man suy nghĩ, bên kia Thục phi và Tương tần đã hoàn thành một vòng thử thách.
Tuy rằng còn nhiều chỗ cần tìm hiểu, nhưng ấn tượng của hai bên về nhau cũng không tệ lắm.
Sau đó, Tương tần liền cho Thục phi một cái tin sốt dẻo: “Nương nương cần phải cẩn thận Dung phi nương nương.”
“Ô, nói như thế nào?”
Những lời này, chẳng những hấp dẫn lực chú ý của Thục phi, ngay cả Tề Thịnh và Mân tần cũng không tự chủ được mà nhìn về phía nàng.
Thật sự là thanh danh yếu đuối của Dung phi toàn hậu cung đều biết, người có phân vị thấp hơn cũng có thể dùng lời nói chèn ép nàng, quả thực chính là một cục bột mềm.
Tương tần nói: “Mấy ngày trước, thiếp tận mắt nhìn thấy, ở một góc trong Ngự Hoa Viên, nàng tự mình dẫm chết một con mèo con vốn sống sờ sờ.”
Thấy thần sắc Thục phi khiếp sợ, Tương tần vẫn luôn tâm thần căng chặt đột nhiên phản ứng lại, mình hình như quên duy trì nhân thiết.
Vì thế, nàng thuận thế che ngực, vẻ mặt nghĩ mà sợ, mảnh mai vô cùng mà nói: “May mắn thiếp lúc ấy bị dọa choáng váng, không làm ra động tĩnh gì. Bằng không, liền bị Dung phi ghi hận, sợ tới mức ngủ cũng không ngon.”
Thục phi: “…………”
Tề Thịnh: “…………”
—— Nhìn tài năng lật mặt này của ngươi, rất khó tin tưởng ngươi là thật sự nhu nhược nha!
Tác giả có lời muốn nói: Mân tần: Bình tĩnh, bình tĩnh. Có cái gì hảo đại kinh tiểu quái? Kinh kinh, không phải thói quen sao?