Chương 1: Khổng tước xòe đuôi và kẻ nịnh bợ (1)
- Trang Chủ
- Ta Không Muốn Đăng Cơ - Tùng Ảnh Minh Hà
- Chương 1: Khổng tước xòe đuôi và kẻ nịnh bợ (1)
“Trẫm hôm nay nhìn thế nào?”
Thiên tử Tề Đàm sờ sờ mộc quan được làm thủ công tinh xảo từ gỗ đàn hương trên đầu, tràn đầy tự tin hỏi đại thái giám Điền Bảo đang đứng bên cạnh.
Điền Bảo mắt nhìn mũi mũi nhìn tim, chân thành đáp một câu:
“Bệ hạ hôm nay cũng vẫn hoàn mỹ vô khuyết.”
Đây là vấn đề mỗi ngày đều phải ứng phó, Điền Bảo đã sớm tìm được đáp án tiêu chuẩn chính xác nhất, nhớ kỹ trong lòng.
Tề Đàm lộ ra một nụ cười đương nhiên.
– – quả nhiên, trẫm chính là thiên tử, là nhân vật đi đến đâu cũng phát sáng, đương nhiên, cũng đẹp trai nhất toàn bộ Đại Tấn.
Chà, Điền Bảo những phẩm đức khác không có, nhưng chút “thành thật” này, vẫn là phẩm tính đáng trân trọng.
Lại quay sang nhìn cái người cao lớn đẹp đẽ trong gương kia một lần, Tề Đàm mới lưu luyến xoay đi, trong giọng nói lộ ra ý vị ly sinh biệt tử,
“Đi, đi xem Thục phi.”
Nghe ra luyến tiếc của thánh thượng với thân ảnh hoàn mỹ trong gương kia, ai không biết còn tưởng rằng Ngưu Lang Chức Nữ đang bị chia cắt.
Điền Bảo yên lặng cúi đầu theo sau, làm như bản thân cái gì cũng chưa thấy.
– – bởi vì, cho dù đã ở bên cạnh hầu hạ bao nhiêu lâu, độ tự luyến của Tề Đàm vẫn như cũ có thể làm lòe mù đôi mắt chó của hắn.
Tề Đàm bước đi như bay, áo choàng thêu chỉ vàng đằng sau bay bay, hoa văn sinh động như thật, phảng phất như ngọc lan hoa, đã nghe tới hoa tô điểm sắc cho người, mà dung mạo Tề Đàm, ưu nhã như ngọc, càng làm cho hoa rạng rỡ.
Không sai, hôm nay Tề Đàm cũng bạo lều tự tin với gương mặt hoàn mỹ của mình.
_____
Thục phi là một trong tứ phi, ở trong hoàng cung địa vị chỉ dưới Quý Phi.
Hoàng hậu không chưởng quản công vụ mà quyền lực được ba người Quý Phi, Thục phi, Đức phi chia nhau nắm giữ.
Có thể nói, sinh hoạt hàng ngày của Thục phi trong cung khiến nàng tương đối hài lòng.
Bất quá, những chuyện này đối với Thục phi cũng chỉ là ngoài thân.
Thứ mà Thục phi thực sự để ý, chính là gương mặt của thiên tử Tề Đàm kia!
Nguyên bản Thục phi không hề muốn vào cung.
So với gả cho hoàng đế làm thiếp, cùng một đám nữ nhân tranh sủng, nàng càng muốn tìm một nhà môn đăng hộ đối làm chính thê. Tiểu thiếp nào không nghe lời, liền có thể tùy tiện thu thập.
Nhưng mà ý tưởng này ngay lập tức bị dập tắt vào cái ngày định mệnh ấy, ngày tuyển tú, khi nàng gặp được Thái hậu và đương kim hoàng thượng Tề Đàm trong cung.
Lúc ấy, Thục phi cảm thấy đầu óc một mảnh trống rỗng. Vì sao lại trống rỗng?
Trống rỗng, vì còn lại duy nhất một suy nghĩ…
– – này thật sự là gương mặt người sao?
Câu này là lời khen.
Bởi vì thẳng cho đến khi người bên cạnh đều quỳ xuống, miệng cũng vô thức xưng một câu “bệ hạ”, Thục phi mới tin tưởng trên đời này thật sự có người đẹp như vậy.
Còn có gì để tranh cãi nữa?
Chỉ cần có thể thường xuyên nhìn thấy gương mặt này, cấm nàng ăn cơm mười ngày nửa tháng cũng được!
Tranh sủng sao?
Còn không phải là một đám nữ nhân đùa nghịch với nhau?
Ta không sợ!
Trở lại nơi tạm cư của tú nữ, Trữ Tú Cung, Thục phi liền tỉ mỉ chuẩn bị kế hoạch, trở thành người bên cạnh thiên tử, người gần nhất! (đương nhiên là để có thể ngắm gương mặt kia thật gần!)
Gia thế Thục phi vốn rất tốt, cộng thêm si mê yêu thích trong mắt nàng, Tề Đàm đương nhiên rất hưởng thụ.
Cho nên nàng được lưu lại trong cung.
Sau khi sơ phong nàng đã là phi vị Tần, trụ ở chính điện Chung Túy Cung.
Thời gian thấm thoát trôi nhanh, nháy mắt, Thục phi đã vào cung sáu năm.
Sáu năm này, Khôn Ninh cung đổi một vị Hoàng Hậu, mà nàng cũng trở thành một trong tứ phi.
Hiện giờ còn có hài tử của riêng mình.
Nhân sinh viên mãn, cùng lắm cũng chỉ như thế này.
_____
Gần đây Tề Đàm thường tới Chung Túy Cung, chính là bởi vì Thục phi sắp sinh, hắn không yên tâm, liền đến xem nàng nhiều một chút.
Khụ, hắn tuyệt đối không phải là đầu óc có vấn đề mà đi tin lí do Thục phi đưa ra, để lôi kéo hắn đến chỗ nàng.
Lúc ấy, nguyên văn Thục phi là như thế này:
“Thời điểm thiếp mang thai, phải cho thiếp ngắm gương mặt bệ hạ nhiều một chút, về sau hài nhi sinh ra, mới có thể như bệ hạ, phong hoa tuyệt đại, xinh đẹp hoàn mỹ.”
Vẻ mặt Thục phi lúc ấy sáng lấp lánh, giống như là thấy được chính mình trong tương lai, có hai mỹ nhân một trái một phải làm bạn bên cạnh.
Đối với ảo mộng của Thục phi, Tề Đàm khịt mũi coi thường.
– – người như trẫm, thần nhan thiên địa tạo hóa thành, thế gian này chỉ có thể có một cái, đã là kì quan khai sáng vạn vật, sao có thể có cái thứ hai?
Đúng! Tuyệt đối không thể có cái thứ hai.
Vạn nhất……
Không có vạn nhất!
Chung Túy Cung.
Thục phi Lương Hi Nguyệt đứng trước cửa nhón chân mong chờ, chờ đã lâu.
Nghe thái giám xướng lên một tiếng như vịt bị bóp cổ:
“Bệ hạ giá lâm…”
Thục phi lập tức thúc giục đại cung nữ Họa Bình:
“Mau, mau đi.”
“Vâng, nương nương.”
Họa Bình vang dội đáp một tiếng, nhanh như chớp liền chạy tới phòng bếp nhỏ.
Tề Đàm nhìn thái giám gác cổng vội vàng hành lễ, lại nhìn đằng sau không có bóng dáng Họa Bình ra đón như mọi khi, đột nhiên hối hận tại sao hắn lại đến chỗ Thục phi vào lúc này.
“Điền Bảo.”
“Có nô tài.”
“Ngươi vì sao không ngăn cản trẫm?”
Điền Bảo nhanh chóng nhận sai:
“Là nô tài sơ sót, nhất định không có lần sau.”
Trên thực tế, hắn trong lòng lại ở trợn trắng mắt: Ngài chính là thứ ngoài miệng không cần, thân thể thành thật! Nô tài cần gì phải uổng công làm ác nhân?
Tề Đàm hít sâu một hơi, ngăn chặn xúc động trong lòng.
– – trẫm đây là vì hài tử mà hy sinh thôi.
Hắn tự thuyết phục chính mình.
Chờ Tề Đàm mang theo Điền Bảo tiến vào, Họa Bình cũng đã mang theo một hàng món ăn lớn nhỏ từ phòng bếp quay trở về.
“Thần thiếp thỉnh an bệ hạ.”
“Ai ai, ái phi miễn lễ.”
Tề Đàm không dám để Thục phi thật sự ngồi xổm xuống hành lễ, chạy nhanh tiến lên một bước đỡ lấy nàng. Không có biện pháp, Thục phi đã sắp sinh, cái bụng chín tháng tròn vo, giống như khiêng quả dưa hấu đi khắp nơi.
Thục phi chỉ cần đứng một mình như vậy, Tề Đàm nhìn cũng cảm thấy trong lòng run sợ; cái eo nàng, Tề Đàm cảm thấy vác được dậy thôi đã là cả một sự dụng công không hề nhỏ.
Thục phi cũng không khách khí với hắn, đứng dậy lôi kéo tay Tề Đàm đến bàn ăn đầy sơn hào hải vị Họa Bình vừa mang về.
“Tới, bệ hạ, ngài ngồi chỗ này.”
Tề Đàm sống không còn gì luyến tiếc, lại lần nữa hối hận chính mình tới sai thời điểm.
Như thế nào lại đến đúng lúc Thục phi dùng bữa?
Đúng vậy, Tề Đàm không sợ trời không sợ đất, sợ nhất phải dùng bữa cùng Thục phi.
“Ái phi, nếu không như vậy đi, trẫm đi nội điện chờ nàng, nàng ăn xong rồi, trẫm lại đến cùng nàng nói chuyện.”
Tề Đàm nói rồi liền chuẩn bị đứng dậy.
“Ai, bệ hạ ~ ”
Thục phi lôi kéo cánh tay hắn làm nũng.
“Dừng, nàng đừng lung lay như vậy, trẫm không đi là được.”
Cái bụng lớn như vậy, nàng hơi động, Tề Đàm liền hoảng, sợ không cẩn thận làm quả bóng này vỡ mất.
Thục phi lúc này mới cười đắc ý, đi tới đối diện hắn ngồi xuống.
Sau đó, duỗi tay xé một đại đùi gà, ưu nhã-nhanh chóng-gặm lên.
Tề Đàm nội tâm khinh bỉ: ngươi cũng đừng lo chuyện tư thái, ưu nhã thanh cao đến mấy, lúc gặm đùi gà ưu nhã gì đó chính là bay sạch.
Nhưng loại lời nói như vậy, am hiểu tâm tư mỹ nhân như Tề Đàm, sao có thể nói ra.
“Thục phi nha, nàng ăn liền ăn, vì sao nhất định phải có trẫm ngồi đây nhìn nàng ăn?”
Thục phi buông xương gà đã gặm sạch sẽ, kỳ quái mà nhìn hắn một cái,
“Nghe lời bệ hạ này, người nếu muốn ăn, thiếp còn có thể ngăn cản người?”
Tề Đàm: “…… Không cần.”
– – tuy rằng trẫm có đẫy đà cũng là đẫy đà mà phong thần tuấn lãng, nhưng trẫm càng thích bộ dáng ngọc thụ lâm phong của mình bây giờ.
“Trẫm không ăn, cho nên có thể đi nội điện trước không?”
Thục phi tươi cười, quyết đoán lắc đầu:
“Không thể.”
“Vì sao?”
“Bởi vì tú sắc khả xan nha.”
Thục phi bảo Cẩm Bình lấy cho nàng thêm một chén canh nấm, đúng lý hợp tình mà nói,
“Bệ hạ cảnh đẹp ý vui như vậy, thiếp chỉ cần nhìn ngươi, là có thể ăn thêm ba chén cơm.”
*Tú sắc khả xan: ý chỉ một người có tư sắc mỹ lệ mê người. Sắc đẹp thay được cho cơm.
Tề Đàm: “……”
– – Thục phi thật là quá biết nói, trẫm liền cố mà làm, ở chỗ này ngồi thêm một lát đi.
Điền Bảo vô ngữ nhìn trời.
– – liền biết sẽ như vậy.
Hai vị này, một con khổng tước khai bình cùng một cái thảo mai nịnh bợ.
*Khổng tước khai bình: con công xòe đuôi khoe khoang vẻ đẹp của mình
Càng đáng sợ chính là, một cái dám khen, một cái dám nhận.
Hắn làm nô tài, vẫn là không cần lo chuyện tình thú của chủ tử.
Thục phi tuy đã mang thai chín tháng, nhưng trừ bỏ cái bụng lớn ra thì cũng chỉ hơi chút đẫy đà mà thôi.
Tú nương trong cung tâm linh thủ xảo (may vá giỏi), tân trang quần áo rất khéo, chút nào cũng không ảnh hưởng đến vẻ xinh đẹp của Thục phi.
Tề Đàm xem ở trong mắt, vô cùng hâm mộ.
– – hắn không thích ăn sao?
Không, hắn chỉ là sợ béo.
Tề Đàm ở trong lòng cầu nguyện: Hài tử nha hài tử, ngươi mau ra đây đi. Mẹ ruột ngươi loại người ăn thùng uống vại cũng không mập này, thật sự là làm cha ngươi hâm mộ đố kỵ chết mất.
Có lẽ là Tề Đàm thành tâm đả động trời cao, Thục phi đang thò đũa vớt măng đột nhiên “Ai u” một tiếng, cái đũa cũng rớt.
“Làm sao vậy?”
“Thiếp…… Thiếp hình như sắp sinh.”
“A? Muốn sinh sao?”
Tề Đàm dù sao cũng là người chứng kiến tám lần sinh nở, chỉ hoảng loạn trong chớp mắt, thực mau liền trấn định, “Mau gọi người thu thập phòng sinh, an bài bà đỡ.”
Thúy Bình cùng Họa Bình nhanh như chớp phi ra ngoài, Thúy Bình dẫn người đi thu thập phòng sinh một lần, Họa Bình cũng thực mau đem hai bà mụ tiến vào.
Trong đó một bà mụ hỏi: “Nương nương là bắt đầu đau từ khi nào?”
Thục phi: “Vừa mới.”
“Vậy còn phải chờ một hồi lâu. Nương nương nên đi lại nhiều một chút, sản đạo khai đến mau (đợi cổ tử cung mở đủ rộng), cũng có thể ăn một chút đồ vật……”
Nói tới đây, bà mụ mới nhìn đến bàn ăn đã vơi một nửa, tức khắc ngậm miệng.
– -câu vừa rồi, coi như ta chưa nói.
Nhưng là Thục phi lại không thể nào làm lơ lời khuyên của bà, lập tức hỏi: “Ăn nhiều một chút đồ vật, rồi thế nào?”
Bà mụ khóe miệng trừu một chút, nội tâm xỉ vả một câu: Nương nương, người ăn đã đủ nhiều rồi.
Nhưng lời này bà không dám nói, chỉ có thể thành thật đáp lời: “…… Chờ lát nữa sinh có thêm sức lực.”
“Thì ra là thế.” Thục phi một lần nữa ngồi thẳng lưng, phân phó Thúy Bình, “Mang một đôi đũa mới ra cho ta.”
Tề Đàm ở một bên nhìn, rất là cạn lời.
Một lúc lâu, hắn mới nói:” Ái phi nha.”
Thục phi trong miệng còn ngậm đồ ăn, chỉ có thể cho hắn một cái ánh mắt nghi hoặc.
Tề Đàm chép chép miệng, lộ ra biểu tình một lời khó nói hết, “Trẫm đã có năm trai một gái, tính hai hài tử mất sớm, tổng cộng gặp qua tám lần sinh sản, vẫn là lần đầu thấy người trấn định như nàng.”
“Thiếp hoảng cũng vô dụng nha.” Thục phi bình tĩnh mà tiếp tục vùi đầu vào ăn.
Đến khi Thục phi cảm thấy mình ăn cũng không sai biệt lắm, lúc này mới túm một khối điểm tâm tráng miệng, thong thả ung dung cầm khăn lụa mà lau miệng lau tay.
“Thúy Bình, đỡ bổn cung lên.”
Dựa vào tay Thúy Bình, Thục phi nhìn Tề Đàm tươi cười: “Bệ hạ, thiếp đã ăn no, ngài liền đi ra ngoài trước đi. Huyết phòng, không cát.”
Tề Đàm: “…………”
– – đạo lý trẫm đều hiểu, nhưng luôn có một loại ảo giác dùng xong liền ném.
Đúng, nhất định là ảo giác.