Chương 7: Hệ thống cũng quá thần kỳ!
Nàng bối rối ho nhẹ một tiếng:
“Được rồi, cũng không phải cái gì đáng nói.”
Na Tư bỗng nhiên đứng phắt dậy.
“Ta sẽ đưa vu y đến!”
Thấy Na Tư sắp chạy ra khỏi hang, Kỷ Tán Cẩm bất đắc dĩ gọi lại hắn.
“Không cần phiền toái như vậy, mắt của ta sau này sẽ phục hồi!”
Na Tư kinh hỉ nhìn nàng:”Thật sự?”
“Ta nói chính là thực sự. Cũng không phải đến nỗi nào. Tuy không thể thấy rõ ràng nhưng vẫn có thể thấy lờ mờ một chút sự vật xung quanh”
Kỷ Tán Cẩm không nghĩ làm hắn lo lắng nàng nhiều như vậy. Lấy trình độ y học lạc hậu ở nơi này, nàng không mấy tin tưởng. Hơn nữa thể chất của nàng có chút đặc biệt, khôi phục vết thương khá nhanh.
Phải băng bó lại đôi mắt và chỉ dùng tinh thần lực đích xác rất hao tổn, còn thực phiền toái. Ngày mai nàng muốn ngay lập tức tìm một vài loại thảo dược, chỉ cần kiên trì một khoảng thời gian, đôi mắt có thể khôi phục.
Na Tư cảm thấy chẳng trách mà nàng vẫn có thể phát hiện ra hắn nhìn lén nàng.
Tuy Kỷ Tán Cẩm đã nói vậy, Na Tư là vẫn còn lo lắng, Kỷ Tán Cẩm muốn cắt đứt cái này hắn phiền não, đối hắn nói:
“Ngươi có hay không có thức ăn, ta có chút đói bụng.”
Kỷ Tán Cẩm là thực sự quá đói, lăn lộn cả ngày nàng sớm đã mỏi mệt, lại còn không có gì để ăn.
Na Tư nghe Kỷ Tán Cẩm đối hắn yêu cầu, hưng phấn chạy nhanh đối nàng nói:
“Tốt! Ta lập tức tìm cho người, đợi ta trở về!”
Na Tư biến thân thành một con báo đen, nhanh chóng nhảy vào màn đêm.
Trong lúc đó, Kỷ Tán Cẩm nhanh chóng nhắm mắt, trong đầu phiên một lượt các loại thảo mộc, kết hợp với một số loại thảo mộc trong Kỳ ba mộc thải, nàng ghi nhớ rõ ràng đặc điểm, nơi sinh trưởng của chúng.
Chỉ mười phút trôi qua, hắn đã mang về một con hươu cùng trái cây trở lại.
Làm Kỷ Tán Cẩm kinh ngạc là, con hươu so thân hình Na Tư còn to gấp hai.
Hắn biến lại thành hình người, móng vuốt trên tay trực tiếp cắt đi một khối thịt tươi đưa cho Kỷ Tán Cẩm.
Nhìn khối thịt còn nhỏ máu, Kỷ Tán Cẩm trố mắt, hắn không phải là đang đùa nàng đó chứ. Quả thật nhìn hắn không còn lời nào để nói.
“Này…ngươi không làm chín thịt trước khi ăn sao?”
Na Tư khó hiểu nghiêng đầu, Cẩm nhi hẳn là không thích ăn sống sao? Hắn đều thấy các thú nhân khác cho giống cái ăn như vậy.
Hắn nói với Kỷ Tán Cẩm:”Đợi ta một chút.”
Sau đó đi ra sơn động, không bao lâu đã vác theo một đống củi khô trở về. Hắn hướng củi bỏ vào một góc.
“Đánh lửa có chút lâu. Người trước ăn trái cây lót bụng đi.”
Kỷ Tán Cẩm tiếp nhận trái cây, cắn một ngụm. Một hương vị ngọt thanh tiến vào nàng trong miệng. Nàng ăn xong ba quả. Nhìn về hướng Na Tư. Thấy hắn dùng hai thanh nứa thô ráp cọ xát vào nhau.
Quả thực ở thời đại này, mọi thứ còn rất bất tiện. Nàng cũng nên tìm hệ thống đổi lấy một chiếc bật lửa sẽ tiện hơn.
Đang suy nghĩ, bỗng nhiên trong đầu vang lên tiếng tích tích của hệ thống, Kỷ Tán Cẩm vội vàng nhắm mắt lại:
“Nhiệm vụ chính đã được xác lập. Thỉnh ký chủ bước đầu xác định mối nguy hại sắp tiến đến báo tộc bộ lạc. Hệ thống đặc biệt nhắc nhở: Chú ý đến tất cả dấu hiệu bất thường xung quanh. Nhiệm vụ hoàn thành khen thưởng 100 tích phân.”
Kỷ Tán Cẩm sửng sốt, nàng muốn xác định lại:
“Mối nguy hại? Cụ thể là gì?”
“Tất cả các mối nguy hại đều gây ra sự tồn vong đối với thú nhân, trong đó bao gồm thiên tai, bệnh dịch, nhân họa. Ký chủ phải tự nhận ra trong khi nó bắt đầu phát ra dấu hiệu.”
Đối với những thứ này, nhân loại trong tương lai đều hầu như lường trước được, nhưng chưa chắc có thể phòng tránh đến.
Kỷ Tán Cẩm tìm kiếm trong giao diện của hệ thống. Góc bên phải xuất hiện 2 mục trong danh sách nhiệm vụ. Một nhiệm vụ được đánh dấu là đã hoàn thành. Trong lúc tìm tòi, hệ thống còn cho nàng thấy kinh hỉ hơn nữa. Nó còn có một cửa hàng riêng bán vật dụng, từ đồ dùng đến vũ khí, tất cả đều đầy đủ.
Ta đi!!!
Cái này hệ thống cũng quá thần kỳ!!!
Từ thương, dao găm, một số món vũ khí kì lạ nàng chưa từng thấy bao giờ.
Đã quen nhìn các loại máy móc tối tân nhất khi còn đang trong tổ chức, Kỷ Tán Cẩm vẫn không cấm kinh hãi.
Nhưng khi nhìn vào số tích phân để trao đổi, nàng im lặng dời đi tầm mắt. Hảo đi, nàng vẫn nên hoàn thành nhiệm vụ trước mắt kiếm tích phân, còn chưa thể được đến mấy thứ này đó.
Bên này, Na Tư đã lấy hỏa nướng khối thịt xong xuôi. Hắn đang muốn gọi nàng, thấy nàng đang nhắm mắt tựa như ngủ rồi.
Kỷ Tán Cẩm vừa thoát ra khỏi hệ thống, mở mắt chính là thấy một màn này, Na Tư tay còn đang cầm khối thịt được nướng vàng xém đang lẳng lặng nhìn mình. Kỷ Tán Cẩm cảm thấy hắn còn rất khôi hài, nhướng mày hỏi hắn:
“Ngươi đã nướng xong?”
“Ừm, Cẩm nhi, có thể ăn rồi.”