Chương 67: Tình hữu nghị plastic
” Này, tiểu tử đó còn chưa ló mặt ra khỏi cửa sao?” Một người trong đó hỏi.
” Nghe nói còn bệnh nặng chưa khỏe”
” Ha, cứ đà này cậu ta sẽ bị chuyển đi thôi”. Hắn nói xong thì cười rộ lên.
Quả nhiên, mặc kệ là ở thế giới nào, loại người này vẫn luôn tồn tại cũng tồn tại.
Kỷ Tán Cẩm muốn lơ đi lại phát hiện có ánh mắt đặt lên mình. Là người đi đầu trong nhóm người đó. Nàng không dừng lại mà tiếp tục đi, ý đồ dùng lẩn sau những người khác che dấu đi cảm giác tồn tại.
” Này, người kia, đứng lại đã “
Trong lòng giật mình.Bị phát hiện rồi sao? Không đúng, nàng không nhìn thẳng vào bọn họ mà.
Vì hắn nói quá to, bộ dạng cũng không dễ chọc, đã có người bắt đầu quay lại nhìn nàng. Mấy người đi bên cạnh lo rằng sẽ dính phải ẩu đả lại càng tránh xa. Kỷ Tán Cẩm trong nhất thời cảm giác như rất nhiều con mắt đang đổ dồn về phía này. Mà đây là nàng kiêng kị nhất.
Chỉ đành dừng lại bước chân, miễn cưỡng quay đầu lại. Dù sao cũng không thể biểu hiện bất thường. Nàng hỏi:” Có chuyện gì sao?”
Người kia trong giây lát đã đứng trước mặt Kỷ Tán Cẩm. Hắn híp mắt nhìn nàng, cảm thấy là lạ.
” Ngươi ở đâu? Sao trước đây chưa từng thấy ngươi?”. Một loạt các câu hỏi như hỏi cung thật làm người ta không dễ chịu.
” Khả năng là ngươi nhớ nhầm.Ta trước giờ đều ở trong nhà dưỡng bệnh, bây giờ mới có thể ra ngoài “
Kỷ Tán Cẩm nghe được người này không thích người bệnh, nhanh trí tạo một cái lí do để hắn có thể cách nàng xa xa thì tốt.
Chỉ trách nàng vận khí không tốt, bị người chú ý đến.
” Ồ, vậy ngươi gọi là gì?”
Kỷ Tán Cẩm lấy một cái tên giả nói cho hắn: ” Thiếu Lâm”
Thú nhân này bắt đầu đánh giá nàng, tựa hồ xác nhận lại tính thật giả trong lời nói. Kỷ Tán Cẩm cũng bình tĩnh để hắn đánh giá.
” La Sách, ngươi làm gì vậy?” Hai người kia đi tới hỏi.
La Sách cảm thấy giống đực trước mắt thật ốm yếu, thấp hơn hắn hơn một cái đầu, lại nhìn biểu tình ôn hòa của hắn, khí chất vẫn hơn một chút so với mấy kẻ ốm yếu trong tộc, hắn vừa nghĩ ra cái gì thú vị, liền lôi kéo Kỷ Tán Cẩm vào chung một nhóm, ” Ngươi không có ai đi cùng đúng không, vậy đi cùng chúng ta “
“…A”
Kinh ngạc mà ngoài ý muốn nhìn hắn. Một người không quen không thân đột nhiên bắt chuyện, nàng không tin không có ý đồ gì.
Hai thú nhân kia hai mặt nhìn nhau, không hiểu sao một tên giống đực gầy còm lại làm La Sách cảm thấy hứng thú, nhưng bọn hắn cũng không phản đối.
” Đúng vậy, ngươi hẳn không biết La Sách biết rất rõ mọi chuyện nha “
” Không hiểu có thể hỏi hắn”
Kỷ Tán Cẩm nghe vậy, cũng không nề hà nữa mà gia nhập cùng đám người. Nàng muốn xem trong trong hồ lô của La Sách bán thuốc gì. Vả lại, nếu đi cùng một nhóm người, đỡ bị gán cho cái mác bị nghi ngờ.
“Vậy nhờ cả vào ngươi”. Kỷ Tán Cẩm mỉm cười gật đầu.
Nhất Hào ban đầu còn lo ký chủ của nó bị làm khó dễ. Nhưng quả nhiên nó lo thừa rồi, hiển nhiên ký chủ đã sớm quen lăn lộn trong mấy trường hợp này.
Lúc bọn họ đi đến đã rất đông người tập trung. La Sách lướt quanh một vòng tìm vị trí.
“Chúng ta qua bên kia ngồi “
Ở đây mọi người không hề câu nệ. Nàng ngồi chưa được bao lâu đã có người mang trái cây, thịt nướng từ bàn bên cạnh. Ba người La Sách cũng không khách khí nhận lấy.
Kỷ Tán Cẩm vờ như vô ý mà hỏi: ” Con mồi bọn họ săn được sung túc quá vậy?”. Hắn hơi nghiêng đầu nhìn nàng “Không có, tùy tiện đi săn thôi, đi săn hay không cũng đâu quan trọng “
Kỷ Tán Cẩm trong lòng hô một câu thổ hào, cái gì mà không quan trọng, bộ lạc khác mà nghe không phải sẽ khóc luôn?
Đúng lúc này, khi mọi người gần như đã đông đủ, Viêm Tẫn mới xuất hiện, Nhị Thử- người đang đứng bên cạnh, từ lúc đi vào bộ lạc nàng chưa từng thấy cậu ta bây giờ cũng đến.
Nàng còn thấy một khuôn mặt tươi cười rất quen thuộc. Từ lúc Sử Khuynh đi vào, tất cả đều tập trung sự chú ý vào hắn. Rõ ràng đặt mình trong đám người, nhưng ai cũng không thể lấn át.