Chương 58: Đuổi bắt cùng trốn thoát
Vì tránh né quá mức, hơi thở của nàng bắt đầu không ổn định. Trước sau cạn kiệt sức lực chắc chắn là nàng.
Biểu Mai dường như cũng đã nhận ra, hắn rất thong thả, tựa như đang vờn với con mồi của mình, cười nói: ” Tiểu giống cái, chơi đủ chưa?”
“Bổn trưởng lão không giống Tầm mà nhường ngươi đâu~”
Đừng nhìn hắn cùng người giao chiến thần thái cao ngạo, bộ dáng có vẻ thập phần cuồng ngạo, kỳ thật nội tâm vô cùng cảnh giác, cũng không xem nhẹ nàng, biết rõ đạo lý sư tử vồ thỏ cũng cần toàn lực.
Kỷ Tán Cẩm trong lòng trầm xuống, nắm chặt huyễn ngân, vừa hay tránh né tà thú khác công kích. Di chuyển quá đột ngột làm nàng hoa mắt.
Nàng quyết định thu hồi huyễn ngân. Tà thú tưởng rằng nàng đã quyết định đầu hàng, yên lặng mà mong chờ nhìn. Mỹ giống cái lại nhanh chóng rút ra đồ vật đen ngòm quỷ dị, cảm thấy rất kỳ lạ. Không ai để ý thấy lục xà thú mi mắt giật giật.
Có thể ở thời điểm họng súng nâng lên, lục xà thú là người đầu tiên cảm nhận được một cổ lạnh lẽo bất an.
Viên đạn một phát bắn qua, Biểu Mai đã nhanh chóng né tránh. Hai chân dùng một chút lực, cả người lập tức nhảy xa.
Thật là lợi hại đồ vật, chính mình thiếu chút nữa thì trúng chiêu!. truyện đam mỹ
Sau đó một chuỗi tiếng vang, Kỷ Tán Cẩm bóp cò súng, xoay người liền chạy!
Bây giờ không chạy thì đợi đến bao giờ?
“Mau đuổi theo!”
Nàng liếc thấy một đám ác thú nhanh chóng né tránh những viên đạn bắn ra. Không hổ danh là ác thú, kinh nghiệm chiến đấu có thừa, không trách vì sao thực lực của bọn họ lại hơn hẳn những thú nhân bình thường.
Nhưng đối với Kỷ Tán Cẩm như này cũng đủ kéo ra một khoảng cách, bởi ác thú hiện tại không mạo hiểm đến gần nàng.
Đằng sau bị người truy đuổi, không có thời gian để dừng lại, tóc rũ tán loạn, mồ hôi đem sợi tóc dính ở gò má, góc váy bị cành khô quát rách nát. Tại đây đồng thời phát ra tiếng leng keng của hệ thống.
【 Nhiệm vụ giải cứu giống cái báo tộc hoàn thành.
Đánh giá mức độ hoàn thành: Xuất sắc
Đã phát nhiệm vụ khen thưởng: 600 tích phân】
Kỷ Tán Cẩm bỗng nhiên không hề cảm thấy mệt nữa. Nàng thở phào nhẹ nhõm, Na Tư bọn họ đến rồi. Chỉ là ở bên này nàng vẫn phải tìm cách tránh thoát. Nghĩ đến đây, nàng lấy lại tinh thần.
“Hưu!”
Một đạo hàn quang không biết từ khi nào từ Biểu Mai tay trái bắn ra. Phía sau gáy Kỷ Tán Cẩm bị chấn làm nàng choáng váng. Nàng hơi tạm dừng, giận dữ bắn ra một phát đạn, cắn răng tiếp tục chạy.
Biểu Mai lắc đầu tỏ vẻ, ngươi chơi âm chiêu, bổn trưởng lão cũng làm được.
Kỷ Tán Cẩm tìm được cơ hội, nàng cũng bất chấp, che dấu hơi thở lẩn vào hốc cây không biết của động vật nào, xung quanh cây cỏ rậm rạp cao hơn nửa người. Nháy mắt bao phủ giống như biến mất trong rừng sâu. Loạt soạt loạt soạt tiếng bước chân đi đến, sau đó càng nhiều âm thanh kéo đến. Lòng bàn tay bất giác đổ mồ hôi. Dường như sở cảm được gì, tầm mắt hướng về phía này.
Trong lúc Kỷ Tán Cẩm tưởng rằng mình sẽ bị phát hiện. Nhiệt độ ban đêm phảng phất biến thành ngày mùa hè chói chang. Sóng nhiệt ập đến làm người ta hít thở không thông.
“Có vương thú tới.” Tầm nói với Biểu Mai.
Chậc một tiếng, Biểu Mai chán nản:” Vẫn không ngăn được hắn”
“Tiểu giống cái, lần sau chắc chắn sẽ bắt được ngươi”. Kỷ Tán Cẩm rùng mình. Hắn nói to như vậy sợ nàng không nghe sao? Hắn đã biết nàng trốn đâu đó quanh đây.
Trước khi rời đi, xà thú im lặng quay đầu xác nhận vài lần, tựa như đuổi theo không muốn bỏ. Sau đó lại nhanh chóng theo sau Biểu Mai.
Lập tức xung quanh lại rơi vào yên lặng. Để chắc chắn, nàng vẫn nấp trong hốc cây.
“Cẩm nhi!”. Tiếng nói đánh vỡ sự bồn chồn. Na Tư tìm kiếm mùi hương của nàng nhưng không thể đánh hơi được gì, trong lòng hoảng loạn. Một bụi cỏ rung động một chút, tiểu giống cái chậm bò ra.
Na Tư kích động cả người run rẩy, bước chân lảo đảo ôm chặt nàng, “Thực xin lỗi, không thể đến sớm hơn tìm nàng”