Chương 53: Chuyển hướng
Kỷ Tán Cẩm cảm thấy nàng phải thở nhanh hơn nhưng không khí không đi vào trong phổi của nàng. Một thời gian ngắn ngưng thở trong một giai đoạn, sẽ có từng cơn co thắt ở ngực liên tục báo động.
Trước mắt hoa lại, tay chân lại ngứa ran châm chích rồi bị dần dần tê liệt. Trong nháy mắt sức lực bị rút cạn, nàng khụy gối.
Quá mệt mỏi, quá thống khổ, nàng muốn quay đầu chạy trốn.
Vực sâu vẫn giống như đôi mắt nhìn chằm chằm chất vấn nàng khi nào chết. Kỷ Tán Cẩm mê mang nhìn xuống, cảm quan ở một chút lâm vào chết lặng.
Nàng một chân bước ra huyền nhai, phía sau là vô số cánh tay.
“Mau ngăn nàng lại!”
Na Tư và Biểu Mai là những người ở gần nhất phải giữ chặt lấy Kỷ Tán Cẩm trước khi nàng hoàn toàn rơi xuống.
“Giống cái! Ngươi không sao chứ?”
“Trạng thái của nàng không đúng lắm.”
Bọn họ hốt hoảng mở miệng. Lúc đầu chỉ thấy Kỷ Tán Cẩm run rẩy khụy xuống các thú nhân đều nghi hoặc. Nhưng sau khi chứng kiến nàng vô thức bước đến huyền nhai, bọn họ hoảng sợ tột độ, tất cả đều phải bị kinh đến rồi.
Đây chính là hành động muốn tự sát.
Na Tư ôm chặt Kỷ Tán Cẩm, sợ giây tiếp theo nàng sẽ thoát ra, hai tay đều run rẩy. Lần đầu tiên hắn thấy nàng có ánh mắt như này, vô thần chết lặng nhìn xuống phía vực thẳm.
Rõ ràng đang cố kháng cự nhưng không thể trốn thoát.
“Không muốn nhìn liền không cần nhìn!”
Nói đoạn, Na Tư dùng tay che lại hai mắt của nàng, nhanh chóng chạy ra khỏi đoạn đường này.
“Không sao cả, nàng vẫn an toàn”. Na Tư vừa đi vừa trấn an nàng, giúp nàng điều chỉnh nhịp thở. Hắn chạy thật nhanh. Hắn biết có thứ gì đó đã làm nàng sợ hãi. Biểu Mai cũng đi theo. Hắn há miệng, nhiều thứ nghi hoặc, nhưng lựa chọn không hỏi.
Kỷ Tán Cẩm từng chút siết chặt lấy bàn tay đang che trên mắt mình.
Nàng được Na Tư đặt xuống, yên tĩnh không nói lời nào, nếu không phải sắc mặt trắng bệch thì căn bản không nhìn ra chút gì. Che lại ngực bình ổn hô hấp, nàng hoàn toàn thanh tỉnh.
Chúng thú nhân vội vàng lại đây hỏi thăm nàng. Nhị Thử thân là người dẫn đường cảm thấy tự trách hơn cả. Hắn đã quên suy xét giống cái cảm thụ. Nếu hắn nói rõ ràng hơn đã không xảy ra việc.
Kỷ Tán Cẩm phủ nhận. Trách hắn cái gì? Thú nhân bình thường ai sẽ sợ cái này chứ? Tất nhiên bọn họ sẽ không nghĩ đến.
Sau khi thấy nàng không còn việc gì, bọn họ vẫn cưỡng ép bắt nàng nghỉ ngơi.
Kỷ Tán Cẩm cố ý ra một chỗ khác nói chuyện riêng với Na Tư.
“Na Tư. Ta có thể đi bằng con đường khác không?”
“Ân. Ta đi cùng nàng”
Na Tư không hỏi nàng lí do tại sao.
Kỷ Tán Cẩm cúi đầu, hốc mắt có chút đỏ.
“Nói với bọn họ cứ đi trước. Chúng ta cũng sẽ nhanh chóng đến đó”
Biểu Mai chỉ vào mình, thanh âm biếng nhác:”Ta cũng đi theo”
Na Tư mặc kệ Biểu Mai. Đáp ứng xong nàng liền đi ra ngoài nói với các thú nhân. Mọi người kỳ thật muốn để nàng nghỉ ngơi rồi đi cùng bọn họ.
Ý tứ là, sao giống đực có thể bỏ mặc giống cái mà đi được?
Nhưng Na Tư cũng rất cứng đầu. Sau cũng không tranh cãi cùng hắn nữa. Nhưng bọn hắn vẫn rất ngượng ngùng chào hỏi nàng trước khi đi.
“Cẩm, nhớ cẩn thận”
“Đúng vậy, Na Tư nhất định phải theo sát nàng”
Bọn họ đi rồi. Không ngờ cuối cùng vẫn là tách ra. Nàng thầm nghĩ.
Biểu Mai ngồi một bên trông nàng. Để Na Tư đi săn bắn. Kỷ Tán Cẩm ngẩng đầu liền nhìn thấy hắn ngồi dựa nghiêng trên chạc cây, không biết kiếm đâu ra một cái lá to phe phẩy, hẹp dài mắt lười biếng híp lại.
“Tiểu giống cái không cần lo, có ta ở đây nha~”
Trong miệng không một câu tiếng người.
Sức lực bị rút sạch đang khôi phục. Thời gian đang tiến đến trưa chiều. Nàng băn khoăn vẫn nên tiếp tục di chuyển hay không. Vì Na Tư sẽ chuẩn bị đồ ăn trưa để ăn tiếp. Nếu di chuyển thì thời gian không còn nửa ngày. Đến tối sẽ phải tiếp tục dừng chân tiếp.
【Ký chủ, ngươi có ổn không?】
Kỷ Tán Cẩm vội vàng nhắm mắt giả vờ ngủ. Đối thượng Nhất Hào phát ra trẻ con thanh âm.
“Không sao rồi “
“Sao vậy? Có nhiệm vụ mới?”