Chương 51: Kiếp nạn của Kỷ Tán Cẩm
Nhưng mà cái tư thế này..nàng cảm thấy quái quái. Không giống như bị thương, ngược lại càng giống bị người ta hạ xuân dược.
Các thú nhân nhìn nhau hoang mang, không thấy có gì nguy hiểm. Quyết định vẫn là cứu hắn trước rồi tính sau.
Một người tiến lại đem hắn kéo lên. Người kia hơi run rẩy thân hình, cặp mắt khẽ mở, tùy ý để bọn họ lôi kéo. Chỉ là lúc ống tay áo bị kéo lên lộ ra một đoạn cổ tay, Kỷ Tán Cẩm đôi mắt đều phải trừng lớn.
Này, này không phải đồng hồ của nàng sao?!!!
Tìm lâu như vậy, hóa ra đều ở trên người tên này!
Kỷ Tán Cẩm không biết hắn đã mở ra đồng hồ hay chưa, nàng phải mau chóng đem trở về. Vì vậy nàng thận trọng đi theo mọi người đang sơ cứu.
Các thú nhân định cứ như vậy rửa miệng vết thương rồi băng bó bằng da thú để nó tự khép lại. Nàng cũng không biết người này có phải cao cấp thú nhân không? Thú nhân lên cấp càng cao năng lực chữa lành càng mạnh.
Có người uy nước cho hắn, trải cho hắn một tấm da thú và để lại một ít đồ ăn. Dù sao bọn họ cũng đã tận chức trách, có thể sống sót hay không còn lại đều dựa vào hắn.
Kỷ Tán Cẩm tính toán trước khi rời đi trộm đem đồng hồ lấy lại. Nhân lúc mọi người không chú ý nhẹ nhàng lại gần hắn, lắng nghe tiếng thở đều đều, cổ tay chống xuống ý định rút dây quai ra.
Đột nhiên tay bị bắt lại, Kỷ Tán Cẩm giật mình ngẩng đầu. Hẹp dài đôi mắt nhìn nàng, tái nhợt sắc mặt rất bình tĩnh. Đôi mắt không mang theo một tia buồn ngủ, phảng phất như đã thanh tỉnh hồi lâu.
Kỷ Tán Cẩm:”…”
Nhìn kiểu gì cũng giống như nàng thèm khát người ta có ý định trộm sắc mà bị bắt tại trận.
Dù trong lòng đang phun tào ý thức cảnh giác tên này quá nhạy bén, ngoài mặt nàng vẫn duy trì bình tĩnh làm như không có việc gì, đưa một gói thuốc bột cho hắn.
” Hiểu lầm, ta tới đưa thuốc. Ngươi vừa mới bị thương nặng, đến tối khả năng sẽ phát sốt”
Ánh mắt một ngưng, ngữ khí lười biếng hỏi:”Ngươi là vu y?”
Nàng liền phủ nhận:”Ta không phải.”
Kỷ Tán Cẩm thấy hắn không có ý muốn nhận, hẳn là người này không tin tưởng nàng.
Không lẽ là sợ nàng đưa thứ đồ linh tinh cho hắn?
Nàng đổ ra bát hòa vào một ít nước. Trong ánh mắt kinh ngạc của hắn uống vào.
Nàng chỉ vào cái bát trống không:”Yên tâm, thứ này không có độc”
“Một là sử dụng thuốc của ta. Hai là cố gắng chịu đựng cơn sốt. Ngươi lựa chọn cái nào?”
Hắn nhìn nàng sửng sốt, vẫn chưa thể tin nàng lại làm ra hành động như vậy. Không khỏi phức tạp mà tiếp nhận thuốc rồi.
Đưa mắt nhìn xung quanh, các thú nhân lần lượt đi, Na Tư cũng lại đây tìm nàng. Hắn hơi suy tư cái gì, đột nhiên hỏi nàng:
“Các ngươi đang đi về phía Vực Võng đầm lầy”
“Đúng vậy”
Hắn ý cười ngâm ngâm, liêu liêu hai lũ tóc mái, tao đến không chịu được:”Thật trùng hợp, ta cũng đi đến đó. Có thể cùng đi với các ngươi đi?”
…—————-…
Đối với chuyện đột nhiên có thêm người gia nhập cũng không ai có ý kiến gì cả. Bọn họ mỗi người đều tự lo cho mình, chỉ cần không ảnh hưởng đến người khác là được.
Còn có sống mái không phân thú nhân kia, hắn gọi là Biểu Mai. Dù mang thương tích nặng trên người nhưng không ảnh hưởng đến tốc độ của hắn.
Nhưng nàng vẫn cực kì khó chịu!
Nguyên nhân là khi nàng muốn đòi lại đồng hồ, nàng đã nghĩ hết đường thương lượng, Biểu Mai chỉ tỏ vẻ một câu: Vì thứ này xinh đẹp sẽ hợp với người đẹp như ta hơn là ngươi.
Kỷ Tán Cẩm đều phải nổi hết da gà.
Khỏi phải nói, Na Tư ở bên cạnh cũng đồng dạng.
Này nima! Ngươi không phải giống đực sao? Quan tâm đẹp với không đẹp làm gì?!!
Còn cái ánh mắt nhìn chằm chằm nàng. Bộ coi nàng là thú hiếm hay của lạ gì đó chắc?
Nàng làm mấy việc này để mua vui cho hắn sao?
Kỷ Tán Cẩm chết tâm đều có.
Khi nàng quyết định không để ý đến hắn nữa, lột ra một quả nho cho thỏ xám nhỏ, nó vui sướng cụp tai mà nhảy nhót. Nàng nhịn không được thầm cảm khái:
“Quá đáng yêu!”
Một đạo thanh âm từ phía sau truyền đến, “Đáng yêu cái gì, nói không chừng hóa hình lúc sau là cái thô kệch giống đực đâu!”
Kỷ Tán Cẩm: “……”
Ngươi lăn!