Chương 50: Tai thú
Sử Khuynh liễm hạ mặt mày, đồng tử xanh biếc như nhìn ra biển sâu giờ phút này dỡ xuống vẻ ôn hòa thường ngày, cao ngạo mà lạnh lẽo nhìn xuống, tựa như đây mới chân chính là hắn.
Đám thuộc hạ bên cạnh cúi đầu không dám nhìn thẳng.
“Đại tế tư, chúng ta có cần thiết truy đuổi hắn nữa không?”
Sử Khuynh rũ mắt.”Bỏ đi, một con kiến, hai con kiến cũng không thể gây nên sóng gió gì”
Hắn đã sớm thấy kì lạ. Lấy năng lực kiểm soát phạm vi tầm rộng của hắn, đáng lẽ ra đã sớm phát hiện kẻ xâm nhập. Nhưng luôn có một hơi thở che dấu sự hiện diện của bọn họ, dẫn dắt hắn tìm đến nơi này.
Mục đích ban đầu của hắn chính là Vực Võng đầm lầy.
Lấy hơi thở để lẩn trốn, che mờ hiện diện để tránh một thú nhân đã đạt đến vương cấp, chỉ có vương cấp thú nhân khác, hoặc là tai thú.
Nếu nói ác thú là những thú nhân vì bộ lạc vứt bỏ mà sinh ra oán niệm, đến cùng cũng chỉ là những đứa trẻ khi nhắc đến tai thú.
Tai thú, ý nghĩa từ tai ương đại họa, càng thích lấy giết chóc, tàn sát làm thú vui. Tùy tiện nhắc tới một cái tên cũng khiến người ta sợ vỡ mật. Bọn chúng đáng sợ không chỉ phạm vi phá hoại ở mức độ tuyệt diệt bao phủ khắp các châu lục, còn vì không có một chút lý tính nào cả.
Ngoài những tai thú thông thường, ba con tai thú có danh có họ lần lượt là hồng thủy tai ương Hải Lăng, quái tật tai Dịch, cuối cùng là ám ảnh âm mai.
Sử Khuynh không xác định được này là trò của con tai thú nào. Lúc này không phải thời gian hoạt động của hồng thủy tai ương. Quái tật tai Dịch…hẳn vẫn còn phải lẩn trốn khỏi tên điên Điệp Vương đi. Lần gần nhất ám ảnh âm mai bị báo cáo vẫn còn ở đại lục phía tây.
“Trở lại vương thành đi”.
Nhưng thú nhân khác nghe xong biết tư tế muốn tự mình rời đi, triển khai cánh lui về.
Sử Khuynh muốn đuổi kịp hành trình đến Vực Võng đầm lầy. Cánh phân tản ra tầng tầng ánh sáng chiếu xuống mảnh thổ địa. Tiếng xé gió vang dội che đi những suy nghĩ lớn ở trong lòng.
…—————-…
Đoàn người dọn qua lá rụng trên mặt đất, lục tục hóa thành hình thú nằm ngủ. Kỷ Tán Cẩm âm thầm lấy ra một ngọn cây vứt vào đống lửa đang cháy, này là để phòng nửa đêm côn trùng lại gần. Ở bên ngoài, nàng cũng không dám ngủ quá sâu, chỉ dựa vào gốc cây nghỉ ngơi, Na Tư nằm bên chân nàng.
Vượt qua đêm đầu tiên.
Sáng sớm, Kỷ Tán Cẩm đột nhiên giật mình mở bừng mắt, thấy bàn tay của Na Tư tiến đến gần.
“Sao vậy?”
Na Tư đưa tới một cốc nước làm nàng uống lên. Sáng ra hắn như thường lệ đun sôi nước cho nàng.
Kỷ Tán Cẩm tiếp nhận, đi vệ sinh rửa mặt, ăn lên thịt nướng lại từ tối hôm qua. Các thú nhân xung quanh đã sớm tỉnh, nhanh chóng bổ sung năng lượng tiếp tục lên đường.
Không khí đều tản ra hương vị thanh mát làm khoan khoái lòng người. Nhẹ thở ra, khắp nơi đều là hương gỗ mục. Lá cây vẫn đọng lại vệt nước. Không khí mát mẻ như vậy, ngay cả nàng cũng tận hưởng một chút.
Trên đường đi còn có thể bắt gặp động vật nhỏ.
Di, con thỏ đó như thế nào lại nhìn quen mắt như vậy?
Kỷ Tán Cẩm bỗng nhận ra con thỏ xám trên chạc cây, không phải nó đã bị con rắn mang đi rồi sao?
Vì xung quanh toàn hương gỗ tươi mát, mùi máu cũng nhanh chóng bị phát hiện, các thú nhân ngay lập tức phòng bị lên. Sẽ không ai để ý đến com thỏ xám, nó lập tức nhảy xuống ý định lại gần người.
Na Tư luôn canh giữ bên người nàng đương nhiên phát hiện ra. Móng vuốt tức thì ghìm chặt thỏ xám xuống mặt đất, nó dãy giụa không nổi, ánh mắt đáng thương cầu cứu nhìn nàng.
Kỷ Tán Cẩm từ cảm giác nghi hoặc thoát ra, lại gần thì thầm bên tai Na Tư. Lúc này hắn mới thả ra, nhưng đáy mắt đề phòng vẫn không thuyên giảm. Thỏ xám được thả không hề do dự đứng dưới chân nàng mà dụi dụi.
Phía trước cũng có người lần ra dấu vết mùi máu tươi.
“Ai ở đó?!”
Lời tác giả muốn nói: Vì để mọi người dễ hiểu, tác giả sẽ giải thích một chút ý nghĩa tên các tai thú. Hồng thủy tai ương tương ứng với lũ lụt, quái tật tai nghĩa là bệnh lạ, đây là tai thú gắn liền với dịch bệnh. Còn năng lực của ám ảnh âm mai hẳn phải đợi về sau mới giải thích hết được.