Chương 4: Kỳ Ba Mộc Thải
Kỷ Tán Cẩm vừa dứt lời, trong đầu lập tức hiện lên ảnh những mảnh vỡ trong suốt không hoàn chỉnh liên tục xoay tròn xung quanh nàng. Tiếp đó, nàng nhấp vào một mảnh vỡ ngẫu nhiên trong đó. Nó đột nhiên lấp lóe sáng vụt hiện lên dòng chữ, âm thanh của Nhất Hào hào hứng thông báo:
“Chúc mừng ký chủ đã bắt được một cuốn “Kỳ Ba Mộc Thải”.
Nàng nhướng mày, nghe tiếng của Nhất Hào, phải chăng là một cái đồ tốt?
“Cách thức vận hành như thế nào”
“Kỳ Ba Mộc Thải là một kho dữ liệu khổng lồ ghi lại tất cả thông tin, công dụng, cách thức chế biến của tất cả các loại thảo mộc ở thế giới này. Đồng thời, nó cho phép ký chủ vận dụng vào kiến thức y học sẵn có, trải nghiệm để sử dụng quyền hạn sửa đổi, làm tăng hiệu quả vận hành đối với chủ nhân, biến nó trở thành một cuốn bách thảo mà mọi tri thức hoàn toàn là của chủ nhân”.
Kỷ Tán Cẩm gật gật đầu, không chỉ là tốt, mà còn là thứ rất tốt, thứ như vậy có thể làm tăng tỷ lệ sống ở thế giới nguy hiểm này. Chỉ là, nàng bỗng nhiên nhớ đến một chuyện.
“Vậy tích phân thu thập được có thể dùng vào những việc nào?”
“Tích phân có thể coi là quan trọng nhất cho sự vận hành của hệ thống cũng như tiến độ hoàn thành nhiệm vụ của ký chủ. Tích phân dùng để mua tất cả những đồ vật mà ký chủ cần. Xin ký chủ hãy xem trong giỏ hàng của hệ thống. Quan trọng nhất là, khi ký chủ thăng cấp hệ thống sẽ phải sử dụng đến tích phân để đổi. Hệ thống có tất cả 10 cấp. Mỗi cấp sẽ mở ra một tính năng mới. Chỉ khi mở ra cấp 10, ký chủ mới được tính là hoàn thành nhiệm vụ. Cấp bậc của hệ thống hiện tại đang là cấp 1”.
Kỷ Tán Cẩm mày nhăn càng sâu, cuối cùng lạnh lùng phun ra mấy chữ:
“Vậy cần bao nhiêu tích phân để nâng lên cấp 2?”
“Kỷ chủ cần có 1000 tích phân. Sau này hệ thống sẽ liên tục đưa ra các nhiệm vụ chính, trong đó còn bao gồm rất nhiều nhánh nhiệm vụ phụ.”
Kỷ Tán Cẩm hơi khép mắt. Nếu như nàng đoán không nhầm, lên từng cấp số tích phân sẽ càng nhiều, nhiệm vụ cũng sẽ khó khăn hơn. Xem ra nhiệm vụ này không hề đơn giản, nàng cũng không dám chắc mình sẽ mất bao lâu để hoàn thành.
Khi nàng còn đang câu thông cùng hệ thống, chẳng mấy chốc đã đến trước một hang đá rộng lớn. Na Tư quay qua đầu lo lắng nhìn Kỷ Tán Cẩm. Suốt dọc đường đi đến tiểu giống cái không nói lời nào, nàng có phải hay không có điểm không thoải mái?
“Tiểu giống cái, đến nơi rồi. Trông ngươi rất mệt mỏi, ngươi có hay không muốn vào trước nghỉ ngơi?”
Giọng nói của hệ thống đột nhiên im bặt, Kỷ Tán Cẩm gật gật đầu, nói một tiếng cảm tạ hắn rồi bước vào trong. Điều này làm Na Tư cực kỳ sửng sốt.
Đây là lần đầu tiên hắn nghe được một cái giống cái đối giống đực nói những lời này. Hắn bối rối đi theo nàng vào trong, muốn nói với nàng rằng đây là điều nàng tất nhiên phải nhận được, không cần nói với hắn này đó.
Khi Kỷ Tán Cẩm bước vào, nàng đánh giá xung quanh, một chiếc giường đá phủ một lớp da thú thật to, cách đó không xa treo mấy bộ da thú. Hiển nhiên nơi đây đã có người ở, cũng rất đơn sơ.
Nhưng trong hang cũng không có mùi gì kì lạ như mùi máu. Điều đó làm nàng khá bất ngờ, con báo này có vẻ còn rất biết giữ cho nơi ở sạch sẽ. Nàng đi đến gần giường đá, tay sờ soạng tìm một chỗ ngồi xuống. Na Tư đi phía sau thấy vậy còn rất vui vẻ. Tiểu giống cái hẳn đã đánh hơi thấy mùi hương của mình, nàng còn biết hướng đến chỗ giường đá ngồi đi, hẳn là không có ghét bỏ hắn đi.
Na Tư đến gần nàng.
” Tiểu giống cái, ta có thể gọi người là Cẩm Nhi được không?”. Giọng nói của hắn thấp thỏm. Kỷ Tán Cẩm cảm thấy thật quái lạ, cách xưng hô này cũng quá thân mật đi, nhưng nàng ngược lại cũng không keo kiệt đến mức đó. Vì vậy nàng cũng đồng ý:
“Được”.
Na Tư phút chốc lên vui vẻ lên, trên khuôn mặt còn nở một nụ cười, kết hợp với ngũ quan tuấn mỹ tuyệt luân trên khuôn mặt, một khuôn mặt có vẻ thật lạnh lùng giờ đây lại mang một nụ cười thuần túy, sạch sẽ đối với nàng, làm Kỷ Tán Cẩm cảm thấy có điểm rất lóa mắt.
Chỉ là nàng nhìn lại tình cảnh hiện giờ của mình. Chiếc váy sơmi dài bám đất, một đầu tóc dài luộm thuộm rối tung, băng mắt cũng bị nhiễm bẩn, trên người còn có một mùi hôi thối bốc ra. Quả thực chỉ có hai chữ để miêu tả rõ ràng nhất nàng của lúc này: chật vật. Những thú nhân đó ghét bỏ nàng cũng có thể hiểu được.
Nàng ngước khuôn mặt nhỏ lên, nhưng không có đối mặt với Na Tư. Nàng khàn giọng, hỏi Na Tư:
“Xin hỏi, ở đây nơi nào có nước, ta muốn tắm rửa một chút?”
Na Tư nghe vậy, thầm trách mình không nghĩ cho nàng. Hắn vội vàng ôm lấy Kỷ Tán Cẩm, làm nàng không kịp phản ứng lại, đã bị hắn bế ra ngoài.
Nàng xấu hổ vô cùng, phẫn nộ cùng run giọng mà quát một tiếng:” Buông tay!”
Hắn vẫn vững bước chân, thanh âm trầm thấp:”Không được, Cẩm nhi, lỡ người va phải vào thứ gì nguy hiểm thì sao, không cần nháo!”
Cánh tay hắn vòng qua eo thon, buộc chặt lấy nàng, cả thân hình mềm mại của Kỷ Tán Cẩm bị hắn ôm vào trong lòng ngực, ôm vào nhuyễn mềm tiểu nhân nhi làm hắn cơ bắp căng cứng, một đoàn dục hỏa từ dưới chân hướng lên đỉnh đầu, nơi nào đó dưới thân có phản ứng.
Kỷ Tán Cẩm bị hắn buộc chặt đè ép nàng không cách nào động nổi. Bỗng nhiên dưới thân bị vật cứng nào đó cộm lên khiến nàng khó chịu. Sau đó mày nhăn chặt, hai bên má đỏ bừng, nàng làm sao không hiểu đây có nghĩa là gì. Nỗ lực tránh đi phía dưới, nàng gằn giọng lạnh lùng cảnh cáo:
“Yên cho ta, nếu còn suy nghĩ lung tung, ta giết ngươi!”
Na Tư thấy tiểu giống cái như vậy hung dữ, còn buồn cười, hắn cũng nỗ lực khắc chế làm mình tỉnh táo. Không thể để Cẩm nhi sợ chạy mất, khó khăn lắm mới nàng mới có thể nguyện ý nói với hắn nhiều một chút.
Nếu Kỷ Tán Cẩm biết hắn đang suy nghĩ gì, nhất định sẽ phun tào một phen. Nếu không phải là hắn dẫn nàng về, nàng còn chịu sự giúp đỡ của hắn, nàng chắc chắn sẽ không để cho cái tay đang đụng vào người nàng còn nguyên vẹn.