Chương 34: Rình rập
Nàng sờ sờ bộ lông dài, thỏ cũng rất ngoan ngoãn để yên cho nàng ôm, thân thiết dụi mũi lên cánh tay nàng.
Đột nhiên con thỏ ngửi ngửi về một hướng, giãy ra khỏi vòng tay của nàng, nhảy xuống.
Lại muốn đi rồi sao?
Trong ánh mắt của nàng, thỏ xám không bỏ đi mà bắt đầu gắt gao cắn vào ống quần kéo nàng. Chỉ là Kỷ Tán Cẩm vẫn không nhúc nhích. Dường như thấy nàng không chịu phối hợp, nó bắt đầu tại chỗ xoay vòng, gấp đến độ hoang mang.
Nàng bị nó hành động đáng yêu đến bật cười.
“Ngươi muốn ta đi theo sao?”
Thỏ xám thế nhưng nghe hiểu được lời nàng nói, hai mắt tinh lượng vội vàng gật đầu.
Vì vậy mà Kỷ Tán Cẩm cứ thế để nó tùy ý dẫn dắt. Chỉ là càng đi càng có cảm giác quái lạ. Nếu nàng không nhầm thỏ đang đưa nàng càng ngày càng xa khỏi bộ lạc.
Không lẽ tiểu gia hỏa này còn có đồng loại đang ở bên ngoài bộ lạc?
Kỷ Tán Cẩm cảm thấy cần phải chú ý một chút. Hẳn là vẫn ổn…nàng không thấy hàng rào gai mà các thú nhân dựng lên.
Nhưng là thêm được một lúc, nàng vẫn quyết định dừng lại.
Thỏ xám không thấy nàng đi theo nữa, quay đầu khó hiểu nhìn nàng.
“Không thể tiếp tục ra ngoài, sẽ rất nguy hiểm.”
Nàng dứt khoát nói với nó.
Thỏ xám hình như khá bối rối, lắc đầu. Nó đưa hai chân trước ngực giơ lên trông mong nhìn nàng.
“Ý ngươi là chỉ còn một đoạn ngắn nữa?”
Nàng lâm vào trầm tư, dù sao cũng đến đây rồi, trông nó mong đợi như thế, hẳn theo thêm một đoạn nữa cũng vậy.
Nàng bám theo nó. Thỏ xám dừng lại ở một đoạn. Nàng cũng tò mò nhìn xung quanh.
Vẫn chưa ra sao?
Thỏ xám hướng về phía bụi cây kêu vài tiếng. Cây cối rất cao, che khuất tầm nhìn nên Kỷ Tán Cẩm không thể thấy bên trong.
Thỏ xám thúc giục nàng rồi chạy lên vài bước cuối cùng chui vào bụi cây. Nàng nhanh chóng vạch ra những tán cây đi lên.
“Thỏ, ngươi đâu…”
Kỷ Tán Cẩm bỗng dưng khựng lại, nàng cứng người nhìn cảnh tượng phía trước. Thỏ xám chính đang đứng bên cạnh thứ gì.
Khi nàng kịp thấy được đó là thứ gì, tay chân đã một trận lạnh lẽo.
Rắn?
Rất rõ ràng, con rắn lục cũng đang nhìn nàng. Con ngươi của loài bò sát máu lạnh nhìn đến Kỷ Tán Cẩm sởn cả da gà, tâm phanh phanh nhảy lên.
Nàng vươn tay rút khẩu súng từ bên hông, trong lúc đó mắt vẫn không dời nửa bước.
“Thỏ, ngươi lại đây” Nàng trầm giọng ra lệnh.
Kỷ Tán Cẩm không hiểu vì sao lại đụng trúng nó. Nàng chỉ lo rằng với kích thước của con rắn này chỉ vồ một phát cũng đủ nuốt vào thỏ xám. Lạnh lẽo giơ lên nòng súng nhắm vào đầu rắn, chỉ cần nó có động tác, Kỷ Tán Cẩm sẽ lập tức bóp cò.
Không khí căng thẳng cứ giằng co như vậy, không ai có động tác trước. Nhìn giống cái này kì lạ hành động, đáy mắt hắn đều là tò mò khó hiểu.
“Cẩm nhi, ngươi ở đây sao?” Na Tư xuất hiện rất gần đánh vỡ sự im lặng này. Kỷ Tán Cẩm bị giật mình quay lại phía sau. Xuyên qua bụi cây, Na Tư vác theo những dây gai sắc đi đến. Hắn dường như bất ngờ khi thấy nàng.
“Cẩm nhi, ngươi không sao chứ?” Na Tư lo lắng hỏi.
Lúc này Kỷ Tán Cẩm đột nhiên nhớ tới, nàng hoảng sợ quay lại phương hướng vừa rồi. Kết quả không có gì, cả rắn và thỏ, giống như vừa nãy chỉ là ảo giác của một mình nàng.
“Thỏ, ngươi đâu rồi!” Nàng hoảng hốt nhìn xung quanh.
Không thấy!
Không lẽ bị con rắn đó ăn rồi?
Nàng lắc đầu phủ nhận suy nghĩ này, không thể nhanh như vậy.
Na Tư nhìn nàng hoảng hốt đến vậy, nhạy cảm bắt được một tia mùi lạ vẫn còn sót lại trong không khí. Sắc mặt không khỏi trầm xuống.
“Nàng đã thấy gì sao?”
“Ta không biết nữa, khả năng là nhìn thấy dã thú.”
Thật nhanh.
Đoạn rừng này là đoạn cuối cùng còn sót lại mà các thú nhân chưa kịp rào.
Không ngờ bọn chúng vẫn đến trước.
Hắn sợ rằng nàng sẽ lo lắng. Chỉ đành an ủi nàng:”Cẩm nhi, để ta đưa ngươi về trước”
Nàng mặc dù muốn tìm thêm lần nữa, nhưng cũng biết có gì đó không ổn.
Ngồi lên lưng Na Tư, hắn nhanh chóng phi về sơn động, dặn dò an bài thật kĩ cho nàng lại lần nữa đi rồi.
Phía bên ngoài báo tộc, nơi mà rừng rậm dày đặc che phủ đến mức ánh sáng yếu ớt.
“Nàng chính là người ngươi nói?” Một nam nhân ngồi vắt vẻo trên cây, không chút để ý hỏi. Thỏ xám ngồi bên cạnh không trả lời