Chương 30: Nói chuyện hợp tác
Đối diện tộc trưởng là một nam nhân ưu nhã đang ngồi, khoác một thân áo choàng trắng, sạch sẽ lại ôn nhu tựa trích tiên.
“Không, đến đây lúc này thật làm phiền ngươi, chỉ là từ vạn thú vương thành, ta tính ra được Xích Lạp rừng rậm sắp gặp phải đại họa.” Thanh lãnh tuyến khí đơn giản giải thích, không biểu lộ cảm xúc nhưng làm cho đối diện tộc trưởng nhíu mày.
“Tai họa, cụ thể là gì?”
“Thiên tai.”
Tộc trưởng sắc mặt trầm trọng, chỉ trong vài thiên nữa mùa đông sẽ tới, giờ đây lại phải tiếp tục đón thêm thiên tai.
Sử Khuynh đôi mắt hẹp dài đánh giá. “Vậy tộc trưởng có nhận thấy dấu hiệu bất thường nào không?”
Ngẫm nghĩ lại một chút, hẳn không thấy gì lạ xảy ra.
“Thời gian tới ta muốn điều tra thêm nên sẽ ở lại báo tộc một thời gian.” Sử Khuynh đứng dậy, nhàn nhạt nói.
“Vậy tôi sẽ cho người sắp xếp nơi ở.” Tộc trưởng gật đầu.
…—————-…
“Tư tế, xem ra điều kiện của báo tộc bộ lạc cũng quá bình thường, bọn họ thế mà lại để cho chúng ta ngủ giường đá cứng nhắc.”
“Còn phải nói, cái tên Sâm Thùy hôm qua chính là không chịu nổi, tìm một vách đá làm một ổ rơm rồi.”
Những người khác cũng liên tục bày tỏ thái độ bất mãn, cười nhạo.
Sử Khuynh yên lặng đi phía trước bỗng dưng quay đầu lại, cười như không cười.
“Nếu chỉ vì thế các ngươi cũng không chịu được, vậy thì đi về kim điểu bộ lạc đi.”
Đây hoàn toàn không phải có ý trưng cầu ý kiến mà là mệnh lệnh. Hắn vừa nói xong đã dọa cho bọn họ một thân mồ hôi lạnh. Bọn họ cúi đầu.
“Là chúng tôi nhiều lời!”
Sử Khuynh là đang cảnh cáo một đám thu liễm tính khí của mình lại, không nên gây thù chuốc oán với bất kì bộ lạc nào.
Không hề tiếp tục nhiều lời, Sử Khuynh lạnh nhạt dời tầm mắt.
Hắn biến thành kim vũ huyền ưng, hai cánh triển khai, dài ước chừng một trượng có thừa, hai móng như thép như sắt, kim sắc thân ảnh bay thẳng đến chân trời, trong nháy mắt liền bay lên mấy trăm trượng không trung. Các thú nhân theo sau cũng lục tục biến hóa bay theo.
Xuyên qua tầng gió, đem hết thảy Xích Lạp rừng rậm thu vào mắt. Sử Khuynh nheo mắt nhìn con sông bên cạnh bộ lạc.
Kỷ Tán Cẩm đã nhiều ngày điều tra xung quanh, địa hình, vị trí, thời tiết đều lôi ra xem xét một lượt. Cơ bản đã loại bỏ một số khả năng khó có thể xảy ra. Bây giờ nàng suy đoán, có thể là sạt lở, động đất hoặc lũ lụt.
Nàng thở dài. Giá như hệ thống cung cấp nhiều thông tin hơn.
Đang cùng Na Tư đi dọc bờ sông, một cái bóng bao trùm lên hai người. Hắn cảnh giác ngẩng đầu lên.
Một đàn kim sắc lại mỹ lệ hùng ưng, trong đó kim ưng dẫn đầu khổng lồ thân thể lượn một vòng trên không nhanh chóng hạ xuống.
Nàng tận mắt nhìn thấy ánh nắng hoàng hôn len lỏi trong từng lớp lông vũ như rỏ máu, là màu sắc của ngọn lửa trong một bức tranh nguyên sơ nhất đang hóa thành từng sợi tóc dài như lụa vàng, ánh mắt xanh thẳm khinh phiêu phiêu đảo qua.
Hình như nàng gặp phải phượng hoàng.
Kỷ Tán Cẩm thầm nghĩ.
“Các ngươi đến đây làm gì?” Na Tư lạnh giọng nhìn những kẻ xa lạ vừa đến.
Sử Khuynh tiến lên phía trước, hơi gợi lên môi dưới không chút để ý.
“Thật trùng hợp, chúng ta đến để điều tra thiên tai.”
Hắn nâng lên xanh thẳm con ngươi.
“Không biết hai người biết gì về nó không.”
Nàng nghe vậy bỗng nhiên giật mình. Hắn ta cũng biết về thiên tai?
“Ngươi nói thiên tai? Vậy ngươi có biết đó là gì không?”
Sử Khuynh bất ngờ, người trả lời lại là một giống cái. Hắn bỗng nhớ ra ngày đó. Nhìn vào đôi mắt của nàng, Sử Khuynh đoán rằng nàng không nhìn thấy. Có chút tiếc nuối.
“Ta không rõ, ta chỉ tính được nó đã sắp đến.”
Nàng hơi chút thất vọng.
“Không bằng chúng ta hợp tác, có thể trao đổi thông tin cho đối phương.” Kỷ Tán Cẩm cũng hết cách, nàng đề nghị với Sử Khuynh. Nhiệm vụ này e rằng không thể làm một mình. Nếu hắn cũng đang tìm hiểu, không bằng hợp tác với nhau sẽ có lợi hơn.
Chỉ là nghe nàng nói như vậy, nàng cảm giác cảm xúc của đối phương lạnh nhạt đi.
“Không cần, ta sẽ tự tìm hiểu.”
Kỷ Tán Cẩm:???