Chương 2: Kì lạ giống cái
Từ đằng xa, hắn trông thấy một dáng hình thấp bé đang nhảy xuống bên cạnh cái xác của heo thú. Khi hắn đang muốn tiến đến gần hơn, một màn sát khí trong nháy mắt ập đến bao trùm hắn. Hiển nhiên, Kỷ Tán Cẩm đã sớm thăm dò rõ ràng hình dáng của sinh vật đang đến gần. Nàng nhíu lại mày.
Lại là dã thú. Còn là thật lớn một con báo đen đâu. Xem ra nơi này còn không có như vậy đơn giản a.
Từ khi bị bao phủ bởi sát khí, Na Tư đã dừng bước nhìn về phía Kỷ Tán Cẩm một thân áo trắng rách rưới bị nhiễm máu và bùn đất, khuôn mặt quấn quanh một thứ kì lạ, hẳn là da thú che đậy đôi mắt và hơn phân nửa khuôn mặt.
Từ khi hắn xuất hiện ở, nàng chẳng hề quay qua mặt nhìn về phía hắn, nhưng Na Tư rõ ràng mà cảm nhận được, một đôi mắt như có như không vẫn đang âm thầm theo dõi nhất động, thứ sát khí này đang cảnh cáo thẳng hắn, chỉ cần hắn dám tiến thêm một bước, nó sẽ cắn xé và nuốt chửng hắn.
Nhưng vì sao sẽ có giống cái xuất hiện ở sâu trong Xích Lạp rừng rậm nguy hiểm, mà bên cạnh còn không có một cái giống đực bảo vệ nàng.
Điều này rõ ràng là không thể, phải biết rằng tại một nơi số lượng giống cái khan hiếm, các nàng luôn được sự bảo hộ tốt nhất từ bộ lạc. Chính vì vậy, Na Tư vẫn vẫn lo lắng mà tiến đến Kỷ Tán Cẩm:
” Tiểu giống cái, người là cái nào bộ lạc, ngươi không nên ở trong này, Xích Lạp rừng rậm rất nguy hiểm!”
Kỷ Tán Cẩm giật giật thân mình, cứng đờ quay đầu lại nơi phát ra giọng nói, nàng đang nghe thấy gì, một đầu dã thú cư nhiên phát ra giọng nói nhân loại!
Càng làm cho nàng hốt hoảng hơn là, ánh mắt của con báo đen này rõ ràng có nhân tính.
Chính lúc nàng đang muốn lôi Nhất Hào ra hỏi rõ ràng, con báo này đã từng bước đến gần nàng, thân hình đột nhiên hóa thành một đầu tím hắc cao lớn mỹ nam, một khuôn mặt tuyệt sắc dung nhan, gợi cảm môi mỏng cùng cái mũi cao thẳng, hốc mắt sâu và một đôi mắt tím tuyệt đẹp mà thâm thúy nhìn chằm chằm nàng, toàn thân cơ bắp rắn chắc,thân hình cân xứng, bên hông quấn quanh da thú dù vậy vẫn không ảnh hưởng đến khí chất của hắn.
Nhưng Kỷ Tán Cẩm cũng mặc kệ hắn là ai, hơn nữa “giống cái” mà hắn nói là quỷ gì!!! Giờ phút này đang muốn cảnh cáo hắn không được lại gần. Bỗng nhiên trong đầu lại vang lên giọng nói như trẻ con của hệ thống:
“Hệ thống bắt đầu kích hoạt nhiệm vụ chính đầu tiên: Thành công gia nhập báo tộc bộ lạc.
Đây là nhiệm vụ chính nên không thể từ chối.
Hoàn thành nhiệm vụ sẽ nhận được 500 tích phân cùng một lần rút thăm ngẫu nhiên.Mời ký chủ cố gắng hoàn thành nhiệm vụ, sớm hòa nhập vào thế giới.”
Nàng lập tức thu về sát khí. Hiển nhiên nàng sẽ phải cùng mỹ nam này trở về. Nàng suy nghĩ một chút rồi nói:
” Ta không có cái nào bộ lạc.”
Nghe vậy Na Tư càng thêm lo lắng. Rốt cuộc là cái nào bộ lạc, nhẫn tâm thả một cái giống cái tại nơi nguy hiểm thế này. Hơn nữa bạn lữ của nàng cũng không có ở nơi này. Hắn không ngửi thấy mùi của giống đực nào quanh đây.
Lúc này, Na Tư đã tự động xem nhẹ đi cách đó không xa thi thể của heo thú, bởi hắn không nghĩ đến một cái giống cái gầy yếu có thể có bao nhiêu sức lực để giết này dã thú. Chỉ cho rằng nó đã ăn nhầm nơi nào đó rơi xuống quả độc, sau đó phát điên lên rồi chết, cái này tiểu giống cái vô tình nhìn thấy thi thể của nó, đang lúc đói bụng nên cắt ra mà thôi. Na Tư nhìn khuôn mặt Kỷ Tán Cẩm càng thêm tội nghiệp, dù mắt nàng đã bị mù nhưng với thực lực của hắn có thể che chở cho nàng. Vì vậy trước có thể đề nghị nàng gia nhập bọn họ bộ lạc.
“Tiểu giống cái, nếu người không có nơi nào để đi, có hay không muốn đến báo tộc bộ lạc?”
Kỷ Tán Cẩm một tiếng đáp ứng rồi.
Na Tư vui sướng nhoẻn miệng cười.
“Ngươi yên tâm, lấy ta thực lực có thể bảo hộ người chu toàn.”
Kỷ Tán Cẩm cũng gật gật đầu đáp lại. Nàng muốn nói thực ra không cần bọn họ bảo hộ, nàng vẫn có thể tự bảo vệ mình. Chỉ là nàng không có suy nghĩ nhiều ẩn ý trong lời nói của hắn.
Thấy nàng gật đầu, tâm trạng của Na Tư càng vui vẻ đến mức muốn gào lên thật to. Có phải hay không tiểu giống cái muốn hắn làm nàng bạn lữ. Hắn bỗng nhiên tiến về phía trước, hóa thành một con hắc báo khổng lồ, hạ thấp lưng ý bảo nàng trèo lên. Nàng đang muốn từ chối thì hắn nói:
“Báo tộc bộ lạc cách nơi này khá xa. Nếu người đi bộ phải rất lâu để tới. Ta tốc độ rất nhanh, có thể mang người về trước khi mặt trời lặn.”
Hắn đã nói thế, Kỷ Tán Cẩm cũng không tiếp tục kiên trì, leo lên lưng của hắn, ngồi lên bóng mượt hắc lông báo. Nàng ổn định thân mình giữ chặt hắn, nhưng vẫn âm thầm cảnh giác thủ sẵn vũ khí.
Na Tư nhanh chóng lấy đà, hai chi sau phát thật mạnh lực nhanh chóng nhảy lên thật xa không ngừng mà lao nhanh lên phía trước, tốc độ nhanh đến mức dù đã trải qua huấn luyện như Tán Cẩm cũng không khỏi cảm thấy một chút choáng váng lên. Na Tư cẩn thận tránh những chạc cây không để va vào giống cái trên lưng, dù tốc độ rất nhanh nhưng vẫn ổn định mà nhẹ nhàng.
Chẳng mấy chốc bọn họ đã đến trước một cánh cổng cao lớn được khắc từ đá, xung quanh là những cột cây cổ thụ cao lớn đứng sát bên nhau giống như một loại tường thành bảo vệ. Vừa mới đứng trước cổng đã có một giọng nói của thiếu niên hào hứng kêu to:
“Na Tư đã trở lại!”